Chu Hoành Viễn đẹp trai kiểu cương nghị, cao gầy, ít nói, toát ra khí chất điềm tĩnh đáng tin, dù thời trang rất bình thường nhưng gia thế lại làm người ta đồn đoán không dứt, tính cách cậu cực kỳ kín kẽ, ngược lại còn tăng thêm phần bí ẩn. Toàn là mấy cô cậu 18-19 tuổi, trí tưởng tượng phong phú khỏi nói. Mọi người đều biết, một nhân vật mà có thân thế càng kỳ lạ hoặc gia thế càng bí ẩn thì khả năng trở thành vật tế để người khác thêu dệt nên mấy chuyện ảo ma càng lớn. Và chính nhân vật đó cũng sẽ là tâm điểm chú ý của cả trai cả gái trong khoa. Có điều, Chu Hoành Viễn lại thấy "rất khó để nhận tấm lòng của người đẹp". Bây giờ cậu không thể đáp lại người ta, mà làm vậy thì cứ thấy ngại ngại với làm giá kiểu gì, thế nên việc giữ khoảng cách với bọn họ cứ như thanh đao treo lửng lơ trên đầu, khiến cậu dù lo lắng nhưng chỉ đành bất lực.
Trái ngược hoàn toàn với Chu Hoành Viễn là Vương Viễn, người luôn gặp thất bại trong chuyện tình yêu. Thế nhưng cậu ta vẫn quan niệm rằng yêu đương không phải là điều đơn giản, cho dù họ có đang ở trong khoa Tài chính với tỉ lệ nam nữ là 1:2 đi chăng nữa. Quê Vương Viễn nằm ở phía cực Nam của tổ quốc, vậy nên cậu ta có xuất thân và khiếu thẩm mỹ rất tốt, vậy mà đáng tiếc vóc người lại thấp bé. Dù gặp ai cậu ta cũng tự xưng mình 1m7 hay cao bằng chiều cao trung bình của thành phố Nam Xương thì sẽ không một ai ở Bắc Kinh thèm tin cả, bởi vì thành phố này đa phần là người ở phương Bắc đến. Khi nghe Vương Viễn nói cậu ta cao 1m7, trong đầu Chu Hoành Viễn toàn dấu chấm hỏi, cậu còn nhiều lần âm thầm ước lượng chiều cao thực tế của Vương Viễn, tính toán xem cuối cùng Vương Viễn có tới được 1m65 hay chưa. Đại học là quãng thời gian mà con gái thích mộng mơ nhất, chẳng có lý do gì để mấy cô nàng kiêu kỳ chọn một người bạn trai chỉ cao xấp xỉ mình hết. Điều này làm Vương Viễn rất đau đầu, nhiều lần gọi điện về cho ba mẹ càu nhàu kể lể.
Vương Viễn với cặp ba mẹ làm quan chức của cậu ta có tính cách giống hệt nhau, đều là kiểu người kiêu ngạo, sĩ diện, không chịu đi thẳng vào vấn đề, cứ thích làm bộ làm tịch. Bên kia đầu dây, ba mẹ cậu ta nói hờ hững, "Bây giờ con có yêu đương thì 90% là sẽ không thành. Muốn kết hôn, thứ nhất là phải môn đăng hộ đối, thứ hai là tam quan hai đứa phải phù hợp, có cùng chí hướng. Người tốt không vội được đâu."
Vương Viễn trả lời câu được câu chăng, một lát sau, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn của mẹ Vương Viễn vọng ra từ điện thoại, "Con phải biết đường mà lựa bạn gái, gặp cô nào nhà giàu mới nổi hoặc nông thôn xa xôi thì thôi con ạ, không hợp với nhà mình đâu."
Dù Vương Viễn vẫn đang lẻ bóng trên đại lộ tình ái, thế nhưng nghe mẹ mình nói vậy thì lại rất phấn khích, "Con biết chứ, người có xuất thân như vậy sao có tiếng nói chung với mình được?"
