Mặc dù vậy, nhưng là một người có thâm niên hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu hậu cung, đồng thời còn từng đích thân tham gia, chuẩn bị và chỉ đạo nhiều lần cung đấu cỡ lớn, vừa và nhỏ, Quý Hỉ vẫn có thể cảm nhận được thay đổi.
Ung Cung vẫn tráng lệ như thế, nhưng đối với Vương Tự Bảo mà nói, nơi này đã thay đổi đến mức vô cùng xa lạ. Đến khi đã tới Ung Từ Cung, trông thấy cụ già trước đây, Vương Tự Bảo mới tìm lại được chút ít cảm giác quen thuộc. Nàng quen cửa quen nẻo đi tới tẩm cung của Tưởng Thái hậu trong Ung Từ Cung.
Sau khi hành lễ với nàng, cung nữ không thông báo với bên trong mà đẩy cửa tẩm cung ra.
Tưởng Thái hậu đã bảy mươi tuổi, ở đây đã coi như là sống lâu rồi. Nhưng cho dù là Hoàng Thái hậu thì bà cũng không thể ngăn cản bước chân già yếu và vận mệnh bị đau ốm quấn thân.
Nhìn Tưởng Thái hậu đang nhắm mắt nằm trên giường, cơ thể cực kỳ gầy yếu, lòng Vương Tự Bảo như đao cắt.
Đây là cô ngoại tổ mẫu cao nhã thong dong, phú quý đoan trang, cưng chiều mình không có giới hạn sao?
Sao lại trở thành thế này?
Tại sao trước giờ không có ai viết thư nói cho nàng biết, cô ngoại tổ mẫu bị bệnh đến mức này? Mới chỉ hai năm ngắn ngủi thôi mà!
Vương Tự Bảo khóc như mưa, nói không thành tiếng: "Cô ngoại tổ mẫu."
Tưởng Thái hậu nghe thấy xưng hô đã hơn hai năm chưa từng được nghe, chầm chậm mở mắt. Hơn nửa năm qua, lúc nào bà cũng mệt mỏi rã rời, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian đều nằm trên giường ngủ.
Bà quay đầu nhìn Vương Tự Bảo, vươn đôi tay khô quắt như nhánh cây khô ra, hướng về phía Vương Tự Bảo kêu to: "Bảo Muội, con về rồi. Nhanh, đến bên cạnh cô ngoại tổ mẫu."
Không đợi tới gần Tưởng Thái hậu, Tiểu Thiểm được Vương Tự Bảo ôm trong lòng đã trượt xuống, thoáng cái lao ra ngoài.
"Tiểu Thiểm." Vương Tự Bảo khẽ hô một tiếng.
Chỉ thấy Tiểu Thiểm nhảy tót lên một cái lư hương đang tỏa ra mùi thơm phảng phất ở một góc trong tẩm cung của Tưởng Thái hậu. Nó dùng cái mũi nhỏ không ngừng ngửi, không, nói một cách chính xác hơn là đang liều mạng hít đám khói ở phía trên.
Đây là...
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn về phía Tưởng Thái hậu, trông tướng mạo bà thế nào cũng giống người nghiện ma túy giai đoạn sau mà nàng từng nhìn thấy trên ti vi ở hiện đại.
Lẽ nào...
Tưởng Thái hậu đã hiểu ý của Vương Tự Bảo khi nàng quay đầu nhìn bà. Hơn nữa người khác không biết bản lãnh của con chồn nhỏ Vương Tự Bảo nuôi này, nhưng Tưởng Thái hậu lại biết.
Ánh mắt bà hơi lạnh lùng, bà biết mình bị người ta tính kế.
Đồng thời bà cũng biết thật ra mục đích của người mưu hại mình cũng chẳng phải là mạng sống của bà, mà hình như muốn thông qua cách này để làm giảm bớt sự đau đớn của bà, thậm chí là muốn kéo dài tuổi thọ của bà mới phải. Nhưng là Hoàng Thái hậu của một nước, bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào chưa có được sự cho phép của mình đã cho bà dùng thuốc linh tinh.
