Trên cổ tay Thẩm Chấp vẫn còn dấu răng cô vừa cắn, có thể thấy rõ ràng được vết má. Da thịt lộ ra, máu đỏ tươi theo làn da nhỏ giọt xuống mặt đất.
Miệng vết thương trông rất đáng sợ, nhưng không bằng một phần vạn đau đớn trong lòng hắn. Lồng ngực trống rỗng, đập hai nhịp đều không nghe thấy một âm thanh nào vang lên.
Cho dù là trước ngày chia tay, cô vừa khóc vừa gặng hỏi hắn, trong mắt cô cũng không có hận ý mãnh liệt như hôm nay.
Đôi mắt cô thông suốt sáng ngời, hiểu rõ mọi chuyện.
Thẩm Chấp đã từng thích đôi mắt hồn nhiên này nhất. Sâu trong đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra màu xanh thẳm, còn xinh đẹp hơn cả kim cương.
Những ngày mới bắt đầu hẹn hò, khi Thẩm Chấp hôn môi cô, đều không thể nhìn thẳng vào đôi mắt hồn nhiên sáng ngời kia. Chỉ có thể dùng tay che mắt cô.
Trong đôi mắt trong suốt này, hắn thấy bản thân bỉ ổi dơ bẩn. Dường như hắn đã quên, hắn cũng không tốt hơn Vu Cố là bao, hắn cũng là kẻ lừa đảo ti tiện.
Tựa như giờ phút này, trong mắt thiếu nữ phản chiếu hắn, dáng vẻ vặn vẹo không giống người thường.
Thẩm Chấp từng tưởng tượng mấy chục phản ứng của cô khi biết được những việc này, nhưng không có cái nào như bây giờ.
Ánh mắt cô chán ghét, nghiến răng nghiến lợi mà nói cô hận hắn.
Hận ý này đối với Thẩm Chấp mà nói giống như nặng ngàn cân, đến nỗi làm hắn khó có thể thừa nhận.
“Tôi......”
Thẩm Chấp phát hiện hắn không nói nên lời, giờ nói cái gì cũng là miễn cưỡng giải thích.
Vì sao hắn lại hao tổn tâm tư nhất định phải để cô biết việc này? Thật là vì tốt cho cô sao?
Vốn dĩ hắn không vĩ đại rộng lượng như trong tưởng tượng của mình, hắn chỉ đơn thuần muốn chia rẽ bọn họ. Nhưng Thẩm Chấp quên mất, dù bên người Trà Trà không có người khác, cũng sẽ không dư bất kỳ vị trí dành cho hắn.
Tay chân Thẩm Chấp lạnh lẽo đứng tại chỗ, giống như bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
Hắn lấy cái cớ “anh em” thật nực cười. Khó khăn lắm mới làm cô không còn chống cự như vậy đối với mình, giờ lại nhanh chóng chuyển biến xấu. So với trước đó còn không bằng.
Trà Trà xoa xoa đôi mắt, xách theo vali hành lý nho nhỏ lướt qua vai hắn, rời đi.
Thẩm Chấp xoay người. Thanh nhôm trên cửa sắt chiếu vào mặt hắn, hình ảnh không rõ ràng lắm, gương mặt mơ hồ, không nhìn rõ sắc mặt.
Cái bóng của hắn kéo dài dưới ánh hoàng hôn. Mặt hắn không có biểu cảm gì, cắm chìa khóa vào ổ khóa. Tay xoay một cái, sau hai tiếng răng rắc vang dội, cửa lớn mở ra. Trong viện lan tỏa mùi hoa nhàn nhạt, hoa hòe bị gió thổi rơi đầy đất.
Thẩm Chấp nhấc từng bước chân cứng ngắc chậm rãi lên tầng. Khi đi qua cửa phòng gác mái, ánh mắt hắn hơi dừng lại.
Ký ức hắn luôn bị kéo về mười mấy năm trước, ký ức ố vàng đã khắc sâu trong đầu hắn.
Bất kể lúc nào, Thẩm Chấp cũng không được người khác thích. Giống con chuột ở cống thoát nước, nhiễm mùi tanh tưởi, bị người chán ghét.
