Edit: Mãn Lạc
Beta: HuynM
-
"Thẩm Chấp, sao em lại ngây người ra thế? Hãy nhanh chóng rời khỏi vị trí."
Thẩm Chấp sững sờ, không có phản ứng gì, ngay cả khi được nhắc đến tên hắn vẫn bất động.
Cô gái đứng trên bục giảng, nụ cười nở trên môi và nụ cười xuân nơi khóe mắt, cô nhìn thẳng vào hắn rồi xác nhận với thầy giáo một lần nữa, chỉ tay vào vị trí bên cạnh hắn: "Thầy Từ, là chỗ này sao?"
"Chính là chỗ đó, em tới đó ngồi trước đi."
Thẩm Chấp còn đang ngẩn người, Khương Diệu Nhan đã đi tới bên cạnh hắn, kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống bên cạnh hắn, sau khi tan học, cô cẩn thận chào hắn, "Xin chào, tôi là Khương Diệu Nhan, rất hân hạnh được gặp cậu."
Chân mày Thẩm Chấp từ từ cau lại, phản ứng chậm chạp, phải mất một lúc sao hắn mới định thần lại, đó có phải là một giấc mơ?
Khương Diệu Nhan giống như đã sớm đoán trước được, người bạn cùng bàn này sẽ không chào đón bạn học mới, cô cũng không tức giận, yên lặng ngồi vào chỗ của mình, đợi đến khi tan học mới lấy ra mấy món quà nhỏ mà cô đã chuẩn bị đưa nó tặng cho các bạn học xung quanh.
Thân thể Thẩm Chấp vẫn cứng đờ, vẻ mặt không tự nhiên.
Hắn biểu tình hốt hoảng, đầu óc không rõ ràng, hắn không thể phân biệt được đây là thế giới thực hay thế giới trong tưởng tượng mà hắn đã từng rất quen thuộc.
Một giọng nói quen thuộc vang lên kéo hắn đã khỏi trạng thái mê man.
"A Chấp, đưa cốc nước cho tôi, tôi đi lấy nước." Cô gái nhỏ trong bộ đồng phục học sinh rộng rãi đứng trước mặt hắn, mím môi và nắm chặt tay.
Thẩm Chấp ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt lập tức đỏ lên, hắn nắm chặt tay, có chút sợ hãi, sợ rằng mộng đẹp của mình sẽ bị hiện thực tàn nhẫn phá hỏng.
Trà Trà cắn môi dưới, trong lòng đang bất an dần dần được nới lỏng, cô thấp thỏm lại nhỏ giọng hỏi: “Cậu không khát sao?”
Thẩm Chấp nuốt yết hầu, giọng nói khô khốc, nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Trà Trà che giấu nét mặt, ừ một tiếng.
Thẩm Chấp cầm cốc giữ nhiệt trên bàn đi theo sau lưng cô, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, giấc mơ này quá thực, cảnh nào cũng thật hơn trong trí nhớ của hắn.
Phòng nước công cộng ở cuối hành lang.
Hai người đi cạnh nhau, Thẩm Chấp đi chậm lại, thuận theo tốc độ của cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô.
Không có ai ở trong phòng nước.
Nước nóng sôi ùng ục.
Khi nhận nước, Trà Trà hỏi hắn một cách không mấy tự nhiên, "A Chấp, bạn cùng bàn của cậu thế nào? Hai người có hợp nhau không?"
Hai giọt nước nóng từ vòi bắn lên mu bàn tay của hắn.
Cảm giác nóng rát không hề giả.
Thẩm Chấp nói, "Tôi không thích cậu ấy."
Không thích.
Hiện tại thật sự không thích.
Trà Trà vặn nắp cốc, cô hỏi, "Tại sao?"
Thẩm Chấp nói: "Không có lý do gì cả."
Trà Trà, "Ồ."
Lúc cô quay trở về lớp học, chuông vào lớp cũng vừa vặn vang lên.
Thẩm Chấp nhấp một ngụm nước nóng, đầu lưỡi tê dại, đau đớn là thật, không phải mơ, hắn hướng ánh mắt mê man nhìn quanh phòng học một vòng, xuyên qua cửa kính nhìn ra phía bầu trời xa xăm, trong suốt sáng ngời, có ánh sáng vàng rực rỡ hiện qua mây.
Trong giờ học, Khương Diệu Nhan luôn bồn chồn, ngày đầu tiên chuyển trường, cô không chịu nghe lời cả lớp, cô chất cả một đống sách lên và trốn sau đống sách, cứ thế nằm sấp ngủ cho yên tâm.
Trước khi ngủ, cô nói với giọng điệu quen thuộc: "Nếu thầy giáo xuống, nhớ gọi tôi dậy."
Thẩm Chấp không trả lời cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Hắn rất quen thuộc với dáng vẻ này của Khương Diệu Nhan.
Mười bốn, mười lăm tuổi cô đã như thế này.
Tính cách tự lập, vô tư vui vẻ, hoạt bát và có vẻ rất thành tâm.
