Vừa bước vào cửa, Chu Lâm Khê đã nhìn thấy Vương Tự Bảo đang nằm sấp trên bàn chống đầu suy nghĩ say sưa.
Nghe thấy tiếng động, Vương Tự Bảo quay đầu liếc nhìn Chu Lâm Khê, lời nói vô cùng tùy ý: "Huynh tới rồi." Sau đó nàng tiếp tục chống tay nhìn xa xăm suy nghĩ.
Chu Lâm Khê chỉ đành lắc đầu, chẳng lẽ bây giờ trong mắt Bảo Muội, mình chẳng còn một chút hấp dẫn nào nữa sao?
Vì thế người nào đó không cam tâm khi bị ngó lơ nên bước lên phía trước, từ phía sau hôn lên đỉnh đầu nàng, nói: "Sao thế? Chúng ta còn chưa thành thân mà trong mắt muội ta có cũng như không rồi à?"
Giọng điệu lúc nói câu này của hắn cực giống oán phụ chốn thâm cung.
Vương Tự Bảo buồn cười nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Khê, nhưng lại đụng ngay bờ môi đỏ đang đợi của hắn. Sau đó hắn bắt đầu gặm nhấm điên cuồng. Ngoài để thể hiện tình yêu ra thì đây còn là sự trừng phạt nho nhỏ của hắn đối với thái độ ngó lơ lúc nãy của Vương Tự Bảo.
Độ khó của động tác hôn môi này khiến cổ của Vương Tự Bảo bị vẹo đi nên không được thoải mái.
Chu Lâm Khê không còn cách nào, hắn bế Vương Tự Bảo lên rồi đi tới giường.
Vương Tự Bảo vừa xoa cổ vừa nhỏ giọng than phiền: "Này, ta chỉ mới bị vẹo cổ thôi, không phải là không tự đi được, huynh bế ta tới giường làm gì?"
Chu Lâm Khê cười nói: "Bế muội tới giường ta mới thuận lợi xoa cổ cho muội chứ!"
"Chuyện này, ta không cần nữa đâu." Vương Tự Bảo nghĩ tới lời khuyên lúc sáng của Lương Thần nên hơi khó chịu.
Chu Lâm Khê vô cùng nhạy cảm đặt Vương Tự Bảo lên giường rồi không vui: "Tại sao lại né tránh ta như thế?"
Vương Tự Bảo đã từng nói với hắn, nếu như giữa hai người có vấn đề, nhất định phải hỏi rõ ràng, không được để một vấn đề nhỏ mà cuối cùng phát triển thành vấn đề lớn không cách nào bù đắp được.
"Chuyện này," Vương Tự Bảo nuốt nước bọt, ăn ngay nói thẳng: "Chuyện này, bây giờ chúng ta cũng đã lớn rồi, không thích hợp cứ quấn lấy nhau trên giường như thế nữa."
Thấy Vương Tự Bảo nói như thế, Chu Lâm Khê hơi chán nản: "Là tối qua ta dọa muội sợ rồi, phải không? Bảo Muội, đều là lỗi của ta. Mong muội tha thứ cho ta, nhưng cũng mong muội đừng né tránh ta."
"Đây, đây là gì chứ?" Vương Tự Bảo cảm thấy có nhiều chuyện buộc phải nói chuyện tử tế với Chu Lâm Khê. Nếu không tiểu tử ngốc này còn không biết sẽ nghĩ đi đâu nữa.
"Lâm Khê, huynh qua đây ngồi." Bây giờ Vương Tự Bảo cũng không nghĩ tới vấn đề phải cố hết sức không ngồi cùng giường với Chu Lâm Khê nữa, nàng chủ động bảo hắn tới ngồi bên cạnh mình.
Chu Lâm Khê bước về trước hơi không được tự nhiên lắm, còn không quên xoa cổ cho Vương Tự Bảo vì lúc nãy bị vẹo nữa.