Sau đó mẹ Vương Viễn nói gì đó nữa nhưng Chu Hoành Viễn nghe không ra. Trong lòng cậu có một cảm giác là lạ, cậu không mong manh dễ vỡ đến mức cho rằng Vương Viễn đang xem thường mình, nhưng tóm lại là thấy khó chịu.
Vương Viễn rất thích đi xã giao, còn có biệt danh là "cao thủ quảng giao". Có điều cái danh "cao thủ quảng giao" này là do cậu ta tự phong cho mình, vậy nên mỗi lần Triệu Tĩnh nghe thấy cái tên gọi này là sẽ âm thầm cạnh khoé cậu ta. Để xứng với danh hiệu "cao thủ quảng giao" tự phong, Vương Viễn luôn luôn cố gắng chen vào mọi buổi giao lưu và bày ra phong thái đậm chất lãnh đạo, không cần biết mục đích buổi giao lưu hôm đó là gì. Đúng là nước chảy mãi thì đá cũng mòn, sau hơn nửa học kỳ không ngừng cố gắng, cuối cùng khi Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu tiên, Vương Viễn đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Bạn gái cậu ta học bên khoa Khoa học Máy tính, tính cách vui vẻ và hài hước, dù ngũ quan nhạt nhoà không có gì đặc biệt, nhưng luôn treo trên môi nụ cười tươi rạng rỡ, nhìn cực kỳ có thiện cảm. Chu Hoành Viễn từng chào hỏi bọn họ từ xa trong căn tin đông đúc, có lúc lại chạm mặt nhau trong thư viện yên tĩnh, hoặc đôi khi bắt gặp hai người đó vội vã đi trên con đường rợp bóng cây...
Đêm xuống, Vương Viễn sung sướng gọi điện thoại về nhà báo tin vui. Đầu tiên cậu ta hết lời khen ngợi khoa Khoa học Máy tính, nào là "ngành công nghiệp đang đi lên", "được chính phủ hỗ trợ", rồi còn "một năm thu về mấy chục vạn tệ không còn là giấc mơ", sau đó mới báo cáo tường tận với phụ huynh về gia cảnh của bạn gái, "gia đình gia giáo", "ba cổ là phó cục trưởng, còn mẹ cổ là giáo viên".
Mẹ Vương Viễn có lẽ rất hài lòng với cô gái này, tông giọng nào giờ lạnh nhạt điềm tĩnh của bà bây giờ lại lộ ra chút phấn khích và đắc chí, "Kiểu con gái thế này mới đáng để làm quen chứ. Còn mấy cô nhà giàu mới nổi hoặc gia cảnh bình thường thì rõ ràng là tầm nhìn rất hạn hẹp, tố chất không tới đâu, học ở Đại học Bắc Kinh chưa chắc sau này sẽ đi được xa. Con với bé này có gia thế và trình độ tương đương nhau, nếu sau này có lấy nhau về chắc chắn sẽ hỗ trợ được nhau phát triển, hai bên gia đình cũng có lợi, vậy là mẹ với ba yên tâm rồi."
Dù bây giờ Vương Viễn đang thoả thuê đắc ý nhưng cậu ta vẫn phải dè chừng, thò đầu nhìn lên thấy Triệu Tĩnh đang mang tai nghe, sau đó mới tiếp tục nói, "Đương nhiên rồi mẹ. Gia đình mấy cô kia làm ăn kiểu gì cũng có tiền bẩn, địa vị xã hội không có xíu gì, làm sao lọt được vào mắt con chứ." Cậu ta nói thêm, "Còn mấy bạn học gia đình tầm trung binh thường đâu có chung tiếng nói với con, người nào người nấy y như nhau, cách mấy đứa đó suy nghĩ ngây thơ mắc cười lắm, không hiểu mình muốn gì mà cũng không biết suy nghĩ cho tương lai luôn..."