Bắt đầu từ mùa Hè năm nay Tưởng Thái hậu đã thường ho khan. Ban đầu các thái y đều nói là bị nhiễm phong hàn nên mới như thế, nhưng chữa trị rất lâu mà cũng không thấy có hiệu quả. Cuối cùng vẫn phải gọi con trai của Tiết lão thái y đã qua đời tới chẩn bệnh mới rút ra được kết luận, hẳn là bệnh ho lao.
Vĩnh Thịnh đế hạ lệnh nhất định phải dùng dược liệu tốt nhất, dốc hết toàn lực chữa trị. Nhưng không ai được phép nói cho Tưởng Thái hậu biết kết quả chẩn đoán cuối cùng, mà chỉ nói với Tưởng Thái hậu rằng, bởi vì bà đã lớn tuổi, nên mới mắc phải vài bệnh vặt. Có điều bệnh vặt không khỏi nhanh bằng người trẻ tuổi mà thôi.
Tưởng Thái hậu ho khan đứt quãng gần nửa năm, vẫn chưa thấy chuyển biến tốt. Trong lòng bà đã có nghi ngờ đối với bệnh của mình. Nhưng từ sau khi dùng loại hương an thần mới này, triệu chứng bệnh của bà liền bắt đầu giảm nhẹ. Ít nhất bà không cần phải vì ho khan mà ban đêm ngủ không an giấc nữa.
Còn tưởng rằng bệnh của mình đã có chuyển biến tốt, không ngờ tất cả đều là công lao của hương an thần đặc biệt này.
Xem ra mình còn phải cảm ơn người kia mới đúng.
Nhưng mục đích hắn làm như vậy là vì cái gì? Nếu hắn cũng cho thứ này vào bên trong hương của Càn Nhi (Vĩnh Thịnh đế), thì liệu có phải mai sau ngay cả vua của một nước cũng phải bị người này điều khiển hay không.
Ngẫm lại thì thấy thật đáng sợ!
Tưởng Thái hậu vội vàng gọi cung nữ hầu hạ bên cạnh đỡ mình ngồi dậy. Vương Tự Bảo lau mặt qua loa rồi nhanh chóng đi lên trước, xếp mấy cái gối dựa cho Tưởng Thái hậu, để bà dựa vào.
Sau khi cảm thấy ngồi đã thoải mái, Tưởng Thái hậu nói với chúng cung nữ: "Các ngươi đi xuống cả đi! Ở đây tạm thời không cần các ngươi hầu hạ!"
"Vâng." Sau khi hành lễ, các cung nữ nối đuôi nhau rời khỏi.
Tưởng Thái hậu lại dặn dò Quý Hỉ: "Đi ra bên ngoài trông coi, tuyệt đối không được gọi bất cứ kẻ nào tới gần chỗ này."
Vẻ mặt Quý Hỉ nghiêm túc: "Lão nô đã hiểu."
Đợi Quý Hỉ đi rồi, Tưởng Thái hậu ra hiệu cho Vương Tự Bảo dựa gần vào mép giường bà đang ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Vương Tự Bảo theo thói quen muốn ngả vào lòng Tưởng Thái hậu giống như khi còn bé, nhưng đột nhiên nhớ ra bây giờ mình đã trưởng thành, làm loại tư thế này đã không còn thích hợp nữa.
Vì vậy bèn đổi thành ôm lấy một cánh tay của Tưởng Thái hậu.
Tưởng Thái hậu cưng chiều sờ đầu Vương Tự Bảo, không khỏi cảm khái: Thời gian qua trôi thật là nhanh, cái nắm nho nhỏ trước đây, đảo mắt đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.
Số của Khê ca nhi này thật là tốt, đã ước định từ sớm với Bảo Muội nhà bà rồi. Bằng không còn không biết tiểu tử nhà ai được hời đây?