Vương Tự Bảo quan sát Chu Lâm Khê cẩn thận từng li từng tí, thản nhiên mỉm cười: "Đồ ngốc. Sao ta lại có thể tức giận vì chuyện tối qua cơ chứ." Sau đó tỏ ý bảo Chu Lâm Khê ghé sát tai vào.
Chu Lâm Khê làm theo.
Vương Tự Bảo khẽ giải thích: "Chuyện tối hôm qua đó chẳng qua là phản ứng bình thường nhất của đàn ông trưởng thành thôi. Nếu như trong tình huống như vậy mà huynh không có phản ứng gì thì ta sẽ nghi ngờ rằng huynh chỉ có tình huynh muội với ta."
Chu Lâm Khê lập tức phản bác: "Nói nhảm. Sao ta lại chỉ có tình cảm huynh muội với muội cơ chứ? Muội đã có nhiều ca ca như vậy rồi, ta không thèm làm ca ca của muội nữa đâu." Sau đó hắn lại thẹn đỏ mặt: "Ta, chỉ là mỗi ngày những lúc nhớ muội, ta mới hơi không kiềm chế được bản thân mình. Nhưng trước kia vẫn rất tốt mà. Hôm qua cũng không biết làm sao nữa, lại mãnh liệt như vậy."
"Đồ ngốc, đó cũng là một biểu hiện cho thấy huynh yêu ta đấy." Nói xong câu này, Vương Tự Bảo giống như một con mèo nhỏ bị cháy lông, dò hỏi: "Nói, ngoài ta ra, huynh còn có cảm giác này với người khác không?"
Chu Lâm Khê vô cùng oan ức: "Sao muội có thể nghi ngờ tình cảm ta dành cho muội chứ? Cho dù có nữ nhân cởi hết y phục đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ không để mắt tới."
"Á? Thì ra huynh đã nhìn thấy nữ nhân cởi y phục rồi." Vương Tự Bảo vô cùng tức giận.
Hừm! Là nữ nhân vô liêm sỉ nhà ai mà dám dụ dỗ Lâm Khê của nàng? Nàng thật muốn lột trần ả ta rồi dẫn ra ngoài đường lớn để tất cả mọi người đều thưởng thức.
Chu Lâm Khê vòng qua eo Vương Tự Bảo, oan ức nói: "Ta chẳng thèm nhìn đâu. Bọn họ xấu chết đi được, sao ta có thể nhìn chứ. Nhìn rồi ta lại sợ làm bẩn mắt mình nữa."
"Bọn họ? Tức là không phải chỉ có một người sao?" Vương Tự Bảo nắm được sơ hở trong lời nói của Chu Lâm Khê.
Thấy Vương Tự Bảo vì mình mà ghen, tâm trạng của Chu Lâm Khê tốt hơn hẳn. Hắn không sợ Vương Tự Bảo giận mình, hắn chỉ sợ Vương Tự Bảo lạnh nhạt với mình, cho dù chỉ một chút cũng không được.
Chu Lâm Khê cưng chiều hôn lên đỉnh đầu Vương Tự Bảo, nói: "Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy nữ nhân yêu thương nhung nhớ. Nhưng mà, Bảo Muội, muội yên tâm, sao ta có thể nhìn mấy ai ngoài muội chứ?"
"Vậy huynh xử lý họ thế nào?" Vương Tự Bảo khá quan tâm vấn đề này.
"Nên vứt trong quân đội thì vứt, nên đưa tới Lưu Hương Các thì đưa. Bọn họ đồng ý dụ dỗ nam nhân thì đưa bọn họ tới những nơi có nhiều nam nhân là được rồi. Còn có một số người không biết sống chết, cứ trực tiếp gϊếŧ chết là xong." Nói tới đây, ánh mắt của Chu Lâm Khê hơi lạnh lùng.