Cho dù mỗi ngày hắn đều mặc quần áo tử tế hẳn hoi, sửa soạn cho bản thân sạch sẽ. Thì luôn sẽ luôn có người trêu chọc, bắt nạt hắn.
Hòn đá nhỏ bị người dùng lực ném lên người hắn, hắn bị người ấn đầu đè trên mặt đất, không thể động đậy.
“Tao rất chán ghét đôi mắt này của nó, mẹ tao nói nó chính là tiêu chuẩn ‘ba bạch nhãn’*, lòng trả thù rất lớn.”
(Loại mắt này hay còn gọi là mắt rắn, có tính cách nham hiểm và thuộc loại mắt hình sự. Thường thì anh ta không thích nói chuyện, tính tình thì hiền lành, nhưng khi bị đe dọa, anh ta sẽ bộc lộ bản chất thật của mình và làm đủ mọi trò nguy hiểm khiến cả thế giới bị tổn thương.)
“Thảo nào mỗi lần bị nó nhìn đều cảm thấy u ám tối tăm.”
“Mày nhìn cái gì mà nhìn?! Còn dám trừng mắt nhìn bọn tao?”
Bọn họ dùng sức khép mí mắt hắn lại. Lực ngón cái đè trên tròng mắt rất lớn. Hắn rất đau, lại chịu đựng một tiếng cũng không thốt ra.
Chờ bọn họ đấm đá đủ rồi.
Mới chịu buông tha hắn.
Hắn lại mở mắt ra, một bé gái tết hai bím tóc nhỏ, trên người thơm ngào ngạt, cô vươn tay: “Tớ đỡ cậu lên.”
Hắn tự bò dậy trên mặt đất. Về đến nhà thì đã muộn, bị mẹ nhốt vào căn gác mái nhỏ tối tăm không ánh sáng.
Khắp nơi đều tối đen, không gian chật chội, ngay cả cơ thể cũng chẳng thể đứng thẳng, trên tường treo một chiếc roi dây gai bạc màu.
Hắn ôm đầu gối thu người ở góc tường, nghe những lời mắng chửi ngoài cửa: “Sau này đừng về nữa, sói mắt trắng*!”
(Sói mắt trắng*-bạch nhãn lang là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.)
Trước mắt Thẩm Chấp chậm rãi hội tụ thành một đường thẳng tắp, dần dần tỉnh táo lại. Liếc mắt qua khoá cửa căn gác mái, sau đó bước lên, mở cửa căn phòng ngủ rỉ sắt ra. Hắn quay về phòng ngủ, ngồi trơ trơ nơi góc tối. Cuối cùng cầm lấy điện thoại, mở to đôi mắt chua xót gửi Trà Trà một tin nhắn: 【Xin lỗi. 】
Tin nhắn gửi đi thất bại.
Đối phương không nhận.
Tình huống này hoàn toàn năm trong dự liệu của Thẩm Chấp, không có gì kỳ lạ.
Chỉ là kể từ giờ, đến cơ hội làm bạn với Trà Trà hắn cũng không có.
*
Sở Thanh Ánh gõ cửa phòng con gái hai lần, “Trà Trà, ăn cơm tối.”
Tiếng của thiếu nữ nghe hơi lạ, giọng mũi rất nặng, “Mẹ, mẹ ăn trước đi, con không đói.”
Do dự vài giây, Sở Thanh Ánh hỏi: “Con bị cảm sao?”
“Không có.”
Sở Thanh Ánh chỉ nghĩ con gái đi ra ngoài chơi một chuyến quá mệt mỏi, vì thế bà nói: “Vậy con nghỉ ngơi đi nhé.”
Hiện tại đầu Trà Trà vô cùng hỗn loạn, cô vẫn không cách nào tin rằng Vu Cố sẽ làm những việc nghe đáng sợ đó.
Cô an ủi bản thân, giữa người yêu với nhau quan trọng nhất chính là tin tưởng, nhỡ đâu anh bị hãm hại thì sao?
Trà Trà nghĩ như vậy, vẻ mặt cũng không tốt hơn.
Những chứng cứ đó từng chuyện đều bày ra trước mặt cô, cô muốn bào chữa cho Vu Cố cũng không được.