Khi giáo viên Ngữ Văn đang cầm sách đi xuống, Thẩm Chấp vẫn đánh thức Khương Diệu Nhan dậy, sau khi giáo viên đi rồi, Khương Diêu Nhan thấp giọng cảm ơn: "Cảm ơn cậu nhiều, chờ tan học tôi sẽ đãi cậu ăn kem."
Thẩm Chấp còn tưởng rằng mình đã trở lại năm mười bốn tuổi.
Hắn nói: "Không cần."
Sau vài giây, hắn cân nhắc lại lời nói của mình rồi chậm rãi nói: "Chúng ta không thân đến vậy.'
Khương Diệu Nhan sững sờ vài giây, bối rối vì có chút mất mặt.
Sau giờ học Thẩm Chấp đến văn phòng của giáo viên, và đề nghị thay đổi vị trí của mình.
Chỗ ngồi trong lớp là do hắn tùy ý lựa chọn dựa theo học lực của mình, nhưng vì Thẩm Chấp cao hơn nên hắn tự giác ngồi ở hàng sau.
Thầy hiệu trưởng có chút xấu hổ, "Có thể thay đổi, nhưng mà chỉ có thể ngồi ở hàng ghế trước hai hàng trái phải nếu không sẽ chắn các bạn học phía sau."
Thẩm Chấp gật đầu, tỏ ra không bận tâm, rồi nói: "Thưa thầy, em muốn ngồi với Trà Trà."
Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một lúc: "Cái này phải hỏi ý kiến của bạn học Sở Trà."
Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng sắp xếp đưa Thẩm Chấp lên ngồi phía trước hai hàng và để hắn ngồi ở phía sau Trà Trà.
Trà Trà ngày hôm đó rất vui vẻ, trên khóe miệng không ngừng nở nụ cười, trong giờ học cũng không thể nhịn được mà quay đầu nhìn hắn thường xuyên, trong lúc giáo viên không để ý cùng hắn truyền giấy qua lại, “Cậu làm như thế nào mà được ngồi vào chỗ này?”
Thẩm Chấp suy nghĩ, hắn viết, "Ngồi ở phía sau quá ồn ào, rất khó chịu."
Dưới con mắt của thầy giáo, Trà Trà cũng không dám lỗ mãng, đem tờ giấy thu lại, giấu ở trong túi áo, nắm chặt trong lòng bàn tay, đầy tiếc nuối buông ra.
Trên đường đi học về, Trà Trà vẫn như mọi khi ngồi ở ghế sau xe của Thẩm Chấp, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của hắn, hướng về phía gió và ánh nắng, mắt nhỏ nhoẻn ý cười, cuối cùng cô cũng nói ra sự thật, "A Chấp, thật ra thì trước đây tôi không thích bạn cùng bàn mới của cậu chút nào."
Thẩm Chấp giảm tốc độ, hốc mắt, chóp mũi đều vô cùng chua xót, đã từng, hắn đã từng cho rằng Trà Trà đối với Khương Diệu Nhan cực kỳ có hảo cảm, cảm thấy các cô có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Khi đó trong mắt hắn không thấy ai ngoại trừ Khương Diệu Nhan.
Đương nhiên khi nói đến việc làm bạn với Khương Diêu Nhan, nụ cười trên mặt có bao nhiêu gượng ép.
Thẩm Chấp thì thào nói với cô, "Vậy thì sau này ít giao tiếp với cậu ấy thôi."
Thẩm Chấp sau cùng cũng nghĩ, hắn trước kia thật sự từng yêu Khương Diệu Nhan, tình yêu thời niên thiếu giống như lửa rừng, gió xuân thổi nhẹ cũng thiêu đốt, nhưng sẽ sớm dập tắt.
Một cơn mưa nhẹ cũng đủ để dập tắt ngọn lửa nhỏ bé này.
Không đủ.
Hắn yêu thích ánh sáng rực rỡ, ánh mặt trời chói chang.
Là một nụ cười sống động vui vẻ, nhiều hơn là một biểu tượng.
Loại tình yêu này đến và đi nhanh chóng.
Rất khó để có cơ hội quay trở lại.
Thẩm Chấp không nghĩ cũng không muốn làm tổn thương Trà Trà một lần nữa, nghĩ đến nội dung của cuốn nhật ký, hắn không đành lòng để cô phải trải qua một thanh xuân thiếu thốn như vậy một lần nữa.
Không muốn làm tổn thương cô dù chỉ là một chút.
Trà Trà cười khẩy, " Tôi cảm thấy trước đây hai người quan hệ rất tốt, không dám nói chuyện này trước mặt cậu, vì sao cậu không vui."
Thẩm Chấp khàn giọng, "Không có."
Trà Trà đung đưa chân nhỏ, chờ đèn đỏ, nhàm chán ở không trung đung đưa, cô nói: “Tuy rằng tôi biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng mà tôi thực sự nghĩ cô ấy quá quen thuộc, luôn cho người khác cảm giác kỳ lạ."
Đèn xanh bật đột ngột, hắn đi rất chậm.