Nghĩ tới việc bởi vì thân phận, địa vị và tướng mạo,… của Chu Lâm Khê, tương lai không thể tránh khỏi việc sẽ có nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn, Vương Tự Bảo vô cùng ghen ghét. Vốn nghĩ trực tiếp nói lời đe dọa uy hϊếp Chu Lâm Khê, nhưng nghĩ lại đã từng vì chuyện này mà chọc hắn không vui, nàng chỉ đành để ở trong lòng.
Hừm! Nếu như Lâm Khê dám làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng sẽ không để hắn đi làm đại thái giám gì đó, cùng lắm thì phủi mông một cái rồi đi, tìm kiếm một tình yêu khác.
Tuy Vương Tự Bảo không nói nhưng chẳng lẽ Chu Lâm Khê không nhìn ra được nàng đang có chủ ý gì sao? Vì thế đành phải nói lời cam đoan: "Bảo Muội, muội phải có lòng tin với ta. Nếu không sẽ có một ngày muội chủ động rời xa ta."
Cứ nghĩ mà thấy đau lòng, cả đời này sao hắn có thể buông tay chứ?
Thiếu nam, thiếu nữ chưa thành thân đều sẽ có một khoảng thời gian lo được lo mất. Hai người họ cũng vậy, bởi vì quá quan tâm đối phương nên rất sợ mất đi đối phương, vậy nên mới càng thêm cẩn thận dè dặt, hết sức trân trọng.
"Ừm. Ta biết rồi." Vương Tự Bảo biết mình nên có lòng tin với Chu Lâm Khê mới đúng. Nhưng dù sao thì có mấy năm không ở bên cạnh hắn, sau này cũng không thể dắt hắn ở lưng quần mang theo, vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng theo dõi, quản lý cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là để đàn ông tự quản lấy thân dưới của bản thân mới đúng.
Gì mà bỏ thuốc? Gì mà say rượu?
Xí! Tất cả đều là cái cớ thôi.
"Đúng rồi, Bảo Muội, vừa rồi sao muội lại né tránh ta như thế?" Chu Lâm Khê nghĩ tới chuyện lúc nãy, vẫn còn khó chịu.
"Ta có đâu?" Thấy biểu cảm không chịu tin của Lâm Khê, Vương Tự Bảo đầu hàng: "Chính là, bây giờ chúng ta đều lớn cả rồi, không thể cùng chung chăn gối như trước kia nữa. Như thế là không đúng."
"Cho nên, muội mới né tránh ta?" Chu Lâm Khê hỏi dò.
"Không phải là ta né tránh. Chỉ là, nói thế nào nhỉ? Chính là nếu để người ta biết được thì sẽ khinh thường chúng ta. Hơn nữa cũng sẽ khiến người ta khinh thường Hòa Thuận Hầu phủ. Còn nữa, chính là trong lòng tổ phụ, tổ mẫu, phụ mẫu ta có thể cũng sẽ không đồng ý."
Vấn đề này đối với Vương Tự Bảo mà nói cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì. Nhưng sống ở thời đại này thì cần phải tuân theo quy củ ở đây. Nàng không phải chỉ sống vì bản thân mình, nàng còn cần phải nghĩ cho toàn Hòa Thuận Hầu phủ.
Chu Lâm Khê nghe xong, hơi không vui. Hắn biết Vương Tự Bảo nói đúng, nhưng hắn luyến tiếc, luyến tiếc sự an bình, cảm giác thỏa mãn khi ôm nàng vào lòng say giấc nồng mỗi khi về đêm.
Điều này cũng khiến Chu Lâm Khê hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng cưới Vương Tự Bảo về. Hắn không đợi được đến lúc nàng cập kê, thậm chí là lâu hơn.
Vì thế lúc chập tối vừa trở về Lâm Thủy Các nơi trước đây hắn từng ở, Chu Lâm Khê đã lập tức tới thư phòng múa bút thành văn. Hắn viết một bức cho phụ thân hắn là Nhϊếp Chính vương Chu Vĩnh Hồng, bảo ông cho dù dùng cách gì, nhất định phải để hắn có thể nhanh chóng cưới được Vương Tự Bảo.
