Đám người Lương Sơn lên đến phòng Phương Mai. Họ gõ cửa nhưng không thấy nàng trả lời liền phá cửa xông vào. "Cái gì thế này?" Đây cũng chính là câu hỏi hiện ra trong đầu đám nam nhân. Phương Mai nằm trên giường ngủ say, đá chăn lung tung. Căn phòng gọn gàng trở nên bừa bộn chỉ trong chốc lát.
Ba người gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt, trong lòng mừng như điên, kích động, kinh ngạc, nghi hoặc, chứa đựng không biết bao nhiêu là tình cảm.
Nàng ngủ trông rất dễ thương và đáng yêu. Cả đám nam nhân đều đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác. Lương Sơn, Tử Bạch biết Phương Mai là nữ nhân nên rất lúng túng. Còn Chương Vũ thì vui mừng khôn xiết chạy đến bên cạnh nàng.
- Mai tỷ! Tỷ mau dậy đi! Đệ nhớ tỷ lắm đó.
- Hả? Thủy Liên là nữ nhân sao? Liễu Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy. Lương Sơn lên tiếng.
"Ha ha! Vậy là ta không có bị bệnh rồi. Nàng thật là nữ nhân", Liễu Thanh và Liễu Tranh như mở cờ trong bụng, vui vẻ không thôi.
Phương Mai dụi mắt, ngơ ngác hỏi:
- Ơ, các người là ai? Sao lại ở phòng của ta?
- Tiểu thư, người không nhớ Lương Sơn sao? Ta là ảnh vệ của người đó.
- Ta... Ta không nhớ gì hết. A... Đầu của ta đau quá.
- Phương Mai! Tỷ! Tiểu thư! Người có sao không?
- Không... Không sao!
- Mặt nàng đau tới tái nhợt rồi kìa, mà còn nói là không sao. Để ta cho người gọi đại phu.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
- Xuyên ca, Thiệu An!
- Uyển Châu nàng làm sao vậy?
- Ta...
Chưa nói hết câu nàng đã ngất đi. Đám nam nhân lo lắng nhanh chóng giúp nàng nằm xuống giường. Lương Sơn kể đầu đuôi mọi việc cho Khê Xuyên và Thiệu An nghe xong rồi nói:
- Xin nhờ Trịnh thần y giúp tiểu thư nhà ta. Cũng đa tạ thần y đã cứu sống nàng.
- Không cần ngươi nói ta cũng sẽ cố gắng chữa trị cho nàng.
- Vậy thì tốt quá!
Sau khi bắt mạch cho Phương Mai xong, Khê Xuyên viết đơn thuốc giao cho tiểu nhị đi bốc rồi sắc.
- Trí nhớ của nàng ta không chắc là sẽ phục hồi. Chuyện này cần có thời gian.
- Chúng ta đã hiểu.
Xa xa, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến. Hóa ra, Liêm Y cũng đến đây bàn chuyện làm ăn. Chàng vào thì gặp một đoàn nam nhân ưu tú, trong đó có Lương Sơn. Chàng thấy thấp thoáng trong căn phòng là một cô nương đang nằm ngủ. Liêm Y nghi ngờ người đó là Phương Mai.
Liêm Y nhanh chóng chạy vào phòng ấy. Lúc này, mọi người bất ngờ trước sự xuất hiện của chàng.
- Vị huynh đệ này, có chuyện gì sao?
- Ta... Ta đến tìm nàng.
Chàng vừa nói vừa nhìn người nằm ngủ trên giường.
- Sao cơ?
Đám người Lương Sơn nghe nói vậy thì có một dự cảm không tốt. "Lẽ nào lại là nợ đào hoa của Phương Mai tìm đến. Trời ơi, đã nhiều tình địch như vậy rồi mà. Làm sao bây giờ?"
- Phương Mai, nàng làm sao thế?
- Đừng ồn! Nàng hiện tại chỉ là đang ngủ mà thôi.
- Mai tỷ mất trí nhớ rồi. Tỷ ấy không nhớ chúng ta. Hức... hức...
- Phương Mai... Nàng mất trí nhớ ư? Không thể nào!
- Đây là sự thật. Nàng là do ta cứu ở dưới chân núi.
- Nàng sẽ không nhớ ra ta nữa sao? Ta không muốn như thế.
- Cái này còn phải chờ nữa. Nàng có thể sẽ nhớ lại chuyện xưa.
- Thật sao? Thế thì hay quá rồi!
Cùng lúc đó, một tiểu thư xinh xắn, đáng yêu cũng đã đến được Trúc Diệp khách điếm.