Thất bại nhiều rồi thì sẽ quen thôi.
Mấy câu này khiến Tưởng Mỹ bị đã kích cả đêm không ngủ được, còn nằm mơ thấy ác mộng, mỗi khi cô ta xuất hiện ở đâu, Nhạc Nha cũng đều giơ tấm bảng đồ thua cuộc trước mặt cô ta, cuối cùng cô ta còn ôm lấy hết tất cả những tấm bảng đó vào người nữa.
Lúc cô ta giật mình tỉnh giấc thì trời cũng đã sáng.
Tưởng Mỹ hít một hơi thật sâu, vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi chạy đến công ty, cô ta quyết định phải nộp bản thiết kế của mình trước mọi người mới được.
Sau khi đi tàu điện ngầm tới, cô ta vừa đi vào công ty liền nhìn thấy Nhạc Nha mới bước xuống taxi.
Có bạn trai giàu sang như vậy mà còn đi taxi?
Tưởng Mỹ vô thức nghĩ như vậy rồi đi lên văn phòng bằng thang máy trống còn lại.
Cô ta để ý thấy hình như túi mà Nhạc Nha đang đeo có vẻ rất đắt tiền.
Phụ nữ thường có khứu giác rất nhạy cảm với hàng hiệu, Tưởng Mỹ chụp lại một tấm hình rồi lên mạng tìm thử, quả nhiên rất nhanh đã dò ra được túi đó thuộc nhãn hiệu nào.
Là hàng số lượng có hạn.
Hai mắt Tưởng Mỹ đỏ bừng, cô ta phải dành mất một năm tiền lương của mình mới có thể mua nổi, vậy mà Nhạc Nha cứ thế mang trên người như không có gì cả.
Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình đi vào văn phòng, đợi đến giờ nghỉ giải lao, cô ta cố ý lên trang web chính của nhãn hiệu đó rồi gọi mọi người lại xem.
Vương Khả Phỉ và Hoàng Nhã bị thu hút chú ý đầu tiên.
Hoàng Nhã nhìn qua, kinh ngạc nói: “Đẹp quá đi, mà túi này thuộc hàng
sản xuất giới hạn, chắc tụi mình không mua nổi rồi.”
Cô ấy cũng biết tự lượng sức mình chứ bộ.
Tưởng Mỹ ngẩng đầu hỏi: “Nhạc Nha, cô không lại xem à?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Hiện giờ tôi chưa có ý định mua túi mới.”
Tưởng Mỹ gật đầu, lướt chuột qua một sản phẩm khác, cô ta nheo mắt
lại, nói: “Cái túi này nhìn quen quen...”
Cô ta giả vờ kinh ngạc.
Vương Khả Phỉ lẫn Hoàng Nhã tỏ ra khó hiểu.
Tưởng Mỹ ngẩng đầu lần nữa, “Mấy cô xem xem, cái túi này không phải
giống của Nhạc Nha à.”
Câu này vừa được thốt ra, mọi người đều vô thức nhìn về phía chiếc túi
trên bàn của Nhạc Nha.
Giống y như đúc.
Hoàng Nhã ngạc nhiên: “Ý, hai cái là một mà.”
“Vậy cũng bình thường thôi.” Vương Khả Phỉ cuối cùng cũng rõ mục
đích của Tưởng Mỹ tự dưng lại cho bọn cô xem cái này làm gì, thì ra là
đây.
Tưởng Mỹ mỉm cười, “Túi này không có rẻ đâu.”
Nhạc Nha không thèm ngước mặt lên, thản nhiên nói: “Quà sinh nhật,
cũng không có gì.”
Lời này lướt nhẹ y như mây bay, Vương Khả Phỉ thiếu chút nữa là vỗ
tay tán thưởng cô, nhưng sợ bầu không khí ngột ngạt nên vẫn kiềm nén
lại.
Cô ấy trở về chỗ ngồi, “Công việc vẫn là quan trọng nhất, Tưởng Mỹ, cô
cũng đừng suốt ngày xem mấy cái này, nhìn cũng không mua nổi, lại đau
lòng thêm.”
Tưởng Mỹ: “...”
Cô ta nghiến răng nói: “Tự mình tích tiền thì một ngày nào đó cũng sẽ
mua được thôi, không giống một số người, phải cần đến đàn ông mua cho
mình.”
Cả văn phòng im bặt không tiếng động.