Chu Hoành Viễn vốn không muốn nghe Vương Viễn làm bộ làm tịch nói mấy thứ nhảm nhí này, nhưng mà lỗ tai nào có cái van khoá, sau khi nghe được những câu từ miệt thị trần trụi này, cậu không đọc nổi quyển từ vựng trong tay nữa. Chu Hoành Viễn gục đầu xuống, bày ra bộ dáng như ngày thường, nhưng trong lòng đã minh bạch, trong số bốn người bọn họ, thật ra Vương Viễn mới là người xem thường người khác nhất.
Bạn gái Phó Kiệt hay đến thăm Phó Kiệt, cô nàng không cao ngạo như Phó Kiệt, ngược lại, cô là một người rất hiền lành và khiêm tốn. Chu Hoành Viễn đã từng đi ăn với hai bọn họ, không hổ danh là một cặp đôi lâu năm, trong ngọt ngào có xen lẫn nét ấm áp rất đỗi tự nhiên. Bọn họ không phải cố gắng nói chuyện, cũng không cần nỗ lực giải thích với nhau, sự ăn ý tôi luyện nhiều năm đã khiến cả hai dễ dàng tận hưởng khoảng lặng khi bên nhau. Tính cách hai bọn họ tuy rằng một trời một vực, nhưng lại thành ra bổ sung cho nhau. Mỗi khi Phó Kiệt lo lắng hoặc gặp chuyện bất bình gì ở trường, chỉ có cú điện thoại với bạn gái mới có thể khiến cậu ta hết xù lông. Phó Kiệt nóng nảy, lại còn có cái tính cao ngạo của người đọc sách, vậy mà chỉ cần ở trước mặt bạn gái là cậu ta lập tức biến thành anh chàng ngoan ngoãn dịu dàng ngay. Không biết bao nhiêu lần cậu ta đứng trong phòng hiên ngang khí phách nói với Chu Hoành Viễn rằng kỳ nghỉ đông năm nay chắc chắn phải đưa bạn gái về ra mắt phụ huynh.
Chu Hoành Viễn há hốc miệng, về vấn đề này, cậu không có quyền gì để lên tiếng. Cậu không yêu con gái, hơn nữa cái người mà cậu yêu tuyệt không phải là người mà Trình Dục muốn biết. Cậu đã nhai nuốt chữ "chú" này không biết bao nhiêu lần; đây là mặt tăm tối nhất mà cậu chôn dưới đáy lòng, cũng là vết sẹo nứt toác đậm nét nhất của cậu, khiến cậu buông không được mà quên không xong, dù cho kết cục của tình yêu này không có gì ngoài nỗi tuyệt vọng.
Kỳ thật cậu vẫn biết, thứ tình cảm cấm kỵ này cùng với con số mười năm thế hệ dù gì cũng khó mang lại kết quả. Vậy mà người phải ngậm đắng nuốt cay hết mọi khổ đau lại chỉ có một mình cậu.
Dần dà, Chu Hoành Viễn thậm chí còn sợ Trình Dục gọi điện thoại tới. Cậu không dám đối mặt sự quan tâm của Trình Dục, cũng không cách nào đáp lại tình thương của Trình Dục, vậy nên việc thổ lộ si niệm trong lòng càng khó hơn lên trời. Đôi khi, Chu Hoành Viễn đã có ý niệm muốn buông bỏ hết thảy mọi thứ, cậu nghĩ, phải chăng chỉ cần bỏ đi ân tình không thể nào trả nổi hay gạt phăng đi sáu năm bầu bạn thì cậu sẽ có thể nhẹ nhõm hơn đôi chút? Liệu rằng nếu cậu quên sạch mọi thứ, tôi luyện một trái tim kiên cường hơn, thì sẽ có thể trở thành một người bình thường? Cậu đã thiếu nợ Trình Dục rất rất nhiều, nhiều đến mức cậu không biết làm sao để trả đủ, hoặc có thể nói, vô luận thế nào cũng sẽ không trả hết. Món nợ này là thứ đã định sẵn sẽ treo trên lưng cậu cả đời. "Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù"[1], đến cuối cùng ân tình lại hoá thành gánh nặng đè lên người, muốn vứt cũng không vứt nổi.
