Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 63: Từng Yêu Người Khác



Vu Cố khóc.

Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên mu bàn tay cô, ướt nhẹp làn da cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nước mắt của Vu Cố, cô không biết nên nghe theo ai, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Vẻ mặt Trà Trà nôn nóng, có chút hoảng hốt.

Trước đó cô đã chuẩn bị tinh thần Vu Cố sẽ không thừa nhận, nhưng không nghĩ tới anh lại trả lời thẳng thắn thành khẩn như thế, thừa nhận mọi sai lầm.

Đôi tay người đàn ông nhẹ nhàng dừng ở eo cô, muốn chạm vào lại không dám quá mức thân mật đụng vào cô, lo sợ làm cô cảm thấy không thoải mái.

Vốn dĩ Trà Trà có một bụng lời muốn nói, hai giọt nước mắt này trực tiếp làm cô nghẹn, đến nửa vời lại ở ngực, cũng chưa nói ra được cái gì.

Cô nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: “Yêu thích cái gì?"

Đôi mắt Vu Cố bị nước mắt ướt át gột rửa còn trong sáng hơn so biển rộng, lông mi mảnh dài đen nhánh bị nước mắt dính ướt, xinh đẹp lại mong manh, anh kề bên tai cô, âm thanh nghẹn ngào nghe có chút dụ hoặc: “Em thật sự muốn nghe sao?"

Vu Cố giả vờ ngoài ý muốn hôn lướt qua tai cô, “Đam mê đặc thù chính là.......” Dừng một chút, anh nói: “Còn nhớ rõ chúng ta đi xem buổi biểu diễn lần đó ngủ ở khách sạn nhỏ không? Vài thứ trên giá kia em cũng thấy chứ?"

Hồi ức lần đó, bởi vì quá mức xấu hổ, Trà Trà vẫn nhớ rõ ràng.

Cái giá đó...

Cô nhớ lại hình như mép giường đúng thật có cái giá như vậy.

Dây thừng, còng tay, nến, roi, bịt mắt, còn có đuôi thỏ lông xù xù.

Trà Trà rùng mình một cái, lỗ tai run run, mũi Vu Cố đỏ bừng, giọng nói có chút chột dạ, tay anh chậm rãi men đến sau cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve, anh nói: “Đừng lo lắng, chỉ là yêu thích của anh, em không đồng ý, anh chắc chắn không dám dùng."

Trong đầu Trà Trà đều là tiếng vù vù, một khuôn mặt nóng đến nỗi có thể bốc khói, cô tức giận mà nói: “Đương nhiên em sẽ không đồng ý!”

Trà Trà hít một hơi thật sâu và thở dài, cô chậm rãi lui đi ra khỏi lòng ngực anh, sau đó lùi đứng hai bước, nhíu mày lại, con ngươi đen nhánh vẫn không nhúc nhích nhìn anh, “Nhưng em vẫn cảm thấy......

Anh làm như vậy rất quá đáng."

Bị người nhìn trộm đời sống sinh hoạt, nghĩ mà thấy đáng sợ.

Nghĩ đến lúc trước tất cả từng hành động của mình đều bị theo dõi, Trà Trà nổi hết cả da gà.

Hơn nữa cô thật sự không hiểu cuối cùng Vu Cố gắn cái định vị là có ý đồ gì, mỗi lần cô muốn đi đâu chơi, đều sẽ nói cho anh biết đầu tiên.

Chẳng lẽ cô vẫn chưa cho anh đủ cảm giác an toàn sao?

“Rất xin lỗi.” Mắt Vu Cố đỏ hoe xin lỗi cô, cụp đôi mắt xuống ngoan ngoãn nói, “Anh biết sai rồi."

Trong lòng Trà Trà không còn tức giận như lúc nãy nữa, nhưng cô cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.

Nếu không có vẻ cô dễ nói chuyện, về sau anh còn giấu cô làm loại chuyện này thì phải làm sao bây giờ?

Vu Cố nắm đôi tay cô, “Tha thứ cho anh lúc này được không? Anh không dám nữa."

