Học quân sự ở đại học đa phần chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nên không quá cực khổ. Với lại Chu Hoành Viễn còn có một cơ thể khoẻ khoắn, dù quả thật trong lúc đứng nghiêm hay tập ke chân sao cho thẳng thì cậu có chửi thầm vài câu, thế nhưng sau giờ học là cậu cũng quên béng luôn, cứ thế ăn tối, tắm rửa, lên giường là xong một ngày mỏi mệt. Nhưng mà cậu trai tóc vàng cùng phòng thì không được như thế. Cậu trai tóc vàng tên Triệu Tĩnh bề ngoài thì cao to tới 1m8 mấy, ngược lại, da dẻ hắn ta trông cứ trắng trẻo mềm mại, cộng thêm mặt mũi xinh đẹp thanh tú, khỏi nói cũng biết là một cậu ấm chưa trải sự đời, hơn nữa hắn còn mong manh hơn cả thiếu nữ, không thể chịu nổi chút xíu thiệt thòi. Vốn Chu Hoành Viễn không có ấn tượng tốt đối với Triệu Tĩnh bởi vì mẹ hắn ta, nhưng phải công nhận tướng mạo thằng nhóc này khá được, nhìn khá có thiện cảm.
Bốn người trong phòng ký túc của Chu Hoành Viễn hẹn đi ăn tối cùng nhau, Triệu Tĩnh không thể giữ trong lòng nổi nữa, cũng không thể chịu được ấm ức, thế là hắn ta ngồi ở căn tin lôi từng người một ra chửi, từ hiệu trưởng, giáo viên Quốc Phòng cho tới bác gái bán cơm trong căn tin không có một ai thoát nạn. Cứ thế, hắn tiếp tục vừa đi về phòng vừa chửi, đến lúc mọi người lên giường nằm hết rồi hắn vẫn còn thao thao bất tuyệt, mà ngặt nỗi có mấy chuyện cứ nói tới nói lui, nói tới độ tai Chu Hoành Viễn sắp điếc luôn, trong lòng cậu cực kỳ bực bội. Sau ngày hôm nay, thiện cảm vốn đã ít ỏi Chu Hoành Viễn dành cho Triệu Tĩnh lập tức tụt xuống hàng âm.
10 giờ hơn, Phó Kiệt - cậu bạn cao gầy dưới giường Chu Hoành Viễn cúp điện thoại với bạn gái, thò đầu nói, "Tụi mình tắt đèn đi, tôi muốn ngủ."
Lần đầu gặp nhau phải biết ý và nhẫn nại, không ai phản đổi, bóng đèn trong phòng ngủ vụt tắt trong nháy mắt, tiếp đó Triệu Tĩnh bật ngọn đèn nhỏ trên giường mình lên. Phó Kiệt nhíu mày nhưng không nói gì.
Triệu Tĩnh lấy con Blackberry của mình ra gọi điện cho ai đó, hắn hạ thấp âm lượng, "Alo."
Lần này không chỉ một mình Phó Kiệt đau cái đầu mà Chu Hoành Viễn cũng nhức cả óc. Cậu không nói gì nữa, vui vẻ coi kịch.
Một giọng Ngô nhẹ nhàng từ đầu bên kia điện thoại vọng lại, Chu Hoành Viễn nghe không rõ lắm, chỉ có thể nhận thấy âm giọng đối phương rất mỏng và đứt quãng. Thái độ Triệu Tĩnh cực kỳ tệ, mới đầu còn cố hạ thấp giọng, nhiều lần nói "Mẹ không hiểu gì hết", sau đó hắn bực lên, âm lượng càng ngày càng lớn, thậm chí đôi khi còn mắng vài từ tục tĩu. Cú điện thoại này của Triệu Tĩnh kéo dài cho tới 11 giờ rưỡi đêm mới kết thúc. Chu Hoành Viễn nãy giờ đang lim dim, tự dưng căn phòng chìm vào im lặng làm cậu thấy không quen. Cậu híp mắt nhìn sang phía Triệu Tĩnh, đèn bàn Triệu Tĩnh chưa tắt, bây giờ hắn đang nằm ngửa nằm nghiêng trên giường, hai tay gõ tin nhắn tạch tạch. Cậu đang tính đi ngủ thì Phó Kiệt giường dưới hung tợn chửi thề một câu, dù không nói lời nào nhưng ý tứ rõ như ban ngày. Chỉ là Triệu Tĩnh không biết điều cho lắm, cứ thế nhắn tin đến hơn nửa đêm mới từ từ ngủ lịm đi.