Hai nhân viên nam ở trong góc hành động nhẹ nhàng hết sức có thể, dù
họ ngốc cũng có thể nghe ra câu nói này sai sai ở đâu đó rồi.
Nhạc Nha căn bản cũng chẳng suy nghĩ gì.
Cô phát hiện Tạ Khinh Ngữ nói rất đúng, đối với dạng người như cô
nàng này thì cứ thơ ơ lạnh nhạt cho đỡ mệt óc.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tạ Khinh Ngữ gọi điện cho cô: “Nhạc Nha à!”
Nghe thấy giọng của cô ấy kì lạ, Nhạc Nha hỏi: “Gì thế?”
“Tớ để quên đồ ở nhà nhưng bây giờ không thể chạy về lấy được, chỉ có
thể nhờ cậu thôi à.” Tạ Khinh Ngữ nói.
Nhạc Nha ngập ngừng: “Nhưng tớ đâu có chìa khóa.”
“Khóa mã, không cần chìa khóa đâu.”
“Tớ đang đi làm, Tô Tuệ không rảnh hả?”
Tạ Khinh Ngữ khịt mũi: “Tô Tuệ ra ngoài hẹn hò với Tô Thành rồi, tớ
cũng không tiện quấy rầy bọn họ, chỉ có thể nhờ cậu thôi.”
Nhạc Nha bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Cô gặp Trương Thu xin nghỉ rồi cầm túi ra ngoài, trước khi đi đột nhiên
nhớ tới Tưởng Mỹ, cô thả chậm bước chân nhìn thoáng qua chỗ cô ta.
Quả nhiên là đang nhìn theo mình.
Có gì đẹp đâu mà nhìn, Nhạc Nha thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cô ta.
Tạ Khinh Ngữ và Lương Thiên ở nhà chung cư, cô vào nhà, nhanh
chóng tìm được đồ mà Tạ Khinh Ngữ đã nói.
Lúc đứng lên lại vô ý va đầu vào bàn trà.
Nhạc Nha hít hà một tiếng, sờ tay lên trán, hơi đau một chút, cô ngồi
yên tại chỗ đúng một phút cho bớt đau rồi mới đứng dậy.
Vừa đứng thẳng lại, cô chợt nhìn thấy văn kiện ở trên bàn.
Trên văn kiện viết là bản kế hoạch, đằng sau có logo của công ty MOON,
kèm theo đó còn ghi rõ thời gian cụ thể là xế chiều hôm nay.
Bây giờ đã giữa trưa rồi mà tập văn kiện này vẫn còn ở đây.
Nhạc Nha trầm tư mấy giây, lấy điện thoại gọi cho Tạ Khinh Ngữ: “Tớ
tìm được giáo án của cậu rồi.”
Tạ Khinh Ngữ kích động cười nói: “Yêu cậu quá đi, nhanh mang qua
trường giúp tớ nha.”
“Đúng rồi, trên bàn của mấy cậu còn có bản kế hoạch gì đó, là của
Lương Thiên hả?” Nhạc Nha hỏi: “Trên đó có logo của MOON á.”
Tạ Khinh Ngữ không nhớ rõ, “Bản kế hoạch? Không phải Lương Thiên
mang đến công ty rồi hả ta? Hôm nay bọn họ phải giao cho bên đối tác á.”
Nhạc Nha nói: “Không, còn nằm trên bàn nè.”
Tạ Khinh Ngữ gấp gáp nói: “Vậy để tớ hỏi anh ấy thử xem.”
Chưa đầy một phút sau, cô ấy lại gọi cho cô: “Anh ấy quên mang theo, tí
nữa sẽ chạy về lấy.”
Nhạc Nha: “Thôi để tớ tiện thể chạy qua đưa luôn cho.”
Dù sao cô cũng đã xin nghỉ rồi, đúng lúc có thể chạy qua đó xem sao.
Tạ Khinh Ngữ cười hì hì: “Ừ.”
Nhất Trung cách chỗ ở của bọn họ không xa lắm, lúc Nhạc Nha đến thì
Tạ Khinh Ngữ cũng vừa xong một tiết, đang ngồi nghỉ ngơi uống nước.
Nhìn thấy cô, cô ấy vội vàng chạy ra.
“Mấy ví dụ trong bài của tớ đều nằm trong giáo án này, cũng may là tớ
vẫn xoay sở được một tiết.” Tạ Khinh Ngữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhạc Nha phủi bụi phấn vươn trên tóc cô ấy, “Cậu đừng làm giáo viên
thì tốt rồi, giống Tô Tuệ đó.”