Sau khi làm nũng với Tưởng Thái hậu một hồi, Vương Tự Bảo mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cô ngoại tổ mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người biết trong hương an thần bị người ta hạ nguyên liệu khác đúng không?"
Tưởng Thái hậu gật đầu nói: "Ừm. Trước đây chỉ là nghi ngờ, nhưng mãi đến lúc thấy biểu hiện vừa rồi của Tiểu Thiểm, ai gia mới dám xác nhận."
Vương Tự Bảo híp mắt lạnh lùng nói: "Vậy là ai có lá gan lớn như thế, lại dám tính kế người?"
Trong lòng Vương Tự Bảo đã có đáp án, chỉ có điều nàng vẫn muốn nghe được xác nhận từ trong miệng Tưởng Thái hậu mà thôi.
"Chính là người mà con nghĩ tới." Tưởng Thái hậu ngừng một chút rồi nói: "Nói không chừng hắn cũng vì muốn giúp đỡ ai gia."
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vương Tự Bảo, Tưởng Thái hậu lại lên tiếng giải thích: "Kể từ mùa Hè năm nay, thân thể của ai gia đã bắt đầu không ổn rồi. Sau đó ho khan cả ngày lẫn đêm, ngay cả ngủ cũng không yên. Từ sau khi Dục ca nhi đưa loại hương an thần nói là do hắn đặc biệt nghiên cứu chế tạo cho ai gia tới, triệu chứng bệnh của ai gia rất nhanh đã thuyên giảm. Đến bây giờ, ai gia căn bản không thể tách khỏi loại hương này nữa. Chỉ cần vừa không dùng nữa thì bệnh tình sẽ nặng thêm. Vì vậy, hiện tại ai gia cũng chỉ có thể sống lệ thuộc vào loại hương này. Còn có từ sau khi dùng loại loại này, mỗi ngày ai gia đều cảm thấy mệt rã rời, nhưng bây giờ hơn phân nửa thời gian trong ngày đều dùng để ngủ."
"Thì ra là vậy." Vương Tự Bảo gần như đã xác định Hạ Thần Dục cho Tưởng Thái hậu sử dụng các loại thuốc gây nghiện có chứa anh túc. Nhưng nghe Tưởng Thái hậu nói. Mục đích của hắn cũng không phải là vì để Tưởng Thái hậu bị nghiện, mà ngược lại giống như vì muốn giảm bớt chứng bệnh của Tưởng Thái hậu nhiều hơn.
Nhưng mục đích cuối cùng của hắn là gì thì chẳng ai có thể biết được.
Từ lời tự thuật của Tưởng Thái hậu, Vương Tự Bảo đại khái nghĩ ra Tưởng Thái hậu hẳn là mắc bệnh ho lao, nhưng hình như lại càng giống ung thư phổi ở hiện đại hơn.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Vừa nghĩ tới tỷ lệ sống sót của những người mắc bị ung thư phổi là cực thấp, Vương Tự Bảo càng buồn bã hơn.
Tưởng Thái hậu nhìn thoáng qua vành mắt đỏ lên của Vương Tự Bảo, trong lòng cũng rất khó chịu.
Mặc dù bà đã bảy mươi tuổi, nhưng ai mà chẳng muốn sống lâu hơn chứ? Chỉ là thỉnh thoảng khi cơn ho khan vừa bắt đầu, loại cảm giác này thật sự là sống không bằng chết, chỉ muốn chết sớm đầu thai sớm mới tốt.
Nếu có kiếp sau, bà thật sự không muốn đầu thai vào danh môn vọng tộc gì đó nữa.
Nếu trời cao không đối xử tệ với bà, thì để bà đầu thai vào một gia đình giàu có bình thường là được rồi. Đến lúc đó lại tìm một nam nhân bình thường gả cho người ta. Tốt nhất là không có nữ nhân khác chen vào giữa phu thê bọn họ, chỉ hai người bọn họ sống những ngày hạnh phúc. Đến lúc đó lại sinh ra một đám bé con đáng yêu, trong đó có một bé gái dễ thương giống như Bảo Muội là tốt nhất. Có lẽ đời người như vậy mới xem như hoàn mỹ nhỉ?