Giọng nói của anh rất mềm mại, hạ thấp người, thấp tới bụi bặm, “Cầu xin em, có được không?"

Trà Trà bị âm thanh này làm xương cốt tê dại, cô chủ động ôm eo anh, “Em phải suy nghĩ thêm chút nữa."

Vu Cố thở phào nhẹ nhõm, anh gặp chuyện chưa bao giờ sẽ thật sự sốt ruột, anh sờ sờ gáy cô gái nhỏ, “Được, anh cho em thời gian."

Trà Trà là người dễ dàng thấy đủ, cũng rất dễ dàng bị dỗ dành.

Cô ghé vào ngực anh, cách một lớp vải dệt hơi mỏng, yên lặng nghe nhịp tim đập của anh, đôi mắt cô ê ẩm, cô nói: “Cố Cố, em không thích anh làm những việc này, em cảm giác bản thân bị xúc phạm."

Vu Cố ôm sát vòng eo cô, “Chỉ một lần này, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm."

So với việc mất đi cô, yêu thích của bản thân không đáng nhắc tới.

Nếu thật sự không kiềm chế được, tái phạm anh chắc chắn sẽ không để lại bất luận một dấu vết gì khiến cô phát hiện.

Trà Trà hít hít mũi, hàm chứa giọng mũi nặng nề ừ một tiếng, cô ngẩng mặt, đôi mắt như hạt châu trong suốt chứa đầy ánh trăng, không nhiễm chút bụi bặm thế tục, trong ánh mắt tràn ngập sự chân thành, cô nói: “Em sẽ làm hết khả năng cho anh đủ cảm giác an toàn."

Đây không phải ngày đầu tiên Trà Trà biết Vu Cố có khiếm khuyết về tâm lý, trước kia là đồng tình anh, hiện tại là yêu thương anh.

Thật ra đoạn tình yêu này phần nhiều đều là Vu Cố bao dung, nhân nhượng tính nết trẻ con của cô.

Ngày thường cô cũng rất cố gắng để Vu Cố cảm nhận được cô yêu anh.

Không muốn anh giống bản thân, ăn không ngon ngủ không yên suốt ngày khổ sở lo được lo mất.

Trà Trà sờ sờ mặt anh, “Em sợ anh sẽ cảm thấy khổ sở, anh theo dõi đời sống cá nhân của em như vậy, em cũng sẽ khổ sở."

Người muốn đem tâm so tâm.

Tình yêu đều là lẫn nhau, tôn trọng cũng là lẫn nhau.

Trong lòng Vu Cố mềm thành một đoàn, giữa bọn họ, từ trước tới nay người được cứu rỗi chỉ có một mình anh.

Anh vùi đầu vào cổ cô, nước mắt lạnh lẽo trượt vào cổ áo cô, anh nghẹn giọng nói: “Lúc ấy anh thật sự không khống chế được bản thân, anh biết anh làm như vậy là sai."

Thời trung học, anh nhìn cô yêu đương với Thẩm Chấp.

Lúc sau thật vất vả mới có được cô, vĩnh viễn đều cảm thấy không đủ, rất muốn nuốt Trà Trà đáng yêu nhỏ bé vào trong bụng mình.

Sự dịu dàng của Vu Cố đối với cô không biết có bao nhiêu phần diễn kịch, đêm nay vài giọt nước mắt này là cuộc đời anh khó có được lộ ra mặt yếu ớt mềm mại.

Trà Trà vỗ nhẹ lưng anh, lặng yên không nói gì.

Bóng đêm im ắng, vài tiếng ve đầu xuân cho người ta ảo giác một mùa hè sắp tới.

Bóng dáng lá cây bị ánh trăng chiếu rọi, ảnh ngược loang lổ nghiêng nghiêng dừng trên mặt người đàn ông, so với ánh trăng sáng tỏ này anh còn thanh thuần mê người hơn.

“Em phải về nhà."

“Anh đưa em về."

“Chỉ cách có vài bước chân, đưa cái gì mà đưa."