Tạ Khinh Ngữ phì cười: “Tớ mà có thể so với Tô Tuệ à.”
Trong nhà cô tuy khá giả, Lương Thiên cũng là con ông cháu cha,
nhưng đến nay cả hai vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn nên cô ấy muốn
được tự tại thêm hai năm nữa.
Với lại Tạ Khinh Ngữ cũng rất thích nghề nhà giáo này.
Tô Tuệ thì không giống với lúc trước nữa, tính cô ấy nhanh nhảu, cho
nên mới trở thành họa sĩ truyện tranh, Tô Thành tình nguyện cưng chiều
cô ấy riết rồi cũng nuông chiều luôn cái tính cách ấy.
Nếu để Tô Tuệ đi làm công việc bình thường, đừng nói là cô ấy không
nguyện ý, ngay cả Tô Thành cũng sẽ không vui lòng.
“Trước kia tớ định thuê chung nhà với Tô Tuệ.” Nói đến đây, Tạ Khinh
Ngữ như muốn dậm chân phỉ nhổ: “Mà tên Tô Thành đó lại nghĩ ra biện
pháp để cản trở hai đứa mình.”
Nhạc Nha bật cười.
Tạ Khinh Ngữ khoát tay, quyết định không nhắc đến mấy chuyện nhỏ
nhặt này nữa.
Hôm qua cô ấy ngồi xem livestream của Tưởng Mỹ chung với Lương
Thiên, đã bực mình hết cả đêm rồi.
Cái cô tên Tưởng Mỹ đó đúng là đáng ghét.
Cô ấy thở dài, “Cậu không thể nào giống bạch phú mỹ bình thường, mỗi
ngày chạy Lamborghini, Rolls-Royce khắp nơi, trên người đeo mấy cái túi
hơn mấy trăm ngàn, mặc đồ hàng hiệu cao sang, đá lông nheo với người
khác à?”
Nghe vậy, Nhạc Nha méo miệng hỏi: “Dạng người như vậy mà vẫn là tớ
hả?”
“Sao lại không phải là cậu?” Tạ Khinh Ngữ phối hợp nói: “Chỉ là cậu mà
như vậy thì chắc phải đợi đến kiếp sau rồi.”
Cô ấy chắc cũng sẽ không quen nổi dạng người khoe của thế này.
Nghe giọng nói đầy tiếc nuối của cô ấy, Nhạc Nha không thể nhịn nổi
bật cười thành tiếng.
*
Lúc tạm biệt Tạ Khinh Ngữ thì chuông vào học cũng vang lên.
Sau khi Nhạc Nha về nước cũng từng ghé lại trường một lần, trường
không hề thay đổi gì so với trước kia, chỉ là dãy phòng học đã ngày càng
cũ hơn.
Cô đứng ở dãy phòng học của khối mười hai nhìn xuống dưới sân thêm
mấy phút rồi mới ra về.
Đến công ty MOON, Nhạc Nha vào đại sảnh, gặp lại cô lễ tân lần trước.
Lúc Nhạc Nha đi qua, cô ấy đang ghi chép gì đó.
Thấy cô, lễ tân vội vàng lên tiếng: “Xin hỏi cô tìm Trần tổng phải không
ạ?”
Nhạc Nha định để lại văn kiện rồi nhờ nhân viên công tác mang lên
giúp, nhưng nghĩ lại lỡ như bản kế hoạch bị trộm mất thì sao, tự mình
đưa lên vẫn tốt hơn.
Cô gật đầu, “Ừm, đúng vậy.”
Bình thường muốn gặp Trần Dạng đều phải hẹn trước, nhưng cô thì
nhất định là không cần, lễ tân đại sảnh liền nói: “Vậy cô cứ trực tiếp đi lên
là được, Trần tổng đang ở trong văn phòng của mình ạ.”
Nhạc Nha đã ghé qua một lần nên cũng nhớ đường đi.
Lần này đến đây không hề giống với lần trước chút nào, có thể là game
mới đã thành công nên trên mặt các nhân viên đều tỏ rõ sự hạnh phúc
vui mừng.
Cả một nhóm người trẻ tuổi đầy hoài bão.
Ngành sản xuất game phần lớn đều dựa vào niềm đam mê và sự nhiệt
tình, nhất là đối với MOON đang trong quá trình gây dựng sự nghiệp thì
đó chính là những yếu tố quan trọng nhất và cần thiết nhất.
