Tần lão thái gia cũng ngồi xổm xuống, cùng ôm lấy Tần lão phu nhân và Tô Tô vào lòng.
"Bà nó, bà đừng buồn nữa, tôi sẽ bảo vệ Tô Tô thật tốt, không để ai coi thường bé con."
Ông bà cụ Tần gia biết bọn họ không có cách nào thay đổi được sự đặc biệt của con gái mình.
Chuyện bọn họ có thể làm là nhân lúc còn sống cố gắng trải đường cho con bé, dạy con bé biết cách đối nhân xử thế, dạy con bé biết kiên cường lạc quan.
Tô Tô được hai người ôm, có chút không rõ tại sao bọn họ lại buồn như thế.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Tô Tô không mong muốn ba mẹ buồn.
Vì thế Tô Tô tựa đầu lên vai Tần lão phu nhân: "Mẹ ngoan nào, ba cũng ngoan nào, không khóc không khóc nha."
Tô Tô nhẹ nhàng an ủi hai ông bà giống như dỗ dành trẻ con.
***
Sáng hôm sau, Tô Tô tự mình bò dậy mặc quần áo, lúc xuống lầu thì đụng phải Tần Dư Hoài.
Tần Dư Hoài lập tức quay đầu đi. Lựa chọn ngó lơ Tô Tô, sau đó chạy nhanh xuống lầu.
Xuống dưới lầu, Tần Dư Hoài quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tô bước chân nhỏ, tập tễnh từ trên cầu thang xuống dưới.
Chân nhỏ ngắn như vậy thế nhưng lại chạy rất nhanh, có cảm giác rất đáng yêu.
Mà con mèo trắng sau lưng bé, bởi vì chân ngắn quá nên đành phải vừa bò vừa lăn xuống, còn mấy bậc cuối cùng thì dứt khoát lăn xuống dưới.
Cơ thể mềm mại sau khi lăn mấy bậc cũng không đau, vừa đứng dậy liền chạy về phía bàn ăn cùng chủ nhân của nó.
Đến trước bàn ăn, Tô Tô nhanh nhẹn trèo lên chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi yên. Đối diện với một bàn thức ăn ngon, Tô Tô cũng không nhúc nhích.
Hổ Tử cũng ngoan ngoan nằm chờ ăn cơm ở dưới ghế Tô Tô đang ngồi.
Tần Dư Hoài ngồi đối diện Tô Tô, dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của Tô Tô trông đáng yêu đến mức không nói nên lời.
Nhưng mà hắn vẫn không thể tiếp nhận thân phận của bé gái này như cũ, cùng với những việc mà em ấy làm với hắn tối qua...
Bé gái trước mặt rõ ràng ngoan ngoãn hiểu chuyện lại lễ phép.
Nhưng tối qua lại đem hắn...
Tần Dư Hoài quay mặt đi, cố ý không nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu của Tô Tô, tránh để mình nhớ lại vài chuyện không hay.
Lúc này đôi mắt to long lanh chỉ háo hức với đồ ăn.
Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân luôn dậy sớm, sau khi tập thể dục xong cũng đúng giờ về ăn sáng.
Thấy Tần Dư Hoài và Tô Tô đang ngồi đối diện chung sống hòa thuận với nhau.
Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân không khỏi thở phào.
Bây giờ còn thiếu mỗi Tần Dư Trạch.
"Thằng hư đốn này sao còn chưa dậy? Còn phải đi học mà? Lại muốn đi học muộn à?" Tần lão phu nhân không vui nói thầm.
Nói xong bà đặt đũa xuống, định tự mình lên lầu gọi cháu trai dậy.
"Mẹ, để con đi! Mẹ nghỉ ngơi rồi ăn cơm!" Tô Tô xung phong nhận việc, thay Tần lão phu nhân nhận nhiệm vụ gọi Tần Dư Trạch dậy.
Tô Tô biết mẹ mình đã lớn tuổi, không thích hợp chạy tới chạy lui.
Bé còn nhỏ, có nhiều sức khỏe, những chuyện tốn sức nên để bé làm!
"Tô Tô, con muốn đi à?"
"Vâng vâng. Mẹ đừng tức giận nha, con sẽ giúp mẹ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được, vậy thì giao cho con! Nhưng đồng ý với mẹ là phải dịu dàng với cháu trai của con một chút đó!" Tần lão phu nhân dặn dò.
"Vâng vâng, không vấn đề gì! Cứ để con lo!" Tô Tô vỗ ngực, trong lòng đã có tính toán trước mà nhận lời
Nói xong, Tô Tô nhảy xuống khỏi bàn ăn, lắc mông chạy lên lầu.
Con mèo trắng cũng đuổi theo Tô Tô.
Một lớn một nhỏ nói làm là làm, hùng hổ đi lên lầu.
Thấy dáng vẻ Tô Tô chạy lên lầu, Tần lão phu nhân nói: "Ôi, đứa bé Tô Tô này tuổi còn nhỏ nhưng lại biết thương người. Biết ta và ba nó đã lớn tuổi, sức khỏe không quá tốt, việc gì tốn sức thì lúc nào cũng tranh làm."
Tần lão phu nhân cố ý nói tốt về Tô Tô trước mặt cháu trai lớn của mình.
Tần Dư Hoài mặt không cảm xúc, cũng không biết nghe vào tai hay không.
Lúc này Tần Dư Trạch vẫn còn đang ngủ trong phòng.
Tối qua hắn thức đêm chơi game cùng anh em tốt đến tận ba giờ sáng. Lúc này đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cửa phòng bị người khác mở ra, một người một hổ đã chuồn vào phòng mình.
Hai tay Tô Tô men theo thành giường trèo lên trên, nhắc đi nhắc lại với Tần Dư Trạch đang ngủ trong chăn: "Dậy đi, dậy đi, dậy đi đồ lười! Không dậy là đánh mông mông nha!"