" Cậu ấy là người như nào không quan trọng, bọn tôi sẽ không gặp nhau ở trường."
"Xem ra năm thứ hai phải chia lại lớp."
"Phải không? Tôi không biết."
Chắc chắn sẽ không nói với cô rằng Khương Diệu Nhan sẽ không chuyển lớp vào năm hai.
Sau khi học cấp ba, một người học văn, người kia sẽ không gặp mặt.
Trà Trà dường như không có hứng thú khi nhắc đến cô ấy, đã thay đổi chủ đề, cô nói: "A Chấp, tối nay cậu có đến nhà tôi ăn tối không? Mẹ tôi hôm qua mua rùa mai mềm, muốn hầm thành canh, đặc biệt là muốn muốn bồi bổ cơ thể."
Trong những năm tháng thiếu niên đó, ghen tuông và hận thù không biết từ đâu mà ra, bởi vì cô đủ tốt với hắn, quen với tính khí càng ngày càng nóng nảy của hắn.
Dường như hắn không thể chịu nổi một chút bất bình nào trước mặt cô và hắn phải chăm sóc cho lòng tự trọng kém cỏi của mình.
Mỗi khi Trà Trà nhắc đến mẹ cô ấy, hoặc một người bạn khác trong lớp, Thẩm Chấp sẽ khó chịu khi nghe nó, cảm thấy rằng cô đang khoe khoang với bản thân rằng mẹ cô ấy tốt với cô ấy như thế nào, nhân duyên của cô ấy tốt như thế nào.
Thẩm Chấp cho đến bây giờ vẫn không hiểu, cô đang giúp hắn theo cách riêng của mình.
Để tránh gia đình khó ở của hắn, mẹ
nuôi xấu xa của hắn.
Để cho hắn một bữa ăn đầy đủ, hay để hắn tránh nghe những lời mắng mỏ của mẹ.
Thẩm Chấp nói được.
Hắn không có sức để chống lại bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Nghe cô nói, dường như muốn khóc.
Trà Trà vui mừng reo lên, thúc giục hắn đạp xe nhanh hơn nữa.
Thẩm Chấp tăng tốc độ, phải mất mười phút, đến đầu con hẻm, hắn dắt xe cùng cô đi một bên, bà lão mỉm cười nhìn hai người, vui vẻ trêu ghẹo.
Thẩm Chấp không tức giận, gật đầu cười cười.
Trà Trà túm lấy cánh tay hắn bước đi thật nhanh, vội vàng chạy ra cửa: "Mau vào đi."
Cô đem dép lê của mình đưa cho hắn, còn mình mang tất đi đi lại lại trên sàn chạy lon ton lên lầu: "Tôi lên lầu tìm một đôi dép đi trong nhà!"
Tối nay Thẩm Chấp ở nhà cô thật lâu, đồng hồ chỉ 9 giờ mới đứng dậy nói lời chào tạm biệt.
Trà Trà đưa hẳn ra cửa và nói: "Đừng cãi nhau với mẹ, hãy chịu đựng đi."
Thẩm Chấp gật đầu: "Được rồi."
Càng mâu thuẫn, mẹ nuôi càng tức giận, còn hắn chỉ có thể chịu đựng sự khó khăn.
Hắn hiểu rõ nhiều điều nhưng trước đây hắn lại không thể nhìn ra chúng.
Sau khi đổi chỗ, Thẩm Chấp và Khương Diệu Nhan hầu như không nói thêm lời nào, hai người họ hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Khương Diệu Nhan không thay đổi, vẫn là cô gái có mối quan hệ tốt với các nam sinh.
Ba năm cấp 2 êm đềm bình an mà đi qua.
Thẩm Chấp và Trà Trà như mọi khi, mỗi ngày đến trường cùng nhau, tan học cùng nhau.
Thanh mai trúc mã, vui vẻ vô tư, mối quan hệ cực tốt.
Thi lên cấp ba, Trà Trà và Thẩm Chấp cùng được nhận vào lớp trọng điểm của trường Trung học trực thuộc.
Thẩm Chấp lần này đã chọn học Khoa học mà không do dự.
Tuy nhiên, Khương Diệu Nhan đã không được nhận vào trường trung học trực thuộc và gia đình cô đã phải chi ra một khoản tiền để mọi người đưa cô vào lớp nghệ thuật.
Lịch của Thẩm Chấp có một ngày được khoanh tròn, và hắn lặng lẽ đếm ngược chờ đợi ngày này qua ngày khác.
Ngày được đánh dấu khoanh tròn là ngày Trà Trà tỏ tình với hắn.
Thẩm Chấp tự nghĩ rằng hắn không còn lừa dối cô hay lợi dụng cô để mua vui nữa.
Hắn nhất định sẽ trân trọng cô.
Hôm đó không khác gì ngày thường.Nắng chói chang và gió trong veo.Thẩm Chấp đợi cả một ngày, từ sáng sớm đến hoàng hôn cũng không đợi được lời tỏ tình của Trà Trà.