Trà Trà ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, hốc mắt chua xót hiện lên màu đỏ nhạt. Cô hít sâu một hơi, run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Vu Cố.
Qua vài tiếng chuông, người con trai dường như hơi mệt mỏi, “Làm sao vậy? Nhớ anh sao?”
m thanh dịu dàng vững chãi.
Hơi thở mềm mại giống như kề sát vào lỗ tai cô.
Trái tim treo lơ lửng của cô, dường như lập tức hạ xuống dưới.
Trà Trà hỏi: “Khi nào anh về?”
Vu Cố biết đôi lúc cô hơi dính người, không chỉ quen tính quấn người này của cô, còn rất thích.
Anh cười khẽ, “Sắp rồi.”
Người con trai hơi cười vui mừng, “Chờ anh.”
Tay Trà Trà cũng không run lên, dùng sức gật đầu, cô nói: “Anh nhanh trở về nhé.”
Sau khi tắt điện thoại, Vu Cố đem những việc chưa làm xong cho đàn anh, rời khỏi phòng thí nghiệm trước.
Đàn anh độc thân kêu khổ không ngừng, “Hôm nay sao chạy nhanh như vậy?”
“Vội đi gặp bạn gái đi.”
“Ha, trước kia không nghĩ tới đàn em yêu đương là như này.”
Não chỉ có yêu đương là không được.
Vô cùng lo lắng.
Trời đất bao la bạn gái lớn nhất.
Một đống kịch bản dỗ bạn gái cao hứng.
Vu Cố thay nhanh quần áo, lấy chìa khóa lên xe. Tâm trạng sung sướng, khóe miệng nhấc cao, “Tôi đi trước.”
“Mau cút đi, đừng để bạn gái sốt ruột chờ.”
Chạng vạng tối trên đường hơi tắc đường. Vu Cố vòng đường xa, tình trạng giao thông tạm thời tốt hơn rất nhiều. Thông thoáng không có trở ngại gì, lái xe 20 km đã trở về nhà.
Cậu vừa mới đỗ ô tô xong, ngồi ở trong xe gửi tin nhắn cho Trà Trà: 【 Anh đến rồi. 】
Còn chưa bước vào đầu xuân, nhiệt độ không khí buổi tối không thể so với ban ngày, gió lạnh thổi người.
Trà Trà khoác áo khoác, vội vàng ra cửa. Đường từ nhà cô đến nhà Vu Cố, cũng chỉ không quá hai ba trăm mét.
Khi cô thở hồng hộc chạy đến trước mặt Vu Cố. Anh vừa xuống xe, thấy thiếu nữ hứng gió lạnh chạy tới. Sửng sốt hai giây, ngay sau đó anh bật cười, xoa xoa tóc cô, buồn cười hỏi: “Sao lại vội vàng như vậy?”
Trà Trà nuốt nước bọt, có một số việc cô vẫn muốn hỏi rõ ràng.
Cô buộc phải đánh vỡ bí mật của Vu Cố.
Cô không thể nào giả vờ câm điếc.
Trà Trà ngẩng đầu, ngước nhìn gương mặt anh. Cô nỗ lực chịu đựng tất cả chua xót, cô hỏi anh: “Có phải anh có chuyện gì giấu em phải không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi này, rất kỳ lạ.
Vu Cố chỉ sửng sốt một giây, trong lòng giật mình, hắn cũng vẫn thận trọng bình tĩnh như cũ, “Không có.”
Trà Trà chậm rãi mở ngón tay cậu ra, mở bàn tay cậu, nhẹ nhàng đặt điện thoại mình vào lòng bàn tay anh.
Cô thấy ngón tay cậu vô thanh vô tức run lên một chút.
“Có phải anh gắn định vị vào đây hay không?” Cô hỏi.
Trà Trà không muốn có bất kỳ hiểu lầm gì với anh.
Cổ họng Vu Cố giật giật, ý cười trên mặt chậm rãi tan biến. Trà Trà kiên nhẫn chờ đợi anh thật lâu, cô nghe thấy hắn nói: “Đúng vậy.”
Thốt ra từng chữ đơn giản.
Câu trả lời khẳng định.
