Hai người hô rất nhiệt tình, khiến cho người bên cạnh cũng phải sững sờ.
Hai ông bà cụ này nhiệt tình dữ vậy?
Hoạt động mới bắt đầu chưa được bao lâu thì Tần Cẩm Phương đã không ổn rồi.
Một là tuổi tác của ông ta lớn rồi, hai là vốn dĩ mấy năm nay ông ta cũng không hoạt động gì, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, đâu làm chống đẩy được?
Ông ta cũng chỉ có thể nâng người lên rồi nghỉ một lúc lại hạ người xuống, làm liền một mạch thì thực sự là không làm được.
Vẻ mặt Tần Lạc Vân buồn bã.
Tần Lạc Vân nhìn những bạn nhỏ khác vẫn còn đang chơi, nhưng mình lại chỉ có thể ngồi trên miếng đệm ở bên cạnh nhìn.
Lại nhìn về phía Tô Tô thì thấy bé và Tần Dư Hoài chơi rất vui vẻ.
Ánh mặt Tần Lạc Vân lộ ra sự đố kị ghen ghét. Nếu như là bé chơi cùng với anh Dư Hoài thì bé cũng có thể chơi giỏi như thế...
Sau năm phút sau đã có rất nhiều phụ huynh chịu thua rồi. Còn Tần Dư Hoài vẫn ở đó chống đẩy.
Tần Dư Hoài trông bình thường thì im ỉm, nghiêm nghị cứng nhắc, cả ngày ở im trong phòng làm việc cũng không thấy hắn hoạt động gì, không ngờ là còn chống đẩy rất giỏi.
Mà Tô Tô cũng rất có khiếu vận động, bò qua bò lại cũng không thấy mệt tí nào.
Hai người một lớn một nhỏ rất nhanh đã trở thành tổ hợp bắt mắt nhất ở sân trường thi đấu.
Dù là về mặt giá trị nhan sắc, hay là về mặt thực lực cũng đều vượt xa những tổ khác.
Cuối cùng, những tổ khác đều không trụ được nữa, chỉ có Tô Tô và Tần Dư Trạch là vẫn còn đang tiếp tục.
Mọi người đều dừng lại nhìn hai người.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một người bò nhanh, người còn lại cũng làm chống đẩy nhanh.
Mọi người đều lần lượt hò reo cổ vũ cho bọn họ.
Tần Lạc Vân thấy Tô Tô trở thành tiêu điểm của mọi người thì trong lòng rất hụt hẫng. Bé bĩu bĩu môi, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và khát vọng.
Cuối cùng tổ hợp cô cháu này giành được thắng lợi nhờ ưu thế áp đảo.
Tần Dư Hoài mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, hắn lật người lại rồi ngồi xuống tấm đệm. Đang muốn tìm giấy để lau mồ hôi thì có một bàn tay nho nhỏ cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Tần Dư Hoài bỗng quay đầu nhìn Tô Tô đang lau mồ hôi cho mình.
"Đừng có động đậy lung tung!" Tô Tô ra lệnh nói: "Đã ra mồ hôi là phải lau sạch mới được! Nhân loại nhà ngươi yếu ớt như vậy, phải bảo vệ tốt mới được!"
Tần Dư Hoài nhìn Tô Tô đến ngây người.
Tô Tô không để ý biểu cảm của Tần Dư Trạch, chăm chú lau sạch mồ hôi cho Tần Dư Hoài.
Haizz, cháu trai ngốc nghếch này, còn phải để người cô là bé này chăm sóc hắn!
Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì đến hoạt động thứ hai là "Con cua chuyển đồ vật".
Lần này Tô Tô và Tần Dư Trạch cần phải dựa dưng vào nhau, kẹp bóng vào lưng rồi cùng nhau đưa bóng về đích.
"Bụp."
Hai ngươi vừa kẹp bóng vào lưng nhưng chưa được một lát thì đã vỡ.
"Bụp." Đổi một cái mới vẫn như thế.
"Bụp." Khi cái lần thứ ba bị vỡ, Tần Dư Trạch liền dừng lại nhìn Tô Tô.
Tô Tô xấu hổ gãi gãi đầu, ngửa đầu cười hi hi nói với Tần Dư Trạch: "Chúng ta không chơi cái này nữa!"
"Em chắc chắn?"
"Ừ! Xếp hạng không quan trọng, để lại cơ hội cho bạn nhỏ khác đi! Hì hì!"
Nhưng Tần Dư Hoài lại cười, cũng là an ủi nhưng lúc an ủi bản thân mình còn dễ nghe hơn lúc an ủi hắn nhiều.
Nhưng mà dáng vẻ tự an ủi bản thân còn đáng yêu phết.
Nhưng Tần Lạc Vân đã thất bại trong hoạt động trước đó lại không nghĩ thoải mái giống như Tô Tô vậy.
Trong hoạt động này, bé hi vọng mình có thể thắng vẻ vang một chút.
Bé thúc giục ông nội mình là Tần Cẩm Phương đi nhanh một chút, phối hợp ăn ý với mình hơn một chút.
"Ông nội, ông nhanh lên! Họ sắp đuổi kịp rồi! Nhanh lên! Nhanh lên nào!"
Mặc dù dựa lưng chuyển bóng không có mệt như hoạt động trước đó. Nhưng đối với Tần Cẩm Phương mà nói thì đây vẫn là một hoạt động tốn sức, ông mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
Tần Cẩm Phương bỗng dưng bị chẹo chân, đầu gối khuỵu một cái, cả người bổ nhào xuống đất. Ngay cả Tần Lạc Vân đang ở trên lưng cũng bị liên lụy, cùng ông ngã xuống đất.
Trên sân trường nhà trẻ đều có lót đệm cao su nên bị ngã cũng không đau lắm.
Nhưng mà ngay lúc này, Tô Tô tinh mắt nhìn thấy vòng tay pha lê rơi ra từ trong túi của Tần Lạc Vân...