Sau khi bò dậy, Tần Lạc Vân bỗng thấy chiếc vòng tay pha lê bị rơi trên mặt đất. Bé vội vàng chạy qua muốn nhặt nó lên, nhưng Tô Tô đã nhanh hơn một bước nhặt được chiếc vòng.
Tần Lạc Vân đứng hình.
Bởi vì bé rất thích chiếc vòng tay này nên đã để nó ở trong túi của mình. Bé không ngờ được là sẽ làm rơi nó, nhưng mà bây giờ chiếc vòng đang ở trong tay Tô Tô, bé không đụng vào được.
Bầu không khí thoáng cái trầm xuống.
Mọi người đều nhìn thấy vòng tay là rơi ra từ trong túi của Tần Lạc Vân, nhưng mà bây giờ Tô Tô lại đang cầm chiếc vòng không bỏ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Dư Hoài đến bên cạnh Tô Tô hỏi. Tần Dư Hoài trầm giọng xuống, nghiêm túc hỏi.
"Đây là của ta!" Tô Tô nghiêm túc nói.
Sau đó bé chất vấn Tần Lạc Vân: "Sao cậu lại trộm đồ của mình?"
Tần Dư Hoài nghe vậy liền cau mày, ngước mắt nhìn Tần Lạc Vân ở đối diện.
Tần Lạc Vân căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay ở chỗ nào.
"Mình... mình không có! Mình không có trộm đồ!" Tần Lạc Vân vội vàng phủ nhận.
Tần Cẩm Phương thấy vậy cũng trở nên căng thẳng: "Mày có bằng chứng gì mà nói đây là của mày! Mày đừng có đổ tội lung tung cho người khác! Cháu gái tao rất ngoan, sẽ không trộm đồ!"
Mặc dù Tần Cẩm Phương không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, tất nhiên là ông phải bảo vệ cháu gái mình.
Cho dù là cháu gái ông lấy thật, vậy cũng kiên quyết không thể thừa nhận!
"Hừ! Đây là đồ của ta nhưng giờ lại ở chỗ bạn ấy! Nếu bạn ấy không trộm thì sao lại xuất hiện ở chỗ bạn ấy?" Tô Tô hai tay chống nạnh, nghiêm mặt lại tức phì phò hỏi.
Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân đang ở chỗ khán giả, thấy tình hình không đúng liền vội vàng chạy qua.
"Bé ngoan đừng tức giận! Để ba mẹ giải quyết cho!"
"Đúng vậy, bé ngoan không tức giận, ba mẹ ở đây rồi! Người trộm đồ của con đều là người xấu! Mẹ giúp con đánh mông nó!"
Ông bà cụ Tần gia đều biết cái tính nóng nảy của con gái nhà mình. Con gái mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Sau khi làm con gái bình tĩnh lại, Tần lão phu nhân nghiêm túc hỏi Tần Lạc Vân: "Vân Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chiếc vòng tay này là của Tô Tô, Tô Tô vẫn luôn dùng nó làm thẻ sách, sao lại rơi ra từ trong túi của con?"
Thực ra chiếc vòng tay này không phải rất đắt tiền, không phải kim cương cũng không phải đá quí, chỉ là một chiếc vòng tay pha lê bình thường.
Tô Tô thích dùng những thứ màu sắc sặc sỡ như vậy để làm thẻ kẹp sách ảnh của bé, đánh dấu chỗ mà mình đọc đến.
Đối mặt với sự chất vấn của Tần lão phu nhân, Tần Lạc Vân hết sức hoảng sợ. Bé căng thẳng đến mức cả người bắt đầu run rẩy, tay nhỏ nắm chặt quần áo của ông mình.
Tần Cẩm Phương thấy vậy vội vàng nói giúp Tần Lạc Vân: "Không phải chỉ là một chiếc vòng tay sặc sỡ thôi à? Chỗ nào chả nhìn thấy! Làm sao các người chắc chắn đó là của các người! Chẳng lẽ chúng ta không thể mua cho Vân Vân à?"
Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Trên vòng tay của Tô Tô có khắc số hiệu! Ông có muốn đến cửa tiệm tra lại số hiệu cùng chúng ta không?"
"Ơ..." Tần Cẩm Phương liền không còn lời nào để phản bác.
Ông ta nghĩ thầm, bà già chết tiệt này đúng là có tiền, mua vòng tay cho trẻ con thôi mà cũng phải tìm cửa hàng đặt làm!
Thấy Tần Cẩm Phương không phản bác được nữa, Tần Lạc Vân hoàn toàn sụp đổ.
Tần Lạc Vân kêu "oa" một tiếng liền khóc ngay tại chỗ.
Bé ngồi bệt xuống đất, hai tay bụm mặt lại, khóc đến xé ruột xé gan: "Con không có trộm đồ, con không có trộm đồ..."