Nhạc Nha có thể nhìn thấy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của cả công
ty, hiện giờ mới chỉ là bước khởi đầu, đến bước tiếp theo sẽ là một cú
nhảy vọt xa hơn.
Mà tất cả những điều này, đều có sự hiện diện của Trần Dạng.
Nhạc Nha suy nghĩ miên man, rẽ hướng ra khỏi thang máy đến văn
phòng của Trần Dạng, chỉ là bên trong không có người, cô cứ thế đẩy cửa
là mở ra ngay.
Cô đặt văn kiện lên bàn, chưa kịp quay người lại đã nghe thấy tiếng mở
cửa.
Cô tưởng Trần Dạng đã trở về, ai ngờ lại là thư ký.
Thư ký đã nghe lễ tân nói cô mới lên, vội vàng mỉm cười: “Nhạc tiểu
thư.”
Tuy anh ta không chịu trách nhiệm về sinh hoạt đời tư của Trần tổng,
nhưng cũng biết rõ hành trình thường ngày của Trần tổng, dù sao cũng
đều là do anh ta sắp xếp mà.
Mỗi ngày đều đi đón bạn gái tan tầm, còn hẹn hò với nhau nữa.
Đáng ra mấy thứ này chỉ xuất hiện ở những mối tình đang trong thời kỳ
yêu đương cuồng nhiệt, thậm chí là chỉ những người đàn ông biết yêu lần
đầu mới làm, còn Trần tổng thì đã hẹn hò được sáu năm rồi, thật quái lạ.
Nhạc Nha chỉ tay lên mặt bàn, “Tôi tới đưa văn kiện.”
Thư ký đưa mắt qua nhìn, nói: “Lương tổng và mọi người đang họp, tôi
sẽ giao văn kiện này qua ngay.”
Nhạc Nha mỉm cười, “Làm phiền anh.”
Thư ký nhỏ giọng nói: “Cuộc họp chắc phải nửa tiếng nữa mới kết thúc,
cô ở lại đây chờ Trần tổng cũng được ạ.”
Nhạc Nha gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Thư ký rót ly trà cho cô rồi nhẹ chân ra ngoài.
Văn phòng của Trần Dạng thật sự chẳng có gì thú vị, Nhạc Nha ngồi
trên ghế chờ thêm vài phút đã thấy cực kỳ buồn chán, dứt khoát lấy điện
thoại ra chơi game.
Nhưng thường ngày cô không hay chơi game nên trên điện thoại cũng
chẳng có trò nào, thế là cô gục đầu xuống bàn thẩn thờ cả người.
Nằm sấp xuống như vậy rồi cô ngủ lúc nào cũng chẳng hay.
Lúc Trần Dạng đẩy cửa vào đã thấy ngay cái đầu nhỏ đang đặt trên bàn.
Nhạc Nha ngồi ở bàn làm việc của anh chợp mắt, nửa bên mặt đều vùi
trong cánh tay của mình, đôi lông mi cong dài, mắt nhắm nghiền lại.
Trong văn phòng đang mở điều hòa, hơi lạnh khẽ bao quanh phòng.
Trần Dạng nhìn chằm chằm cả buổi mới hoàn hồn lại, trong phòng làm
việc của anh có một gian phòng nghỉ ngơi nhỏ, bình thường anh không
cần dùng đến nên cũng nhanh chóng quên đi.
Anh nhẹ tay nhẹ chân ôm ngang Nhạc Nha lên, bế cô vào trong phòng
nghỉ, đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Nhạc Nha nhíu mày, co lại thành một cục.
Tư thế này công nhận chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Trần Dạng ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt mấy lọn tóc vươn trên hai
má của cô qua sau tai, làn da trắng nõn ẩn hiện cả những mạch máu đầy
tinh tế.
Cánh môi đỏ tươi khẽ mở.
Tay Trần Dạng lướt qua tai cô đến bên đôi môi căng mọng, đệm tay
chạm nhẹ lên đó, lưu luyến vuốt qua vuốt lại, ngay lúc anh chuẩn bị thu
tay lại thì bị cô ngậm lấy đầu ngón tay.
Cả người anh cứng đờ.
Nhạc Nha đã vào giấc, chỉ cần không có tác động mạnh thì dù có làm gì
cô cũng không tỉnh dậy, trong lúc ngủ mơ thì mọi hành động của cô cũng
chỉ là vô tình xảy ra mà thôi.
