Một ngày chán ngắt chẳng mấy chốc lại trôi qua, đã suốt một tuần trừ bỏ phòng ngủ của đại công tước, Eirlys cũng chỉ có thể loanh quanh trong phòng sách. Đại công tước quả thật nói được làm được, thật sự cho người phong toàn bộ lối ra vào để nàng không thể bước nổi một chân ra ngoài. Dù Maria đã giải thích rằng là vì muốn tốt cho sức khỏe của nàng, nhưng Eirlys trong lòng vẫn cảm thấy rất bức bối.
Quyển sách cuối cùng trong phòng nàng đã đọc không còn sót một chữ, Eirlys chán nản nằm thẳng giữa đống sách đã đọc hết nằm ngổn ngang trên đất. Đôi mắt hồng ngọc long lanh nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng. Làm gì bây giờ nhỉ, phòng đọc sách này không còn thức gì để nàng đọc nữa rồi. Những nữ hầu luôn tay bận việc, Maria là phó quản gia đương nhiên chẳng đỡ hơn là bao, thật muốn nghe bọn họ kể những câu chuyện hàng ngày của họ...
- Tiểu thư lại đến phòng đọc sách nữa rồi à ?
- Ừ ! Cả ngày đại công tước đều không để người bước ra ngoài dù chỉ một chút , tiểu thư chắc hẳn cũng đang rất buồn chán.
Tiếng thì thầm to nhỏ của đám nữ hầu bên ngoài hành lang không ngờ lại lọt vào tai nàng. Không khỏi khiến Eirlys ngóc đầu dậy, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhìn về phía đó, họ đang nói về nàng sao?
- Sao tiểu thư không dùng sắc câu dẫn đại công tước nhỉ, với vẻ đẹp của một thiên thần tuyệt sắc như người chắc chắn sẽ thuyết phục được ngài ấy thôi.
- Bậy, bậy ! Tiểu thư ngây ngô trong sáng như vậy, sao lại có thể tưởng tượng ngài ấy làm chuyện không đứng đắn thế chứ.
- Có gì mà thiếu đứng đắn cơ chứ, ai trong dinh thự này chẳng biết ngài ấy đã là nữ nhân của đại công tước, là viên ngọc quý được bao bọc cẩn thận. Có gì mà tiểu thư không thể làm chứ.
- Nói gì thì nói, tiểu thư đến đây đúng như một mặt trời tỏa sáng cái địa ngục lạnh lẽo tối tăm này. Đến cả tảng băng ngàn năm đại công tước của chúng ta cũng bị tan chảy . Thật hy vọng ngài ấy về sau sẽ vì tiểu thư mà giảm bớt đi âm khí nặng nề trên người một chút.
Một nữ hầu trẻ tuổi ôm cây chổi trong lòng tràn đầy ao ước, hy vọng một tương lại không xa nàng sẽ không phải dọn máu và thịt vún bầy nhầy trên thảm một lần đại công tước nổi giận nữa. Tuy đã làm không ít lẫn nhưng kể ra nó vẫn thật đáng sợ, bọ họ đương nhiên cũng hy vọng tương lại thật có thể theo một chiều hướng tốt đẹp như vậy.
- Dùng sắc câu dẫn... là làm như thế nào vậy ? - Một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng bỗng cất lên.
" Bộp !" cây chổi trong tay nữ hầu ban nãy bất giác rơi xuống, bọn họ đều một vẻ sửng sốt nhìn tiểu thiên thần tóc trắng đang mỉm cười đứng khoanh tay dựa lưng trên tường nhìn họ. Tiểu thư người... người rốt cục là bước ra khỏi phòng từ lúc nào vậy?
- Tiểu ... tiểu ...tiểu thư !
----------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tiểu thư xin đợi thần với ạ...tiểu thư không được đâu, đại công tước...đại công tước còn đang làm việc.
Gwin quả gia chạy thục mạng đuổi theo nàng, đáng tiếc cái thân già này vẫn là không bằng xương cốt người trẻ tuổi, cuối cùng vẫn là chậm một bước...
