"Không phải nhận nuôi! Là con ruột! Con ruột sao có thể thay đổi vai vế lung tung? Là con gái của chúng ta thì chính là con gái của chúng ta, vai vế còn bày ra đó! Con không muốn nhận thì cũng phải nhận!" Tần lão thái gia trịnh trọng nói, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Về chuyện thân thế của Tô Tô, Tần lão thái gia không cho phép bất cứ ai nghi ngờ chất vấn.
Tần Dư Hoài nhíu mày, đen mặt lại, vẻ mặt nghiêm trọng phân tích kỹ lời nói của Tần lão thái gia.*
Không có nóng nảy như Tần Dư Trạch, phản ứng của Tần Dư Hoài rất bình tĩnh. Chỉ là từ vẻ mặt âm trầm của hắn, không khó nhìn ra là hắn bài xích Tô Tô giống em trai hắn Tần Dư Trạch.
Tô Tô nhận ra Tần Dư Hoài đang nhìn mình, không có né tránh, thoải mái để hắn nhìn.
Sau một lúc lâu, Tần Dư Hoài mới thôi nhìn Tô Tô. Hắn nói với hai ông bà: "Là con gái của hai người cũng được, cũng tốt hơn là con gái riêng của người khác mang về. Nhưng để tránh hiểu lầm và phiền phức không cần thiết, nếu ông bà có rảnh thì đưa em ấy đi làm giám định."
Nói xong, Tần Dư Hoài đi nhanh lên lầu.
"Bụp." Trên lầu phát ra tiếng đóng cửa.
Ông bà cụ Tần gia khó hiểu nhìn lên lầu.
"Ông nó, ông nói xem cháu trai lớn của chúng ta sẽ không bị tổn thương lòng tự trọng rồi đi?"
"Không đến mức đó, tính hắn từ nhỏ đã lạnh lùng như vậy, nhưng làm việc đâu ra đấy, tự mình có nguyên tắc riêng, không dễ bị tổn thương như thế."
"Vậy sao hắn đóng cửa mạnh thế."
"Chắc là có thù không thể báo đi..." Tần lão thái gia yếu ớt nói.
Sau đó hai người cùng quay đầu nhìn Tô Tô...
Tô Tô gãi gãi cái đầu nhỏ, ba mẹ nhìn bé làm gì? Bé rất ngoan nha!
Tần lão phu nhân nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tô Tô, đột nhiên lo lắng nói với Tần lão thái gia: "Ông nó, hình như Dư Trạch với Dư Hoài đều không thể tiếp nhận Tô Tô. Nếu những người khác cũng giống hai chúng nó thì Tô Tô phải làm sao?"
Tần lão phu nhân không khỏi lo lắng.
Thằng nhóc hư đốn Tần Dư Trạch không thích Tô Tô thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngay cả Tần Dư Hoài cũng không thể tiếp nhận Tô Tô.
Tần lão phu nhân ngày càng cảm thấy có khả năng tiếp theo Tô Tô sẽ gặp phải thái độ lạnh nhạt của những người khác trong nhà.
Bà và ông già không sợ cái nhìn của người khác, nhưng bà lại không thể nào ngăn người khác không thích Tô Tô.
Vẻ mặt Tần lão thái gia trầm xuống, trong mắt cũng đượm buồn.
Trước khi trở về, hai người đã biết có khả năng sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Dù là xuất thân đặc biệt hay sức mạnh phi thường của con bé, đều có khả năng sẽ khiến người khác cười nhạo, bài xích con gái bọn họ, cũng có khả năng ảnh hưởng đến tương lai của nó.
Nhưng mà không làm thế nào được, Tô Tô cần phải đi học, cần phải có bạn bè đồng trang lứa. Bọn họ lại không thể để con bé ở quê, làm chậm trễ sự trưởng thành của con gái.
Tần lão phu nhân ngồi xổm xuống, đau lòng ôm lấy Tô Tô, an ủi nói: "Bảo bối ngoan đừng buồn."
"Ma ma, con không buồn nha." Tại sao mẹ lại bảo bé buồn, bé không buồn chút nào nha.
Chỉ là trói nhầm người nên bé hơi ngại xíu thôi!
Tần lão phu nhân nói với Tô Tô: "Xin lỗi bé ngoan, ba mẹ sinh con muộn, khiến các cháu trai đều không thể tiếp nhận con. Con đừng buồn, ba mẹ sẽ mãi yêu con."
Bọn họ sẽ cố gắng sống tiếp, sống đến khi nào bé ngoan trưởng thành.
"Con không buồn, bọn họ không thích con cũng không sao cả, con cũng không thích bọn họ!" Tô Tô đáp lại.
"Bé ngoan..." Tần lão phu nhân nhìn Tô Tô, trong lòng vừa vui lại vừa buồn.