Cái gì gọi là tự làm tự chịu, bây giờ Trần Dạng đã hiểu rồi.
Mỗi khi bị cô trêu chọc lại không thể làm được gì, còn cái người thường
xuyên trêu chọc anh lại không hề có tí ti cảm giác nào, có vẻ như anh sắp
trở thành hòa thượng khổ hạnh thật rồi.
Tại sao càng ngày càng nhát cáy thế này.
Ngón tay Trần Dạng khẽ động đậy, đụng phải hàm răng trắng đều của
cô lại ngừng lại, mí mắt cũng theo đó giật giật theo.
Sau mấy giây, anh mới thu tay lại.
Trong phòng nghỉ đã được kéo kín rèm, chỉ có một ngọn đèn vàng ấm
áp, Trần Dạng cúi người, nhẹ nhàng hôn cô.
Khi cô khẽ nghiêng đầu sang một bên, anh lại hôn lên xương quai xanh
của cô.
Nhạc Nha nhíu mày “A” một tiếng.
Lúc này Trần Dạng mới đứng dậy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đắp lớp
mền mỏng lên cho cô, cả người thoải mái đi ra ngoài.
Thư ký đúng lúc đó đi vào, nhìn thấy đuôi lông mày của anh mang theo
ý cười, trong lòng không biết có phải anh đã gặp chuyện vui gì không.
Đương nhiên là anh ta không dám hỏi rồi.
Thư ký nói: “Văn kiện là do Nhạc tiểu thư đưa tới, nhưng không biết
Nhạc tiểu thư đã đi đâu rồi ạ.”
Trần Dạng ừ.
Để anh ta không suy nghĩ lung tung, anh nói thêm: “Cô ấy ngủ rồi,
không cần phải lo.”
Thư ký theo thói quen gật đầu, một giây sau đột nhiên bị tin tức này
đánh muốn bật ngửa.
Anh ta lén lút nhìn qua cửa phòng nghỉ, trong nội tâm bùng cháy đủ
mọi cảnh tượng gây cấn, suy nghĩ cẩn thận lại mới để ý tại sao Trần Dạng
lại vui như vậy.
Vậy ra mình chính là cái bóng đèn to đùng rồi.
Nhạc Nha ở trong phòng nghỉ ngủ đến đầu giờ chiều, đợi cô tỉnh dậy
mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ tối đen như mực,
trong tích tắc còn tưởng mình đã bị bắt cóc rồi.
Ngồi ở trên giường chậm chạp nghĩ lại, cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Nhạc Nha xuống giường, nhìn mình trong gương rồi sửa sang lại quần
áo với tóc tai, chợt cô đơ người hết mấy giây.
Cô sờ lên vùng xương quai xanh của mình, có một dấu đỏ ửng trên đó.
Cửa phòng nghỉ mở ra.
Trần Dạng đang xem văn kiện, nghe thấy động tĩnh nên dừng tay lại,
quay đầu hỏi: “Dậy rồi à?”
Nhạc Nha không nói gì, ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, hai tay đặt
trên đầu gối, ra chiều đứng đắn nghiêm chỉnh.
Trần Dạng cảm thấy kỳ lạ, “Sao vậy?”
Chẳng lẽ cô ngủ dậy sẽ thay đổi tính tình, hay lạ giường nên ngủ không
đủ giấc?
Nhạc Nha ở trong phòng sửa sang lại cả buổi mới tiêu tan hết vẻ ửng đỏ
trên mặt, cô nhỏ giọng hỏi: “Trần Dạng, có phải anh làm gì em rồi không?”
Trần Dạng: “...Anh làm gì?”
Nhạc Nha thấy anh không thừa nhận, tức đến mức hai tai nóng bừng,
chất vấn anh: “Có phải anh cắn em không?”
Trần Dạng: “...”
Mắt anh vô thức chuyển hướng đến vùng xương quai xanh của cô, chiếc
đầm cô đang mặc căn bản không thể che đi nên có thể thấy rõ dấu đỏ lớn
bằng móng tay trên đó.
Trần Dạng khẽ giật mình.
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơn một giờ chiều rồi, có nghĩa là đã hai
tiếng trôi qua, vậy mà vết đó vẫn còn lưu lại.
Quả là quý cô nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhạc Nha thấy anh không nói gì, “Có phải anh không còn lời gì để nói
không?”
Thật lâu sau, Trần Dạng mới nhíu mày, lên tiếng: “Anh không có cắn
em, đó là dấu hôn, không phải vết cắn.”