" RẦM !" cánh của thư phòng bị mở tung, một tiểu thiên thần tuyệt thế liền xuất hiện trước mắt hai đại nam nhân trong phòng. Anselm cùng cận thần của mình Alex vốn đang bộn bề chìm đắm trong bể công việc lập tức vì sự xuất hiện của nàng mà phải dừng lại, rời ánh mắt đến người đang đứng ngoài cửa.
Eirlys một thân váy lúa màu ngọc bích nhẹ nhàng, xinh đẹp đang đứng đó, dung mạo tuyệt sắc như phết một lớp kem dâu mà đỏ ửng. Mái tóc bạch kim được tết gọn giờ lại có chút tán loạn, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài ngược lại còn làm nàng trở lên thập phần quyến rũ. Eirlys hơi thở vô cùng gấp gáp như thể nàng là chạy thục mạng đến đây...
Thực chật thì đúng là vậy, với một đứa mù đường như nàng, thật khó để tìm được đại công tước trong cái dinh thự rộng lớn với cả một đống phòng ốc lớn nhỏ.
- Đại công tước thứ tội, thần sẽ lập tức đem tiểu thư trở về ngay.
Gwin quản gia vừa nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của đại công tước liền lập tức giải thích, lo lắng Anselm bị chọc cho tức giận mà tổn thương đến tiểu thư mất. Ông vội bước đến tay vừa muốn kéo người đi, thoắt cái nàng vậy liền tránh được, bất thình lình mà chạy đến trước mặt đại công tước, chưa kịp một cái chớp mắt bất ngờ ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt.
Đại công tước "..."
Lão quản gia "..."
Alex Patric "..."
" BỘP ! " Quyển sổ trong tay Alex bất ngờ rơi xuống đất liền phá vỡ bầu không khí quỷ quái trong phòng. Hắn vội vàng lúng túng nhặn nó lên, tâm tư sớm muốn bỏ chạy. Người to gan dám vô lễ trước mặt đại công tước được như vậy hắn cũng chưa phải lần đầu mới thấy qua, thật sự không muốn một lần nữa lại tận mắt chứng kiến cảnh đại công tước lạnh lùng hạ kiếm đem người chẻ người làm đôi đâu. So với máu me chiến trường còn muốn man rợn hơ, hắn hãi lắm rồi.
- Thần vừa nhớ còn chút việc cần giả quyết, một lát nữa sẽ quay lại bẩm báo nốt .
Alex Patric một mực bỏ của chạy lấy người, bản thân cũng không phải kẻ chỉ biết lo thân mình cũng liền vội kéo lão quản gia rời đi, vô cùng ngoan ngoãn còn tự mình đóng cửa.
- Một màn máu tanh sắp tới , ngài chê mình bao lâu nay nhìn chưa đủ sao Gwin ?
Alex thì một mực kéo người đi tránh nạn mà lão quản gia lại không chút phối hợp cứ đơ người ở đó, thật vất vả mới lôi người được đến hành lang.
- Ngài cũng cho rằng đại công tước sẽ động thủ với tiểu thư sao ! - Alex không ngờ lão sẽ nói lời này.
- Ta thừa nhận nàng ta rất đẹp, nhưng mạo phạm đến ngài ấy, ta chưa từng thấy có người nào sống sót.
- Không thể đâu thưa ngài Patric, tiểu thư không giống những kẻ đó , ngài không thấy sao. - Gwin vô cùng bình tĩnh lắc đầu, dường như vô cùng chắc chắn với lời mình vừa nói ra. Nhìn nét mặt ban nãy của đại công tước liền có thể đoán được, đại công tước đối với tiểu thư luôn chính là vô cùng kiễn nhân, điều đó mới chính là điều khiến ông ngạc nhiên nhất. Thái độ như vậy cũng là lần đầu tiên ông thấy được trên khuôn mặt ngài ấy.
Alex vì lời của quản gia mà có chút suy ngậm lại, có vẻ như quản gia nói không hề sai. Xét cho cũng những kẻ kia nếu không phải đối với ngài ấy buông lời nhục mạ hay tiếp cận hành thích thì tình trạng cũng đâu đến mức thảm thư vậy, thật muốn chứng kiến cảnh cô gái lúc này không một chút sứt mẻ rời khỏi căn phòng đó. Bằng không quả thật quá đáng tiếc cho sự kì vọng của hắn....