Phó Kiệt xuất thân từ gia đình có ba mẹ làm giáo sư, từ nhỏ đã có lối sống nền nếp, 6 giờ kém lập tức bật dậy, rửa mặt xong thì về giường gấp chăn thành miếng đậu hũ, sau đó ngồi ở trên giường học từ mới. Tiếp đó, Vương Viễn và Chu Hoành Viễn lần lượt đi rửa mặt, đến khi ba bọn họ đều chuẩn bị ra khỏi cửa, Triệu Tĩnh mới từ giường bò dậy, chạy vào nhà vệ sinh, ở bên trong la làng, "Đm, sản phẩm của thằng nào đây, bồn rửa mặt toàn nước không vậy", sau đó vừa rửa mặt vừa chửi "đồ ngu" liên hồi.
Tiếng nước chảy bên trong nhà vệ sinh không thể nào át đi mấy câu chửi của hắn. Từng câu từ một chui tọt vào tai của ba người còn lại. Chu Hoành Viễn nhíu mày, một lúc lâu không nói nên lời, bởi vì người vừa mới dùng bồn rửa mặt chính là cậu.
Chờ cho Triệu Tĩnh chuẩn bị xong, cả phòng đi cùng nhau tới thao trường. Trên đường đi, Triệu Tĩnh mặt mày khó chịu, sau đó mới tới nói với Chu Hoành Viễn, "Sau này cậu dùng bồn rửa mặt xong thì phải lau cho khô, lần nào rửa mặt xong tôi cũng lau sạch sẽ hết đó."
Chu Hoành Viễn hơi bất ngờ, gật gật đầu. Cậu cảm thấy không được thoải mái cho lắm, đúng là từ trước giờ cậu không có thói quen này, nhưng giờ cứ coi như là cậu sai đi, coi như cậu không làm vừa lòng Triệu Tĩnh đi, thì thử hỏi có đáng để hắn chửi cậu là "đồ ngu" trong ngày thứ hai gặp mặt không? Chu Hoành Viễn bực bội hết sức, nhưng biểu cảm vẫn không có gì thay đổi.
Mười mấy ngày học quân sự nhanh chóng kết thúc, bốn người bọn họ đều bình an vô sự, mặc dù không có ngày nào là bọn họ không cãi nhau, thế nhưng toàn là những trận chiến lặt vặt. Nội dung các cuộc cãi vã đi từ việc Phó Kiệt thấy ghét Triệu Tĩnh vì luôn nấu cháo điện thoại tới gần rạng sáng, tới việc Triệu Tĩnh hay tìm cơ hội nói Chu Hoành Viễn là "đồ ngu", cuối cùng biến thành cả ba người còn lại rất chê cái cách Triệu Tĩnh đi vệ sinh xong không xả nước. Cả ba người đều đã nhắc nhở Triệu Tĩnh không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ hắn chịu nhận lỗi, lúc bị bắt tại trận cũng chỉ thả một câu, "Biết rồi, lần sau tôi sẽ để ý." Một cái lần sau, hai cái lần sau, có hai chữ 'lần sau' mà cứ dùng mãi, trong vô số cái 'lần sau' đó chính là vô vàn lần không để ý.
Nút xả bồn cầu trong nhà vệ sinh do lâu năm nên bị xuống cấp, nếu muốn xả sạch sẽ thì phải nhấn giữ một lúc lâu, Chu Hoành Viễn đã nhiều lần trực tiếp hướng dẫn cách xả cho Triệu Tĩnh rồi, nhưng dạy mãi mà hắn không chịu làm theo, cuối cùng, tới cái việc cơ bản nhất hắn cũng không thèm làm nữa. Tới khi đêm khuya tĩnh lặng, Triệu Tĩnh đi từ nhà vệ sinh ra, gửi cho Chu Hoành Viễn một tin nhắn, "Lát nữa cậu có dùng nhà vệ sinh thì xả nước giúp tôi, tôi ngủ trước."
Chu Hoành Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như không thể tin vào mắt mình, còn Triệu Tĩnh thì thản nhiên bò lên giường hắn dưới con mắt của bao người.
