Edit: Ana
Beta: HuynM
-
Thân vương đại nhân ôm một cô gái loài người.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp các gia tộc ma cà rồng lớn.
Đa số ma cà rồng quý tộc nghe tin tức này đều tỏ vẻ không tin, thân vương đại nhân tôn quý sao có thể sẽ cưng chiều một loài người nhỏ bé chứ?
Nhưng mà sự thật chính là như thế.
Nhóm công tước quý tộc tìm hiểu những tin tức đó thì dường như có ý kiến giống nhau.
Thân vương đại nhân coi trọng cô gái loài người, có lẽ là yêu cô, bảo vệ cô rất tốt.
Những cô nàng trước đây đem lòng yêu thân vương đại nhân cũng tan nát cõi lòng, sau đó hỏi Phí Lệ Alice người duy nhất từng nhìn thấy cô gái loài người.
“Cô Alice, con người kia chẳng lẽ xinh đẹp hơn so với những ma cà rồng chúng ta sao?”
Alice không kiên nhẫn nghe mấy vấn đề này, nhưng ngại mối quan hệ giữa các gia tộc, không thể không vui vẻ mà đáp lại, cô cẩn thận nhớ lại bộ dạng của cô gái đó, khịt mũi coi thường, “Ở thế giới loài người thì không tệ, nhưng không thể bì kịp một phần mười ma cà rồng chúng ta.”
Xinh thì xinh, nhưng so ra thì cô xinh đẹp hơn cô ta nhiều.
Sở Trà như thế không thể đứng vào cùng hàng được.
“Vậy vì sao thân vương đại nhân quý trọng cô ta chứ?”
Vốn dĩ họ tưởng rằng họ không đủ đẹp, mới chưa được thân vương đại nhân ưu ái, xem ra không phải là như thế.
Alice cũng muốn biết vì sao, thân vương đại nhân đem dòng máu quý giá của mình cho cô gái loài người kia!
Cô cắn răng oán hận nói: “Có lẽ là vận khí tốt, máu của cô ta hợp khẩu vị của thân vương đại nhân.”
Alice nói xong câu đó, thần sắc căng chặt hơi hòa hoãn, cô tự tin tràn đầy nói: “Một thứ đồ ăn mà thôi, chờ thân vương đại nhân chán cái cảm giác mới mẻ rồi, cô ta chỉ có chờ chết thôi.”
Máu thuần huyết tuy rằng quý giá, nhưng một khi bị gián đoạn, sẽ bị đói chết.
Alice không tin thân vương đại nhân có thể yêu chiều loài người kia cả đời, sẽ có lúc chán ghét mà thôi.
Các thiếu nữ quý tộc cảm thấy Alice nói rất có lý, liên tục gật đầu, “Đúng, nhà ta cũng nuôi vài con người trẻ tuổi, máu còn tươi ngon hơn những túi máu để trong tủ lạnh.”
“Ừ, tôi chưa bao giờ thấy ma cà rồng và con người yêu nhau cả đời cả.”
“Huống chi lại là thân vương đại nhân thân phận cao quý.”
“Mặc dù được quý trọng, nhưng người đó nhiều nhất chỉ là một bán ma cà rồng, vẫn là ma cà rồng cấp thấp, có lẽ thân vương đại nhân sẽ không cho cô ta sinh con của ngài, đảo loạn dòng máu thuần chủng.”
Alice nghe các cô ấy đối thoại, tâm tình dần dần nới lỏng.
Các cô nói rất đúng, huyết tộc thuần khiết để ý nhất là huyết thống, thuần chủng đương nhiên so với tạp chủng luôn cao quý hơn.
Thuần chủng duy nhất còn sống ngày nay là thân vương đại nhân, anh chắc hẳn chỉ đang chơi đùa thôi.
Người mà họ đang nói đến, đã hôn mê bất tỉnh ba ngày.
Đầu óc choáng váng, cảm giác như máu trong người được thay mới, lúc nóng lúc lạnh.
Cô chỉ nhớ rõ mình thiếu chút nữa bị thân vương đại nhân cắn chết, máu biến mất rất nhanh, mất ý thức cũng chỉ vài phút sau đó.
Trà Trà lại lần nữa tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày thứ tư.
Hầu gái nhanh chóng đem tin tức này nói cho thân vương đại nhân.
Trà Trà chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, dựa lưng vào gối đầu, tinh thần mệt mỏi, cô có cảm giác thân thể mình thay đổi, nhưng lại cảm thấy không khác gì trước đây.
Không sợ ánh mặt trời.
Không sợ bóng tối.
Máu chảy rất ấm áp.
Thân thể cũng có độ ấm.
Cô cho rằng mình cũng sẽ biến ma cà rồng.
Trà Trà đọc về ma cà rồng khi còn nhỏ, nghe nói rằng sau lần đầu tiên được ôm ấp bởi ma cà rồng, con người sẽ trở thành đồng loại của họ.