Vu Cố cũng chỉ cười, không tỏ ý kiến, nắm chặt tay cô, đưa cô về cửa nhà.

Trà Trà trộm ném tay anh ra, giả vờ bản thân rất tức giận, cho anh biết rằng tình thế rất nghiêm trọng! Cô cũng không phải dễ lừa gạt!

Cửa nhà bị khóa, cách khe hở, Trà Trà nhẹ giọng kêu mẹ mở cửa cho mình.

Một lát sau, Sở Thanh Ánh bọc áo choàng đi ra, mở cửa, thấy Vu Cố cũng ở đây, bà cười cười, “Cháu cũng vào ngồi một chút đi."

Vu Cố không khách sáo tí nào, “Chào dì ạ, cháu làm phiền rồi."

Trà Trà hơi không vui, cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, sao anh có thể nhẹ nhàng bước vào cửa nhà cô như vậy chứ?

Anh đoán chắc cô không mang chìa khóa sao?! Trà Trà cũng bực bội chính mình, vào phòng khách, Sở Thanh Ánh sai bảo con gái, “Trà Trà, đi lấy cho Tiểu Vu một ly nước ấm đi."

Trà Trà mặt mày tủi thân đi phòng bếp lấy cho anh ly nước, không có cái ly khác, đành phải dùng cái ly của mình.

Đem cốc nước ra, Trà Trà nói: “Mẹ, con lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đây."

Sở Thanh Ánh hơi kinh ngạc, chờ con gái đóng cửa phòng, bà quay mặt hỏi Vu Cố, hỏi rõ ràng: “Hai đứa cãi nhau?"

Vu Cố nói: “Là cháu làm sai, nên chịu như thế."

Chuyện giữa đôi tình nhân, Sở Thanh Ánh không thích hợp nhúng tay, bà cũng không đưa ra được cái kiến nghị gì tốt.

Bà nói: “Vậy cháu lên lầu dỗ dành con bé thật tốt đi."

Vu Cố gật đầu: “Cảm ơn dì."

Anh lên lầu, lặng lẽ mở cửa phòng ra, ‘két…két…’ cửa mở ra.

Trà Trà vừa mới thay váy ngủ, da thịt trắng tuyết dưới ánh đèn chiếu xuống lại càng trắng hơn, cô không mặc nội y, xấu hổ che ngực lại, “Ai cho anh vào?!”

Vu Cố thành thật nói: “Mẹ bảo anh vào dỗ dành em."

Vành tai Trà Trà đỏ bừng, “Từ khi nào mẹ em thành mẹ anh? Anh còn biết xấu hổ hay không?"

Trong phòng tràn đầy hương thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ.

Ánh mắt Vu Cố tránh đi thân thể của cô, “Anh về trước đây, sáng mai tới đón em."

“Không cần anh đón, anh em sẽ đến."

“Anh cũng không ngại đi nhờ xe anh em."

Trà Trà vui sướng khi người khác gặp họa mà nói: “Anh em không thích anh đâu, anh ấy chắc chắn sẽ nói vài lời rất khó nghe."

Vu Cố mỉm cười: “Không sao, anh không quan tâm."

Trong lòng Trà Trà vừa chua vừa ngọt, “Anh thích bị coi thường như vậy sao?"

Vu Cố trịnh trọng nói: “Không có cách nào khác, quá nhớ bạn gái."

Trà Trà cũng không biết cuối cùng anh nói chuyện ngọt như vậy là học theo ai, người đàn ông này có rất nhiều thủ đoạn tán tỉnh, cô mới không bị anh mê hoặc đâu nhé!

“Anh trở về nhanh đi."

“Anh đi đây, ngủ ngon nhé."

Sau khi Vu Cố ra ngoài, ngẩng đầu nhìn đèn phòng cách vách Trà Trà vẫn còn sáng lên kia.

Đó là nơi Thẩm Chấp ở trước kia.

Vu Cố lạnh lùng cười thành tiếng, chỉ dựa vào suy đoán đủ để khẳng định Trà Trà biết những chuyện đó, Thẩm Chấp chắc chắn đã phải phí rất nhiều công sức.