Trước khi đến Bắc Kinh, Trình Dục sắm cho Chu Hoành Viễn một chiếc điện thoại LG nắp gập màu trắng, dù không hot bằng con Blackberry nhưng nhìn cũng đẹp mắt. Gần như mỗi ngày Trình Dục đều muốn gọi điện thoại cho Chu Hoành Viễn, hỏi cậu ở Bắc Kinh có quen không, ăn cơm đúng giờ không, có ngủ đủ giấc không. Chu Hoành Viễn thì tốt khoe xấu che, huống chi giờ đang ở trong ký túc xá không có chút tự do nào, làm sao mà sảng khoái kêu ca kể khổ được? Thoạt đầu, Chu Hoành Viễn cũng muốn dành thời gian ra ngoài gọi điện thoại cho Trình Dục, tuy nhiên việc học rất áp lực, cái cường độ học khủng bố này khiến cậu ốc không mang nổi mình ốc, cứ thế là quên béng luôn vụ điện thoại.
Cho nên, khi đối diện với lời hỏi thăm chân thành của Trình Dục, Chu Hoành Viễn chỉ có thể nói, "Dạ, mọi thứ đều ổn, con quen đồ ăn ở đây rồi, có ăn trái cây, dạ, được, chú ngủ ngon." Có những lúc Chu Hoành Viễn bận rộn quá, thế là cậu dựng một cái bàn nhỏ trên giường để làm bài trong lúc phải nói chuyện điện thoại với Trình Dục. Bình thường chỉ có mỗi Trình Dục hỏi thăm cậu vài câu, sau đó cậu mới qua loa trả lời mấy chữ. Nhưng Trình Dục không giận, anh chỉ ấm áp nói là "Vậy con làm bài đi", ngược lại, sau khi cúp điện thoại rồi Chu Hoành Viễn mới bắt đầu lo được lo mất.
Đôi lúc, chính Chu Hoành Viễn cũng có thể cảm nhận được, hai người bọn họ đang nhanh chóng đánh mất lẫn nhau, theo nhiều nghĩa.
Bởi vì từng bị Triệu Tĩnh chửi là "đồ ngu", cộng thêm cách hành xử dở người của Triệu Tĩnh, Chu Hoành Viễn không hề muốn tới gần hắn nữa. vậy mà Triệu Tĩnh y như không có mắt vậy, lúc nào cũng muốn dính một chỗ với ba người bọn họ, làm cho mọi người đều gượng gạo. Về sau, Triệu Tĩnh cuối cùng đã nhận ra mấy người còn lại có thành kiến với hắn, thế là bắt đầu kiếm chuyện với Chu Hoành Viễn, khi thì nói cậu nghèo kiết xác, lúc thì cười cợt cậu ăn mặc quê mùa, có hôm còn trợn trắng mắt xem thường chửi người khác là "đồ dốt nát".
Sau khi Chu Hoành Viễn đến Bắc Kinh, Trình Dục cứ sợ cậu ăn không no mặc không ấm, một tháng gửi cho cậu 2000 tệ sinh hoạt phí, như vậy là coi như dư xài, giờ nói cậu nghèo kiết xác thì oan uổng cho cậu quá đi. Nhưng mà khi so sánh với cậu ấm Triệu Tĩnh vai đeo túi Hermes, eo quấn nịt Gucci, chân xỏ giày Valentino, nhà có siêu xe có biệt thự, thì ai mà không nghèo kiết xác? Dù Vương Viễn với xuất thân nhà quan hay Phó Kiệt có ba mẹ là giáo sư đại học thì cũng không thể so với hắn. Chẳng qua, Triệu Tĩnh không dám chế giễu hai người kia cho nên chỉ còn nhắm được mỗi Chu Hoành Viễn, chỉ cần hắn khó chịu là sẽ tức tốc nã pháo.
Rất may là Triệu Tĩnh nhanh chóng tách khỏi nhóm bốn người, chuyển sang la cà với các bạn nữ. Dáng dấp hắn đẹp trai, trên người toàn đồ hiệu, đừng nói là trong khoa, dù có xét toàn trường thì hắn cũng rất nổi bật. Con gái dây dưa với hắn không hề ít, nhưng hắn chưa bao giờ vừa mắt một ai, không vừa ý thì đã đành, đằng này hắn lại còn vừa nhận tấm lòng, quà cáp của người ta, vừa về ký túc xá bình phẩm người ta từ đầu tới chân, cuối cùng còn gán cho mỗi cô hai chữ "ngu dốt".