Cô không muốn trở thành ma cà rồng.
Mùi của những gói máu thật kinh tởm.
Nhưng cô cũng chưa hiểu, vì sao khi thấy máu của thân vương đại nhân lại đi không nổi chứ! Thật sự không có tiền đồ gì cả!
Vu Cố không nhanh không chậm đi vào phòng ngủ, trầm mặc nhìn cô gái ngồi ở trên giường phát ngốc, chủ động đánh vỡ yên tĩnh, “Tỉnh rồi sao?”
Trà Trà gật đầu, ngẩng mặt nhìn về phía anh, hỏi thẳng: “Tôi sẽ biến thành ma cà rồng sao?”
Vu Cố lắc đầu: “Không.”
Trà Trà không tin, nhưng có lẽ anh không cần phải nói dối để tự lừa dối mình.
Vu Cố nói chuyện ôn nhu lại hòa nhã, ngữ điệu không nhanh không chậm, rất dễ dàng tiếp thu, anh nói: “Máu của ta có thể chữa khỏi bách bệnh, lần đó em bỗng nhiên té xỉu, ở đây không có bác sĩ loài người, bất đắc dĩ ta phải dùng chính máu mình giúp em.”
Sau khi dừng một lát, ánh mắt anh ta đầy chân thành, giống như đào tim đào phổi ra nói, “Em yên tâm, em bây giờ cũng giống như chúng ta, tuổi thọ cao hơn, nhưng sẽ không trở thành một ma cà rồng uống máu vô ý thức.”
Trà Trà chỉ vào mình, lại chỉ vào anh, “Tôi đây đối với anh”
Vu Cố nói: “Chỉ cần định kỳ đỡ thèm là đủ rồi, duy trì tinh thần huyết tộc.”
Nghe có vẻ cô đã lợi dụng điều này, kéo dài tuổi thọ, nâng cao vóc dáng của mình.
Nhưng, cô luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn.
Thân vương đại nhân đối cô tốt như vậy, cô đã nghĩ gì vậy chứ!!!?
Đây là đang giúp cô kéo dài sinh mệnh, thật sự là quá nặng nề rồi nhỉ?
Thân vương đại nhân dường như nhìn thấy sự nghi hoặc của cô, anh nói: "Bởi vì thích em."
Mặt Trà Trà đỏ lên.
Lời tỏ tình của thân vương đại nhân đến đột ngột nhanh chóng, cô không hề chuẩn bị trước.
Người đàn ông đi tới phía trước gần hai bước, “Em rất đáng yêu.”
Trà Trà thẹn thùng chôn đầu, lại nghe thấy anh nói: “Ta nghĩ, tâm ý của ta đối với em, em có thể cảm nhận được.”
Trà Trà ở trong lòng yên lặng gật đầu, đúng thật như thế.
Thân vương đại nhân đối xử với cô rất tốt.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, ánh mắt sạch sẽ, trong suốt, cô hỏi: “Anh thích hương vị máu của tôi sao?”
Vu Cố nhìn tròng mắt cô, không e dè trả lời: “Không phải, ta thích con người em, đương nhiên, hương vị của em ta cũng thích.”
Anh lại nói: “Chúng ta là tộc thuần huyết, rất chung tình, cả đời chỉ yêu một người.”
Trà Trà cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin, “Nếu tôi không đồng ý anh thì sao?”
Thân vương đại nhân nói: “Vậy thì ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa.”
Anh vẫn chưa ép buộc cô, nhất định phải cho ra một câu trả lời gì, anh lệnh hầu gái bưng tới một ly máu của mình, đặt ở đầu giường cô, nói: “Hiện tại chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là em phải bảo dưỡng tốt cơ thể, đây là thuốc bổ.”
Trà Trà ngửi được mùi rất thơm, cô nuốt nước miếng, “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Chờ thân vương đại nhân rời đi, Trà Trà bưng cốc có chân dài lên, nhấp một miếng, không nỡ uống.
Oa thơm quá.
Hương vị cực kỳ ngon.
Hơn nữa cái này hiệu quả hơn thuốc nhiều.
Một ngụm nuốt xuống bụng, cả người thư thái, tứ chi mềm nhũn lại có thêm không ít sức lực.
Không hổ là tộc thuần huyết, tác dụng thật lớn.
Trà Trà vốn dĩ muốn từ từ uống, nhưng sợ quá hạn sử dụng liền không thể uống nữa, đành miễn cưỡng uống một hơi cạn sạch, sau đó ăn no nê không biết trời trăng mây gió gì.
Cô nấc lên, mở rèm, phơi nắng một lúc khiến cô buồn ngủ.
Cô không biết, mình đã trở thành nữ chủ nhân của lâu đài.
Vẫn còn mơ sẽ rời khỏi đây trong tương lai, trở về cuộc sống bình thường của thế giới loài người.