Thẩm Chấp vừa tỉnh ngủ, phát hiện tất cả mọi chuyện hắn làm đều vô dụng.

Hai người kia vẫn không giống như hắn mong đợi, chia tay.

Thẩm Chấp thật sự không nghĩ ra, chẳng lẽ Vu Cố làm những việc đó không thể nghiêm trọng hơn hắn sao?

Sao đến phiên hắn thì không thể tha thứ, mà đối với Vu Cố lại có thể nhẹ nhàng coi như không có gì thế?

Thẩm Chấp nghĩ không ra, cũng không có cách nào bỏ qua.

Không hề im lặng trong bùng nổ, mà dần dần yên lặng mất khống chế.

Người khóc đến thương tâm chính là Trà Trà.

Nhưng người bị tra tấn thống khổ lâu dài lại chỉ có mình hắn.

Sáng sớm 6 giờ Thẩm Chấp tỉnh lại, tiếng chim hót lảnh lót chói tai, hắn rửa mặt thay xong quần áo, sắc mặt lạnh lẽo trắng nhợt, đi xuống lầu, qua khoảng hơn nửa giờ, hắn thấy thiếu nữ đang ngáp ra cửa đổ rác.

Thẩm Chấp túm lấy cánh tay cô, rác trong tay cô rơi xuống đất, cô uể oải mở hai mắt, bình tĩnh vài giây, giống như giờ mới thấy rõ mặt hắn, ngay lập tức vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt chán ghét làm người kinh hãi.

Thẩm Chấp chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân sẽ bị cô dùng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật ghê tởm gì nhìn anh như vậy.

Anh bị làm cho tức cười, “Sao em có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy chứ?"

Trà Trà lạnh nhạt: “Anh buông tay."

Trong mắt Thẩm Chấp toàn tơ máu, “Sao em lại không thể tốt với anh hơn một chút?"

Trà Trà hung hăng dẫm một chân hắn, dường như hắn không biết đau, làm thế nào cũng không chịu buông tay, véo đến cánh tay cô rất đau.

Dưới cơn tức giận Thẩm Chấp nói không lựa lời, “Không phải chỉ bởi vì anh thích Khương Diệu Nhan thôi sao?"

“Thói ở sạch của em đã đến loại trình độ này rồi?"

“Anh và em ở bên nhau mấy năm nay, chẳng lẽ cũng không có thiệt tình hay sao?"

“Có phải đời này anh chỉ có thể thích một mình em, trước khi thích em thì không thể rung động, không thể yêu người khác, không thể nói dối dù chỉ một chữ, không thể có cơ hội phạm bất kỳ sai lầm nào hay không?"

Hắn thấp giọng nói, “Có phải từng yêu người khác thì không có tư cách thích em hay không?"

Trà Trà không thể tin tưởng, sao hắn còn dám nhắc tới chuyện này như thế?

Làm sao còn có thể hùng hồn lấy những việc này tới ép hỏi cô?

Làm sao có thể giẫm đạp chân tình của cô xong còn muốn trả đũa, đây đều là điều cô không ngờ tới.

Trà Trà tát hắn một cái, “Anh có tư cách gì so với anh ấy."

Cô xoa xoa bàn tay bị đau, trong ánh mắt không có cảm xúc gì, “Lúc tôi và anh ấy ở bên nhau thật sự rất vui vẻ hơn nhiều so với thời gian tôi ở bên nhau anh."

“Anh cứ tiếp tục yêu sâu đậm Khương Diệu Nhan của anh đi."

Phổi Thẩm Chấp tựa như rỉ sắt, hô hấp khó khăn, dây thanh quản phảng phất bị tổn hại, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào đến tột cùng, “Trà Trà... Trà Trà..."

Môi khẽ mấp máy, trừ bỏ gọi tên cô ra thì không thể làm điều gì khác.

Chỉ là cô vĩnh viễn đều sẽ không lại đáp lại hắn nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv