Câu này của Trần Dạng được thốt ra y như cây ngay không sợ chết
đứng.
Nhạc Nha ngẩn người không nói được câu nào, muốn mắng anh mà chỉ
có thể nghĩ tới hai chữ “biến thái”.
Mắng vậy thì thôi khỏi mắng cho rồi.
Thấy cô thẹn thùng, Trần Dạng bỏ văn kiện xuống, thấp giọng bật cười,
hứa hẹn với cô: “Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”
Nhạc Nha trừng mắt, “Anh còn muốn lần sau hả?”
Anh nói y như mấy tay tội phạm vậy, lúc nào cũng thề thốt “Lần sau tôi
sẽ không làm vậy nữa”, nhưng rồi vẫn phạm tội tiếp đó thôi.
Trần Dạng sờ cằm mình, “Lần sau là chuyện của lần sau.”
Sau này cô là vợ của anh rồi, đến lúc đó sẽ có cách đàm phán khác, có
thể làm cả những chuyện khác chứ không phải chỉ như bây giờ.
Nhạc Nha bị anh cưỡng từ đoạt lý mà vừa tức vừa á khẩu, không biết
phải phản bác lại anh như thế nào, với lại dù có phản bác cũng chẳng có
tác dụng gì.
Cô biết Trần Dạng là kẻ không nói đạo lý từ lâu rồi.
Nhạc Nha suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới một vấn đề khác, “Chuyện hôn
thê em vẫn chưa đáp ứng anh đâu.”
Cái lần phát biểu ở buổi ra mắt game đó cô vẫn chưa tính sổ với anh,
cái gì mà là vị hôn thê của tôi, cô còn chưa đồng ý đâu nhé.
Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, chăm chú khoảng mười giây anh mới lên
tiếng: “Không cho phép em từ chối, cả đời này em đều là của anh, đừng
có nghĩ đến những chuyện khác.”
Nhạc Nha cắn răng: “Ba của em vẫn chưa đồng ý nha.”
Trần Dạng nhéo nhẹ chóp mũi của cô, vô cùng mềm mại, “Hay bây giờ
tụi mình đến nhà em, hỏi xem ba em có đồng ý hay không?”
Nhạc Nha hừ một tiếng.
Trần Dạng đứng dậy rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào
mắt cô, gằn từng chữ: “Nhạc Nha, anh đợi em nhiều năm vậy rồi, nếu em
dám bỏ anh, em sẽ hối hận cả đời.”
Y như lời tuyên bố của tên ác ma vậy.
Lông mi Nhạc Nha run rẩy.
Giờ phút này Trần Dạng thật là đáng sợ, từng lời nói như muốn bao
trùm lấy cô, để tất cả mọi người đều biết rằng, chỉ có anh mới có thể có
được cô.
“Sao không nói gì?” Trần Dạng chạm vào bàn tay đang đặt trên đầu gối
của cô, “Hửm?”
Nhạc Nha nhỏ giọng nói: “Anh đừng có đe dọa em.”
Trần Dạng cười, “Đây không gọi là đe dọa.”
Anh rướn người hôn lên môi cô, mới đầu chỉ là lướt qua rồi dừng lại,
nhưng càng về sau anh càng say đắm trong mùi hương ngọt ngào của cô,
đẩy lưỡi tách môi cô ra hôn thật sâu, tựa như chỉ muốn hút lấy cô vào
trong lòng mình.
Mãi cho mấy phút sau, Nhạc Nha mới được thả ra, cô thở gấp, giữa đôi
lông mày còn mang theo vẻ quyến rũ chết người, khiến người đối diện
muốn sinh ra dục vọng.
Đôi mắt Trần Dạng sa sầm xuống.
Nhạc Nha nói: “Lần sau anh có thể hỏi ý em trước không?”
Lần nào anh cũng đột ngột hôn cô thế này.
Vừa dứt lời, bụng cô kêu réo một tiếng.
Cô hơi xấu hổ, đang trong lúc xoắn xuýt với Trần Dạng chuyện vừa rồi
mà, cô đỏ mặt, cầm lấy túi chuẩn bị ra ngoài.
Trần Dạng hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Nhạc Nha đáp: “Về ăn trưa.”
Trần Dạng túm lấy tay cô, nhìn thấy tóc cô hơi rối, rõ ràng đây là bộ
dáng mới được anh hôn xong, cứ để vậy ra ngoài không phải là để người
khác chiêm ngưỡng sao?
Không được.
Anh nói: “Đợi anh chút.”
Nhạc Nha cho rằng chờ một chút có nghĩa là chờ mấy giây thôi, không
ngờ phải chờ tới hơn mười phút sau. Trần Dạng gọi thư ký mang đồ ăn
vặt lên.
Nhạc Nha ngồi ăn mà vẫn còn mơ hồ.
Cô thấy Trần Dạng còn có thời gian để mua đồ ăn vặt cho cô, cũng
không phải đang bận bịu làm việc, vậy sao anh không cho cô đi ăn cơm
luôn, thật khó hiểu.
Trần Dạng tưởng cô vẫn đang giận chuyện vừa hồi, đợi đến lúc sắc mặt
cô khôi phục lại bình thường mới hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Nhạc Nha suy nghĩ: “Công ty anh có căn tin không?”
Trần Dạng đưa mắt nhìn cô: “Em muốn ăn ở căn tin?”
Nhạc Nha gật đầu, “Ăn ở đó cũng được.”
Đã gần hai giờ chiều nên trong căn tin không có mấy người.
Thức ăn ở MOON so với Nhạc thị phong phú hơn một chút, bởi vì phần
lớn nhân viên đều trẻ tuổi, ăn khô khan quá thì năng suất làm việc sẽ
không được đảm bảo.
Ngay cả buổi chiều, bên trong căn tin vẫn ngập tràn mùi đồ ăn thơm
ngon.
Trần Dạng dẫn Nhạc Nha đến quầy trong cùng, đầu bếp đúng lúc đang
chuẩn bị trà chiều và bánh ngọt, nhìn thấy cả hai người lập tức mỉm cười
thật tươi.
“Ăn món này à?”
“Có muốn ăn món này không?”
Trần Dạng không để Nhạc Nha động tay động chân, đưa tay cầm cả hai
khay ăn, vừa hỏi cô vừa gắp đồ ăn.
Hồi nãy Nhạc Nha còn đói nhưng bây giờ lại chẳng có hứng ăn, chỉ ừ đại
cho xong, anh hỏi gì cũng gật đầu.
Đợi ngồi xuống bàn rồi cô mới hối hận.
Nhạc Nha đứng hình mấy giây nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự không thể
nuốt xuống nổi, vì đây toàn là những món mà cô thường rất ghét.
Hồi nãy không chú ý nên cũng chẳng thèm nhìn liền nói món đó mình
thích ăn, bây giờ thì hay rồi, y như phải chịu tội vậy.
Nhất là nhìn thấy Trần Dạng còn nghĩ cô thích ăn mấy món đó nữa.
Nhạc Nha yên lặng nuốt nước miếng, trong lòng thầm khóc, oán trách
tại sao mình lại thất thần như vậy.
Cô đâm đũa vào đống đồ ăn, cả buổi cũng không động đậy, cuối cùng
kẹp lấy món ăn duy nhất nằm ở trong xó, mấy món ở vị trí này thường là
ngon miệng nhất.
Đôi mắt Trần Dạng trầm lắng, dõi theo cô.
Qua mấy phút mà cô cũng chỉ mới ăn mấy miếng, cộng lại còn chưa tới
một muỗng cơm, nhỏ hơn cả dạ dày của chim non.
Trần Dạng hỏi: “Không muốn ăn à?”
“Ăn chứ.” Nhạc Nha mạnh miệng, lại ăn thêm một miếng thịt, tốc độ
nhai vô cùng chậm, thật ra hương vị cũng ngon.
Chỉ là không phải món cô thích thôi.
Trần Dạng mím môi, túm lấy đôi đũa trong tay cô.
Nhạc Nha giật mình, khay ăn bị anh đẩy sang một bên, cô nhìn anh, tỏ
ra khó hiểu.
Cô hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Trần Dạng chịu hết nổi rồi, rút khăn giấy ở trên bàn rồi đặt dưới miệng
cô, “Nhả ra.”
Anh đứng dậy, đi qua bên cạnh cô, tay phải đặt sau lưng cô, còn tay kia
thì để dưới miệng cô, thấp giọng nói: “Nhả ra.”
Nhạc Nha cảm thấy anh đang tức giận nên cũng không dám mở miệng.
Trần Dạng xoay người, dỗ dành bên tai cô: “Ngoan, nhả ra.”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, giống như lời tâm tình đầy luyến lưu vậy,
Nhạc Nha nhả miếng thịt trong miệng ra, nhìn anh ném vào thùng rác.
Anh kéo tay cô, “Ra ngoài ăn.”
Nhạc Nha cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, “Vậy mấy món này có phải lãng
phí quá không? Em ăn được mà.”
“Ăn cái gì mà ăn.” Trần Dạng nói: “Lát nữa sẽ đút cho chó mèo hoang ở
gần đây ăn.”
Gần công ty có không ít chó mèo hoang, anh thường xuyên nhìn thấy
một số nhân viên nữ lén lút cho bọn chúng ăn, dần dà rồi cũng thành thói
quen.
Nghe anh nói vậy, Nhạc Nha mới an tâm, tay bị anh nắm chặt, có thể
cảm nhận rõ cả mạch đập trên tay cô.
Trần Dạng dẫn Nhạc Nha đến nhà hàng mà cô thường hay ghé đến, đợi
đồ ăn được bưng lên cô mới phát hiện toàn là những món mà mình thích.
Lúc này Nhạc Nha mới nhận ra, thì ra anh biết rõ cô thích ăn gì, hồi nãy
chỉ là cố ý xem thử cô có thích ăn ở căn tin hay không thôi.
Trần Dạng nói: “Đừng có ép mình ăn.”
Nhạc Nha mím môi, “Em không ép mà.”
Trần Dạng đưa mắt nhìn cô, nói: “Đừng nghĩ anh không biết, nếu không
thích ăn thì cũng đừng ép mình như vậy.”
Nhạc Nha nâng ly trà lên, “Em chỉ không để ý kỹ thôi.”
Hậu quả của việc không để ý chính là tự bản thân mình phải gánh chịu,
chậm chạp ăn từng miếng đây nè.
Trần Dạng liếm môi, bị cô chọc tức nhưng lại không nỡ nổi giận với cô:
“Được rồi.”
Ai bảo anh hôn cô quá trớn làm chi.
Nhưng bây giờ nhìn cô như vậy, anh lại muốn hôn cô tiếp.
Vì qua giấc trưa mới được ăn cơm nên Nhạc Nha thật sự rất đói bụng,
ăn nhiều hơn bình thường một phần ba lần, cô sờ tay lên bụng mình còn
có cảm giác hơi phồng lên.
Đợi ăn no rồi, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại.
Trần Dạng cảm thấy cô thật dễ dỗ.
Khi cô tức giận, nếu là chuyện nhỏ thì chỉ tích tắc cô sẽ quên ngay,
không thèm để trong lòng, tính ra thì việc anh làm cũng không có gì to tát
lắm.
Tại Nhạc Nha ở văn phòng phải chờ anh hơn mười phút, đói bụng nên
mới bực mình.
Nhìn cô cứng đầu cố gắng ăn những món mình không thích, Trần Dạng
thật không thể chịu nổi, hận không thể hất sạch xuống đất.
Hơn nửa ngày mới khống chế được cơn bạo lực trong người.
Nhạc Nha cũng thấy ngại, mà càng ngại hơn khi phải nói với anh những
suy nghĩ nhỏ bé của mình, vì thế cô cũng kiệm lời hơn mọi ngày.
*
Sau khi ăn no, Nhạc Nha lại theo Trần Dạng về văn phòng của anh.
Lúc vào trong công ty, cô nhỏ giọng nói: “Anh đưa áo khoác ngoài cho
em đi.”
Trần Dạng: “...Làm gì?”
Tai Nhạc Nha ửng hồng: “Làm chuyện tốt cho anh!”
Cả buổi trời Trần Dạng mới hiểu cô đang nói gì, nheo mắt lại, cởi áo
đưa cô, nhìn cô giấu đầu hở đuôi khoác lên người mình.
Anh im lặng nhếch môi.
Áo khoác rộng thùng thình bao phủ lấy cô, lộ ra chút cổ áo, ống tay áo
trượt xuống cổ tay trắng muốt, không hiểu sao lại có chút mê người.
Vào trong văn phòng, anh đã không nhịn nổi nữa rồi.
Nhạc Nha vừa cởi áo khoác đã bị anh ôm vào lòng, cô năn nỉ anh: “Đừng
vậy mà, Trần Dạng.”
Trần Dạng: “Anh muốn hôn em, được không?”
Lần này anh lại nhớ rất rõ phải hỏi ý kiến của cô trước.
Trần Dạng đặt ngón tay lên cằm cô, nhéo nhẹ một cái, không dùng chút
lực nào, nhưng lại rất có cảm giác, như thể chỉ một phút sau là có thể bóp
chết cô trong tay mình.
Nhạc Nha xấu hổ đẩy tay anh ra.
Không đợi cô lên tiếng, Trần Dạng cứ thế hôn lên môi cô, đặt cô nằm
xuống ghế sô pha, hơi thở nóng rực. Nhạc Nha bị anh ôm chặt trong lòng.
Cằm của cô nâng lên, anh lại hung hăng cướp đoạt lấy.
Nhạc Nha bị anh tấn công bất ngờ, đừng nói là phản ứng, ngay cả một
tiếng kêu nhỏ cũng không thể phát ra, toàn bộ âm thanh đều bị anh
nghiền nát.
Trần Dạng thả cằm cô ra, lướt tay xuống bờ eo thon nhỏ.
Cũng may hôm nay cô mặc đầm nên anh đành phải rút lui, lướt tay qua
gáy của cô, ngấu nghiếng hôn xuống.
Nhạc Nha níu chặt lấy cà vạt của anh.
Bên dưới thân cô là lớp sô pha mềm mại, phía trên lại là lồng ngực rắn
chắc của Trần Dạng, đôi mắt đang khép hờ của cô khẽ mở ra, nhìn thằng
vào ánh mắt điên cuồng của anh.
Trần Dạng đặt đầu gối giữa hai chân cô.
Nhạc Nha có thể cảm nhận rõ biến hóa của anh, từ tâm lý cho đến cơ
thể, cô thở dốc, khóe mắt đo đỏ.
Toàn bộ cơ thể của cô không có chút sức lực nào, mềm nhũn nằm đó.
Mấy phút sau, Trần Dạng mới buông cô ra, thấp giọng nói: “Đây là do
em thiếu nợ anh, trêu chọc anh nhiều lần như vậy, cũng đến lúc anh thu
lại chút tiền lãi rồi.”
Nhạc Nha hừ một tiếng: “Anh là đồ quá đáng.”
Bộ dáng tức giận sao lại đáng yêu thế này.
Thấy cô như vậy, Trần Dạng cũng không nói gì nữa, ánh mắt xẹt qua
xương quai xanh của cô, dấu đỏ hồi trưa đã tan rồi, bây giờ phải cúi sát
mới có thể thấy chút dấu vết còn sót lại.
Chợt anh nhìn thấy cục u nhỏ trên đầu cô.
Trần Dạng hỏi: “Sao lại sưng thế này?”
Anh nhẹ nhàng sờ lên.
Nhạc Nha cũng đưa tay lên, tay hai người vô tình chạm nhẹ vào nhau,
nhanh chóng bị anh bắt lại, “Không cẩn thận nên bị va trúng thôi.”