Có lẽ khi cô chuẩn bị đi, thân vương đại nhân nhất định sẽ không bủn xỉn, sẽ cho cô không ít đồng vàng, đến lúc đó cô muốn dùng số tiền khổng lồ này để mở một tiệm bánh trong thành phố, chuyên bán bánh mì, còn có sữa bò.
Giá cả là một đồng.
Bằng cách đó, ngay cả những người nghèo khổ cũng có thể ăn,không bị đói hoặc phải gặm bánh mì cứng như đá, hết bữa này đến bữa khác.
Mộng tưởng cực kì đẹp đẽ.
Buổi tối sau khi Trà Trà tỉnh dậy,người hầu gái đã dẫn một thợ may nổi tiếng nhất thành phố đến đo dáng, may quần áo cho cô.
Khi đo vòng eo, Trà Trà hít sâu một hơi.
Cô thợ may không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt khá phức tạp.
“Tủ quần áo còn nhiều váy như vậy chưa mặc, ta không cần may thêm quần áo.”
Quá lãng phí tiền vàng của thân vương đại nhân.
Hầu gái nói: “Đây là chiếc váy ngài sẽ mặc đi dự tiệc vào tuần sau..”
Trà Trà ngẩn người, “Cái gì tiệc tối?”
Hầu gái đáp: “Ngài sẽ biết thôi.”
Người hầu không được sự cho phép của thân vương đại nhân, không dám tiết lộ bất cứ tin tức gì cho cô.
Buổi tối, sau khi thân vương đại nhân nằm trong quan tài tỉnh lại, Trà Trà hỏi anh: “Tuần sau tôi thật sự có thể đi tham gia tiệc tối của các anh sao?”
“Đương nhiên.”
Cô có chút hưng phấn, “Sẽ có đèn bí đỏ sao?”
Thân vương đại nhân tôn quý không biết đó là cái gì, nhưng vẫn gật đầu: “Sẽ có.”
“Có phải cũng sẽ có rất nhiều ăn ngon không?”
“Đó là tất nhiên.”
“Lần này tôi không cần ở trên phòng trên lầu đúng không?”
“Không cần.”
Đến thứ tư, người thợ may giao chiếc váy đã hoàn thành đến lâu đài.
Trà Trà thử nó một lần, mọi người xung quanh đều bị cái đẹp làm cho không nói nên lời.
Khó có thể tưởng tượng, một nhân loại cũng có thể đẹp như vậy, một biểu tượng của sự thuần khiết và đoan trang.
Thân vương đại nhân không thể rời mắt khỏi cô, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, “Rất đẹp."
Trà Trà cầm lấy váy xoay người, vui vẻ cười nói: "Tôi thích lắm."
Cô trước nay chưa từng mặc bộ váy đẹp thế này đâu.
Tâm trạng của thân vương đại nhân nương theo cô mà nhẹ nhàng dao động, cũng trở nên vui vẻ, “Em thích thì chiếc váy này mới có giá trị.”
Anh thực hiện một nghi thức tiêu chuẩn, đặt lòng bàn tay lên không trung, "Đi thôi, công chúa điện hạ của ta."
Trà Trà đặt ngón tay ở lòng bàn tay anh, cùng anh đi xuống cầu thang với tâm trạng lo lắng.
Tiệc tối long trọng phô trương, rực rỡ huy hoàng, lộng lẫy nguy nga.
Tất cả các quý tộc đều có mặt, mọi người thấy Trà Trà đều nhanh chóng đáp lễ, hạ gối ở trước mặt cô, bọn họ gọi cô: “Thân vương phu nhân.”
Trà Trà thụ sủng nhược kinh, gần như cảm thấy sợ hãi trước sự phô trương này.
Thân vương đại nhân luôn lạnh lùng tàn nhẫn lại vỗ nhẹ lưng thiếu nữ trong lòng, dường như đang trấn an, biểu tình nhu hòa, cúi người ở bên tai cô nói nhỏ, tư thế che chở sủng nịnh, làm người xem đỏ mắt.
Thân vương đại nhân cầm thật chặt tay cô, “Không cần sợ.”
“Ở chỗ này, trừ ta, không ai có thể bắt nạt được em.”
“Chỉ có em mới có thể bắt nạt bọn họ.”
Trà Trà vẫn chưa quen với sự khác thường này, bị nhìn chằm chằm bởi rất nhiều cặp mắt sắc bén, cực kì áp lực. Truyện Thám Hiểm
Cô nắm cổ tay áo anh, sợ hãi hỏi: “Tôi thành thân vương phu nhân khi nào thế?”
Vu Cố hơi mỉm cười: “Phu nhân yêu dấu của ta, em quên mất rồi sao? Buổi tối ngày hôm đó, em đem bản thân đổi cho ta rồi mà.”
Từ nay về sau.
Cô sẽ là bảo bối thuộc về anh.