[1] Cụm gốc: 升米恩,斗米仇, ý nói khi việc giúp người trở thành thói quen, người được giúp sẽ nghĩ đây là trách nhiệm của người giúp, vậy nên một khi không được giúp nữa hoặc không như mong muốn thì họ sẽ quay sang thù ghét ngược lại
Cú điện thoại của Trình Dục chẳng khác nào như củ khoai lang nóng bỏng tay, dù rõ ràng cậu đang vô cùng nhung nhớ mọi thứ thuộc về Trình Dục: chất giọng đầy từ tính, gương mặt cực tuấn mỹ, ánh mắt dịu dàng vị tha... Rõ ràng cậu còn đem tấm ảnh cũ của Trình Dục đặt trên người, nhét vào ngực, trong giây lát không muốn buông ra. Rõ ràng cậu chỉ có thể dựa vào hồi ức và trí tưởng tượng để đối phó với nỗi cô đơn giày vò hết đêm này tới đêm khác...
Nhưng cậu lại không muốn như vậy.
Mỗi một tiếng chuông điện thoại đều như đang đòi mạng, mỗi một nhịp rung đều như đang giãy giụa liên hồi, còn cậu lại tựa con cá thoi thóp trên tấm thớt, trải qua từng giây từng phút trong sợ hãi như bị tra tấn, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng từ lá phổi nứt toác.
"Dạ chú, dạ, con ăn quen rồi, tiền vẫn đủ tiêu mà, đừng cho con thêm tiền nữa..."
Trình Dục cho Chu Hoành Viễn khá nhiều tiền tiêu, mà cậu thì vẫn chưa sa đà vào chủ nghĩa tiêu xài hưởng lạc nên hàng tháng vẫn dư ra được 4-500 tệ.
Sau khi cúp máy, Chu Hoành Viễn nhẹ nhàng thở hắt ra, sau lại mở quyển TOEFL tiếp tục học từ vựng. So với những người sinh ra ở thành phố, tiếng Anh chính là yếu điểm của Chu Hoành Viễn, cậu đọc và viết khá ổn, nhưng kỹ năng nghe với nói thì còn rất hạn chế. Vậy nên bình thường lúc rảnh rỗi cậu hay lấy sách TOEFL ra học thêm từ mới hoặc luyện nghe.
Chu Hoành Viễn còn chưa học xong từ đầu tiên thì Triệu Tĩnh đột nhiên dùng giọng nói khó nghe để hỏi, "Có phải là người chú chân dài hôm bữa của cậu không? Khai thật đi, cậu với chú đó có quan hệ gì?"
Vẻ mặt Chu Hoành Viễn thay đổi, đôi mày cau thật chặt, môi vô thức mím lại, cậu không hề muốn để ý tới Triệu Tĩnh, nhưng ai ngờ Triệu Tĩnh lại bám riết không tha, "Sao cậu không nói gì đi? Rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào? Chú đó còn trẻ như vậy thì lấy gì để nuôi cậu? Ba mẹ cậu đâu?"
Chu Hoành Viễn giận đến mức run người, cậu căm tức nhìn Triệu Tĩnh, đôi môi cứ mấp máy hết lần này tới lần khác, "Không liên quan đến cậu." Chu Hoành Viễn lạnh lùng thốt ra mấy chữ.
Triệu Tĩnh trợn mắt xem thường, cười nhạo, "Không nói thì thôi, cậu tỏ vẻ hung hăng làm gì, dù sao người ta cũng đồn ầm lên trong khoa rồi."
Chu Hoành Viễn đặt quyển sách xuống, đang định tranh luận phải trái với Triệu Tĩnh thì Vương Viễn giả ngu tiến lại gần, "Thôi mà thôi mà, đừng có cãi nữa, mau đi ngủ đi."
Chu Hoành Viễn hờ hững đưa mắt nhìn Vương Viễn, sau đó dời ánh nhìn lên người Triệu Tĩnh, lạnh lùng "hừ" một tiếng.
Ngoài cửa sổ, ông trăng ẩn mình trong làn sương mờ mịt, để lại một mảnh trời đêm đầy tối tăm.
Hết chương 60.