Nghĩ thôi cũng có thể biết khi nhận được thư, Chu Vĩnh Hồng sẽ đau đầu như thế nào. Với dáng vẻ chiều chuộng Vương Tự Bảo của đám người ở Hòa Thuận Hầu phủ, sao bọn họ có thể để con trai ngốc của mình cưới được bảo bối tâm can của toàn bộ người trong nhà nhanh như vậy được chứ?
Còn không biết sẽ phải ký bao nhiêu điều khoản mất chủ quyền người ta mới đồng ý đây nữa?
Không nói hai cha con Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê phải tốn công phiền não thế nào để nghĩ ra được chủ ý. Nói tới Vương Tự Bảo ở ngoại thư phòng, lúc cùng Chu Lâm Khê, Vương lão Hầu gia, Vương Dụ Tuần, Vương Dụ Phổ bí mật cùng nói ra những nghi ngờ của bản thân, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Tuy có nghi ngờ nhưng mà lúc chưa có đủ chứng cứ để xác minh vấn đề, chỉ dựa vào sự tưởng tượng cũng sẽ không ích gì. Huống hồ, bây giờ Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ đang được Vĩnh Thịnh đế tin yêu, nếu như Vương Tự Bảo tùy tiện nói gì với Vĩnh Thịnh đế, làm không tốt sẽ bị phản tác dụng. Cho nên, cho dù nói thế nào thì bây giờ việc duy nhất cần làm đó là âm thầm theo dõi thật chặt rồi tính tiếp.
Tưởng Thái hậu và Vĩnh Thịnh đế đợi hai ngày mà vẫn chưa thấy Vương Tự Bảo vào cung, vì thế Tưởng Thái hậu sốt ruột chỉ đành đích thân phái người tới đón Vương Tự Bảo.
Điều này càng khiến Vương Tự Bảo nghi ngờ trong cung nhất định là đã xảy ra vấn đề gì, mới có người to gan tự mình giữ lại tấm thiệp thỉnh cầu vào cung của nàng.
"Bảo Công chúa, hai hôm nay Thái hậu nương nương đợi đến sốt ruột rồi. Đợi lên đợi xuống mà vẫn không thấy công chúa điện hạ vào cung, vì thế mới phái chúng nô tài tới để mời người." Người tới truyền ý chỉ chính là Tổng quản đại thái giám của Ung Từ Cung, Quý Hỉ.
"Hỉ tổng quản, không phải là ta không muốn vào cung, thật ra là không có ý chỉ truyền tới nên không được vào." Vì thế Vương Tự Bảo mới kể hết chuyện mình bị cản ngoài cửa cung và sau khi đưa thiệp mà không hề thấy tin tức gì với Quý Hỉ.
"Hả? Còn có những chuyện này sao? Đám người đó quả thực là ức hϊếp người quá đáng mà." Quý Hỉ cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi. Giọng điệu nói chuyện rõ ràng là không được hùng hồn như ấn tượng ban đầu nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Sao chỉ vỏn vẹn thời gian hai năm ngắn ngủi mà không chỉ trong cung mà khắp cả Ung Đô đều thay đổi lớn như vậy chứ?
"Ôi! Đừng nhắc nữa. Hai năm nay sức khỏe Thái hậu không được tốt, vẫn không để ý tới chuyện hậu cung, Tần Hoàng hậu thì vì chuyện của Thái tử mà bị chèn ép. Bây giờ trong hậu cung có rất nhiều người đều đã trở thành người của Trang phi." Nguồn : truyendkm.com
Bởi vì sức khỏe của Tưởng Thái hậu không tốt, hai năm nay Quý Hỉ đều dành thời gian để hầu hạ Tưởng Thái hậu. Bởi vậy, có những chuyện tuy là ông có nghe thấy nhưng rõ ràng là sức kiểm soát không được lớn như trước đây nữa.