Cũng qua mấy tiếng rồi, cô đã nhanh chóng quên đi vụ này.
Cô chỉ bị đau đúng lúc đó thôi, từ Nhất Trung đến đây cũng không hề có
cảm giác gì, không ngờ lại sưng lên như vậy.
Trần Dạng không hỏi nữa, gọi thư ký mang hộp thuốc y tế lên, chỉ hai
ba câu đã phân phó xong.
Thư ký còn tưởng hai người có hoạt động gì đó quá kịch liệt rồi gặp
chuyện không may, kinh hồn bạt vía tìm nhiều thuốc nhất có thể.
Thậm chí còn kiếm được cả thuốc cầm máu nữa.
Đợi vào văn phòng rồi, anh ta mới phát hiện ra, sếp của mình vẫn rất
nghiêm chỉnh, vị hôn thê của sếp cũng đang ngồi rất ngay ngắn trên ghế.
Ngoại trừ cà vạt của sếp hơi lệch, áo sơ mi cũng có mấy vết nhăn.
Thư ký ngỡ ngàng.
Sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, trước khi đóng cửa còn kịp nhìn thấy
sếp của mình gần đây không ai bì nổi ngồi xổm xuống bên chân Nhạc
Nha, nói: “Cúi đầu xuống, anh xức thuốc cho em.”
Thật ra chỉ là vết sưng nhỏ thôi.
Nhạc Nha không biết vì sao Trần Dạng lại lo lắng dữ vậy, y như cô bị
thương nặng hay hết thuốc chữa vậy.
Nhưng dù cô có phản kháng thế nào cũng vô dụng, Trần Dạng dạo này
thường xuyên tỏ ra cố chấp bất thường, cứ tỏ ra áp đảo là có thể giành
phần thắng ngay.
Thư ký còn tưởng mình bị hoa mắt rồi.
Mãi cho đến khi xuống dưới lầu, thư ký mới hoàn hồn, vô thức chửi
“Chết tiệt”, nhanh chóng nhận ra mình vừa chứng kiến hình ảnh đáng sợ
đến mức nào.
Anh ta gấp gáp gửi tin vào nhóm chat tám chuyện của công ty: “Sếp...”
Mới gửi chữ này đi, những người bình thường rảnh rỗi thích tin đồn đó
đây lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Hôm nay sếp bị chụp ảnh lại à? Vậy không được đâu.”
“Anh bị vẻ đẹp trai của sếp đè chết rồi à?”
“Sếp nổi giận hả? Anh mau đi nghe đi, dù sao cũng nghe mắng quen rồi,
đừng có để tụi này phải gánh chịu đó.”
“Tôi cũng muốn bị sếp mắng, hay là hai tụi mình đổi chức vị đi, anh có
nguyện ý không thư ký tiên sinh thân yêu?”
Thư ký: “...” Đám người này thần kinh hết rồi.
Anh ta quyết định đợi lát nữa rồi mới nhắn tiếp.
Thật ra anh ta đã làm việc chung với Trần Dạng được mấy năm, sếp
vừa đẹp trai lại vừa giàu có thì ai lại chẳng mơ tưởng muốn trèo cao, anh
ta chưa từng thấy sếp thân cận với bất kì cô gái nào, kể cả mấy người
nghĩ đến chuyện dùng đến thủ đoạn để đạt được mục đích của mình,
thậm chí còn dám lén lút hạ thuốc anh, lúc đó anh ta cũng bị tin này làm
cho kinh hãi hết mức.
Nhưng thì ra anh cũng có một mặt thế này.
Mãi cho đến khi trong nhóm chat yên lặng lại, thư ký mới bí bí ẩn ẩn
gửi một tin nhắn qua: “Hồi nãy sếp vừa tự tay bôi thuốc cho hôn thê của
mình, đúng rồi, cà vạt của sếp còn bị xô lệch nữa.”
“Sao lại bị lệch?”
“Bôi thuốc gì vậy?”
“Trần tổng cầm thú vậy!”