Trà Trà bắt đầu run rẩy, nội sợ hãi hòa cùng tức giận không ngừng leo lên, cô nắm tay cậu: “Bắt đầu từ khi nào anh cho người chụp lén em?”
Vu Cố không hỏi làm sao cô biết được chuyện này, bất kỳ lời giải thích gì khi sự thật bày ra trước mặt đều không có tác dụng.
Vu Cố rủ con ngươi xuống, “Lớp 11.”
Tình yêu của anh như dây leo quấn quanh, thâm tình đến đáng sợ.
Thời trung học, cậu đã biết cái gì là yêu, cái gì là dục vọng chiếm hữu. Thời gian ở chung trong trường học ban ngày không đủ thỏa mãn cậu. Ý tưởng như thủy triều vọt tới, những ảnh chụp đó chẳng qua cũng chỉ là thuốc uống rượu độc giải khát*.
( uống rượu độc giải khát*: chỉ giải quyết hậu quả trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.)
Nếu uống nhiều thuốc, thì sẽ thành nghiện.
Trà Trà không hiểu cậu, “Vì sao anh muốn làm như vậy?”
Vu Cố nâng gương mặt cô, “Bởi vì quá thích em.”
Gương mặt thật của Vu Cố bị chọc thủng quá mức bình tĩnh, giống như cậu đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Vu Cố vươn ngón tay lạnh lẽo ra, cọ qua gương mặt cô, “Anh không bình thường.”
Lúc còn rất nhỏ, đã biết mình không giống đứa trẻ bình thường.
Trà Trà bị dáng vẻ thản nhiên của anh làm cho rối bời, cậu nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng cô, “Nhưng anh yêu em, anh thừa nhận những việc này là do cố chấp bệnh hoạn đang quấy phá. Anh khát khao lúc nào cũng biết mọi hành động cử chỉ của em. Mỗi giây mỗi phút đều muốn ở bên em, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương em.”
Ánh mắt cậu nghiêm túc, lặp lại một lần: “Trà Trà, anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương em.”
Sẽ không cưỡng ép cô làm bất kỳ việc gì cô không thích.
Sẽ không làm cô trở thành chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng sắt.
Hơn nữa cậu muốn làm cho cô hạnh phúc.
Sống mà không có phiền não nào.
Tới nước này, Vu Cố chỉ muốn thẳng thắn với cô. Dù nói ra những lời này sẽ làm cô càng rời xa mình hơn, cậu cũng không muốn lợi dụng sự tin tưởng của cô đối với bản thân, nói dối lừa gạt cô.
“Anh không quan tâm những người khác, anh chỉ để ý một mình em. Anh thừa nhận anh trộm dùng thủ đoạn không quang minh không lỗi lạc với em, nghe giống tên biến thái đầu óc có bệnh.”
“Anh keo kiệt, mang thù, tâm ghen ghét rất nặng, hận không thể bên cạnh em, trừ anh ra không có người đàn ông thứ hai. Bao gồm anh trai em, anh có tính dục/ưa thích đặc biệt——”
Hơi ngừng, anh vô cùng thành khẩn mà nói: “Nhưng tất cả đều là ham muốn cá nhân của anh, đam mê của anh, anh tuyệt đối sẽ không áp đặt lên người em.”
Trà Trà vừa kinh hoảng vừa sợ, vẫn chưa tiêu hóa được.
Vu Cố cúi người hôn lên môi cô hai cái, “Trà Trà, anh dùng tính mạng của mình thề, anh vĩnh viễn sẽ không cưỡng ép em làm bất kỳ việc gì em không thích.”
Anh đón ánh sáng nơi đèn đường đứng trước mặt cô. Một đôi mắt trong suốt ướt át ánh nước, khóe môi hồng mỏng mím chặt, bàn tay anh nhẹ nhàng giữ gáy cô, hơi thở nóng bỏng kề sát lỗ tai cô. Tựa như chỗ sâu nhất trong nội tâm anh đang cầu xin: “Trà Trà, em không cần phải sợ anh.”
“Anh sẽ rất đau khổ.” Anh áp tay cô vào ngực mình.
Trà Trà vẫn còn ngẩn người, mu bàn tay cô đã bị nước mắt lạnh lẽo làm ướt nhẹp.