Gặp lại được Phương Mai khiến cho Chương Vũ, Liêm Y, Khê Xuyên, Lương Sơn, Tử Bạch, Liễu Thanh, Liễu Tranh, Thiệu An, Dạ Ngân vui mừng không thôi, mọi đau khổ về thể xác và tinh thần đều tan thành mây khói.
Phương Mai đi dạo xung quanh Trúc Diệp khách điếm. Sen đất mọc thành bồn trong những kẽ đá ven đường, lá hoe vàng, ram rám và tròn tròn như chiếc đĩa gốm cổ. Hoa sen đất năm cánh mỏng, hồng nhạt, tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Lan trắng, lan tía mọc chen trong khóm trúc. Phong lan bám vào những cây gỗ thấp lùn, buông những chùm hoa vàng, hoa trắng với mùi hương xôn xao thoang thoảng.
Dưới những cơn mưa bụi như rắc bột, trúc bật lên từ lớp đất ẩm ướt, phủ dày lá mục, những búp măng non óng ả, mập mạp. Trúc có một sức sống dẻo dai, vẻ đẹp thanh bạch, tao nhã.
Nàng cảm thấy tâm trạng rất thoải mái khi đi dưới bóng cây mát mẻ này. Gió thổi nhè nhẹ, lá cây xào xạc mang một thứ âm thanh riêng biệt. Bỗng Phương Mai nhìn thấy một cây đào có quả chín trĩu cành. Nàng không thèm để ý tới bộ dạng của mình hiện tại là một cô nương liền leo lên cây. Được tự tay hái quả thật là cảm giác sung sướng không gì bằng.
- Wow! Đào này ngọt thật.
Nàng vui vẻ vừa hái vừa ăn ngon lành. Đến lúc no rồi nàng mới nghĩ tới việc leo xuống. Nhưng giờ thì...
- Hu hu! Leo lên được mà leo xuống không được.
Không may cho Phương Mai là cành cây quá trơn làm nàng sẩy chân.
- A... Phương Mai nghĩ lần này mình sẽ bị gãy xương là chắc rồi. Nàng nhắm nghiền mắt chuẩn bị tinh thần té đau.
- Ơ!
Nàng mở mắt thấy mình đang trong một vòng tay lớn ấm áp. Đó là một nam nhân anh tuấn, uy nghiêm có dáng vẻ của một vị minh quân. Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau. "Nếu cảnh này mà để đám nam nhân hay ghen kia biết được bọn họ chắc sẽ giết người mất thôi". Lúc này, Phương Mai sực tỉnh liền nhảy ra khỏi vòng tay ấm áp đó. Chàng thấy hụt hẫng, luyến tiếc sự rời đi của cục bông nhỏ mềm mại là nàng.
- Thật cảm ơn! May nhờ có công tử không là ta đã té chết rồi. Phù... phù...
- Ừ.
- A! Ta có chuyện phải đi trước nha. Hẹn gặp lại!
Nói rồi, nàng chạy như bay về phía dãy phòng của khách điếm. Bóng nàng thấp thoáng sau vườn cây như một chú bướm xinh xinh bay lượn.
Thật tình, các nam nhân ưu tú của chúng ta đều muốn đưa nàng về dinh sớm nhất có thể nhưng lại có quá nhiều tình địch cản trở. Họ ở Trúc Diệp khách điếm tròn một tuần. Phương Mai là người yêu đi đây đi đó nên lại muốn du ngoạn nơi khác. Điều này thật khiến một số người khó xử. Liêm Y bận phải quản lí cửa hàng, Dạ Ngân bắt buộc phải về nước để xử lí chính sự. Số còn lại thì thong thả, rảnh rỗi hơn.
- Vậy phải làm sao đây?
- Hay ta đến chơi Dạ quốc đi!
Phương Mai nhanh nhảu đề nghị.
- Vậy để ta sắp xếp mai lên đường sớm.
- Ừ.
- Còn ta thì sao? Nàng không thể bỏ ta được. Dù gì đi nữa ta cũng giúp nàng quản lí cửa hàng một thời gian đó.
- À... Vậy ngươi giao cho ai đó quản lí thay rồi hàng tuần gửi thông tin qua bồ cầu để ngươi nắm bắt.
- Ha ha... Thật là ý kiến hay!
Tối đến, nàng ngủ say. Khuôn mặt nhỏ, trắng nõn như ngọc, hàng mi dài cong vút, như cây quạt giống nhau, mũi tinh tế nhỏ xinh, phấn môi mượt mà trong suốt, làm người nhịn không được muốn âu yếm.
Bóng đêm mờ ảo, gió hiu hiu thổi. Không gian yên tỉnh lạ thường.