Mấy người cùng phòng không thể chịu đựng được hắn, dần dà họ không còn để ý tới hắn nữa. Phó Kiệt vốn là người thanh cao, tính cách lại nóng nảy, vốn đã ghét cách xử sự của Triệu Tĩnh rồi, đến khi tối về ký túc xá, cậu thấy đống tinh tuý Triệu Tĩnh bày ra trong nhà vệ sinh thì tức điên lên, nói với Triệu Tĩnh, "Cậu dùng bồn cầu xong không chịu xả nước nè."
Triệu Tĩnh đang nằm ở trên giường bắt chéo hai chân chơi game, nghe vậy thì nhíu nhíu mày, nói, "Biết rồi."
Phó Kiệt nóng nảy, lặp lại một lần nữa, giọng nâng cao hơn mấy chục decibel so với bình thường, "Cậu dùng nhà vệ sinh không có sạch sẽ."
Triệu Tĩnh đặt máy chơi game xuống, "Cậu muốn cãi nhau à?"
Phó Kiệt đột nhiên không kịp trở tay, sửng sốt một chút, "Tôi có muốn cãi nhau đâu?"
"Vậy cậu la làng cái gì? Không có chút giáo dục nào hả? Cậu nghĩ đây là nhà cậu chắc? Có cái phòng ký túc xá à mà làm một hồi tưởng đâu nhà của cậu không đó." Nói xong đeo tai nghe lên, không để ý tới Phó Kiệt nữa.
Chu Hoành Viễn chứng kiến cái cuộc cãi cọ khôi hài này thì thấy lúng túng quá trời, cậu vùi đầu vào quyển sách TOEFL trong tay, không nói một lời. Vương Viễn thì "cha nào con nấy", bình thường cậu ta có tác phong cán bộ kỳ cựu y như ba mình, bây giờ từ giường nhảy dựng lên khuyên nhủ, "Được rồi được rồi, đừng cãi, đừng cãi. Bọn mình vào cùng một phòng ký túc thì đều có duyên phận hết đó."
Tuy tính tình Phó Kiệt nóng nảy nhưng lại là con ngoan trò giỏi, không chửi nổi cũng chẳng dám đánh, chỉ đành đứng trên sàn nhìn trân trân. Một lát sau, cậu ta mới tức tối đi lấy điện thoại ra gọi cho bạn gái, dùng cách nói kỳ lạ chửi bóng chửi gió Triệu Tĩnh một hồi, âm thanh từ đầu dây bên kia bị vọng ra khá rõ, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của con gái rơi vào tai Chu Hoành Viễn không sót chữ nào. Cuối cùng, Chu Hoành Viễn còn nghe được bạn nữ kia nói với Phó Kiệt, "Ông xã ơi đừng có bực nữa mà, em yêu anh, ngủ ngon nha." Còn Phó Kiệt cũng không mắc cỡ, hôn nhẹ lên điện thoại, nói, "Ngủ ngon, anh cũng yêu em."
Một cơn bực bội vô cớ nổi lên trong lòng Chu Hoành Viễn, cậu trằn trọc vài vòng trên giường, thò đầu xuống hỏi Phó Kiệt, "Tình cảm của cậu với bạn gái tốt thật."
Phó Kiệt nghe vậy, biểu cảm trên mặt rõ ràng hiền hoà hơn không ít, "Ừ, bọn tôi quen nhau từ hồi cấp 3 rồi. Cổ học ở Bắc Ngữ[1] bên cạnh đó."
[1] Bắc Ngữ là Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh
Chu Hoành Viễn có chút kinh ngạc, cậu không ngờ một đứa con ngoan ngoãn như Phó Kiệt mà cũng giấu diếm ba mẹ yêu sớm. Đột nhiên trong lòng cậu dâng lên một cảm giác muộn phiền, gương mặt dịu dàng trơn nhẵn đó của Trình Dục như thoắt ẩn thoắt hiện.
Đó là tiếng hét của nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất đáy lòng cậu, và cũng là giấc mộng cả đời cậu không thể nào thoát khỏi. Giấc mộng này không thể nói là tốt hay xấu, bởi vì nó chỉ có một bức màn đêm trải dài đến vô cùng.
Tháng thứ nhất rời xa Trình Dục, bọn họ cùng trầm mê hoan lạc trong cơn mơ.
Tác giả muốn nói là: Chỉ có thể nói, nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt...
Hết chương 59.