Con người ấy à, có lúc chính là mâu thuẫn như vậy. Nhưng nếu có hy vọng sống sót, ai còn bằng lòng chết chứ?
Trải qua nhiều năm gian khổ, lại nhìn quen sống chết trong hậu cung, đối với Tưởng Thái hậu mà nói, có thể trở thành Kế hậu, rồi trở thành Hoàng Thái hậu, cả đời này của bà có lẽ cũng coi như là một loại hoàn mỹ khác rồi mới phải.
Nghĩ tới đây, Tưởng Thái hậu vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay của Vương Tự Bảo.
Đồng thời mở lời an ủi: "Thật ra so với phần lớn nữ nhân trong hậu cung mà nói, cô ngoại tổ mẫu có thể sống đến tuổi này đã thấy thỏa mãn rồi." Nhìn những giọt nước mắt buồn bã của Vương Tự Bảo, Tưởng Thái hậu vừa cầm khăn tay lau mặt cho nàng, vừa nói sang chuyện khác, oán giận bảo: "Sao đi một chuyến xa nhà mà đã quên cô ngoại tổ mẫu rồi? Trở lại cũng mấy ngày rồi mà không tới thăm ai gia? Có phải ai gia không gọi người đi đón con thì con còn chưa tới có phải không?"
Vương Tự Bảo tuỳ tiện lau nước mắt, lên tiếng phản bác: "Không phải đâu. Con không biết cô ngoại tổ mẫu bệnh nặng như vậy, không thì đã sớm chạy từ quận Phụng Bắc về rồi." Vương Tự Bảo lại tiếp tục giải thích: "Hai năm qua quả thực trong cung thay đổi quá nhiều. Con muốn vào cung mà còn phải chuyển thϊếp mời mới được. Cho dù chuyển thϊếp rồi cũng bị người giữ lại."
Đây là giải thích tại sao đến bây giờ mình mới vào cung thăm Tưởng Thái hậu.
"Ai gia không biết lá gan của người phía dưới lại lớn như vậy." Mặc dù bây giờ Tưởng Thái hậu bị bệnh rất nặng, thế nhưng uy nghiêm trên người vẫn còn, lời nói ra tương đối có khí thế. Nếu như sau đó không liên tục ho khan kịch liệt đến vậy thì đã hoàn mỹ hơn rồi.
Vương Tự Bảo vội vàng xoa ngực giúp Tưởng Thái hậu, giúp thuận khí, cố gắng làm giảm bớt sự khó chịu của Tưởng Thái hậu.
Sau khi Tưởng Thái hậu ngừng ho khan, Vương Tự Bảo lại đứng dậy đến bên cạnh bàn rót ly nước ấm, hầu hạ bà súc miệng, rồi bưng hũ đờm để trên đất lên, để Tưởng Thái hậu nhổ vào đó.
Đợi Tưởng Thái hậu đã ổn định lại, Vương Tự Bảo gọi người múc một chậu nước ấm tới, sau khi rửa tay, nàng lại tiếp tục ngồi bên cạnh Tưởng Thái hậu.
Tưởng Thái hậu biết Vương Tự Bảo đã làm không ít chuyện ở quận Phụng Bắc, dù sao bà cũng phái một trăm thị vệ hoàng gia cho Vương Tự Bảo dùng, vậy nên cũng biết không thể đối xử với tiểu nha đầu này như tiểu cô nương nhà bình thường được.
Vì vậy bà hết sức trịnh trọng dặn dò Vương Tự Bảo: "Đúng rồi Bảo Muội, đợi lát nữa cô ngoại tổ mẫu có chuyện hết sức quan trọng muốn nói cho con, con nhất định phải nhớ cho kỹ. Có một số chuyện mặc dù không nhất định sẽ dùng tới, nhưng với tình trạng bây giờ của ai gia, vẫn phải chuẩn bị nhiều một chút mới được."