Một thùng kẹo cuối cùng cũng không có kết quả.
Lúc ngồi trên xe về nhà, Nhạc Nha còn đang suy nghĩ xem có phải mình nói sai ở chỗ nào rồi không, nhưng lúc đó hình như Trần Dạng đang cười, không giống như đang tức giận.
Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nam sinh.
Ngày tiếp theo, Nhạc Nha kể chuyện này với Tạ Khinh Ngữ, Tạ Khinh Ngữ bật cười suốt cho đến trưa mới trả lời câu hỏi của cô: “Nào có nhiều như vậy, một túi thì ít quá, cũng có phải là đường hóa học đâu.”
Nhạc Nha cẩn thận nghĩ, cảm giác như mình thất sách rồi.
Đến thứ sáu cô vẫn không gặp được Trần Dạng, đảo mắt một cái đến cuối tuần, cô ở nhà tập vẽ tranh, rốt cuộc cũng có chuyển biến.
Tuy bây giờ đang học mười hai, nhưng cô cũng dành một ít thời gian cho sở thích cá nhân, cho nên vào thời gian rảnh cô đều sẽ vẽ gì đó.
Mặc dù kỹ thuật của cô cũng không tốt lắm.
Một ngày kia, sau khi vẽ xong, Nhạc Nha ngồi thần cả buổi thưởng thức bức tranh của mình, sau đó chụp lại đăng lên trang Weibo của mình.
Cô có trang Wibo ít dùng tới, lâu lâu mới đăng nhập vào, trên đó chỉ toàn đăng mấy bản vẽ nháp của cô, kéo dài cũng được nửa năm rồi.
Cách hai tuần mới vào lại, Nhạc Nha phát hiện lượng người theo dõi đã tăng thêm mấy ngàn, xem qua bình luận mới thấy thì ra có người đăng lại tranh của cô.
Cô cũng không để ý lắm, mấy bức tranh của cô đều có ký hiệu ở những chỗ ít người chú ý tới.
Nhạc Nha đăng tải bức ảnh mình mới chụp hôm qua lên, sau đó lại nghĩ nghĩ, viết thêm một đoạn nhỏ.
[Nguyệt Nha: Tối hôm trước mình muốn tặng cho một nam sinh thùng kẹo, nhưng hình như cậu ấy không có vẻ can tâm tình nguyện lắm, haiz.]
Một lát sau, tiếng chuông thông báo đặc chưng của Weibo vang lên.
Nhạc Nha nằm sấp trên giường, mở ra xem.
“Có thể là tại không có ai có thể ăn nổi nguyên một thùng kẹo, lỡ đâu hết hạn thì không thể ăn được nữa, tiếc lắm.”
“Bạn ở trên đừng có lừa người ha ha ha ha, mọi người rõ ràng là không thích ăn loại kẹo bình thường, chỉ là muốn ăn đúng loại kẹo mình muốn ăn thôi.”
“Tôi vào đây xem tranh, sao lại nói đến chủ đề ăn kẹo thế này…”
“Mau lấy kẹo đập chết cậu ta đi, dám chê kẹo của Nguyệt Nha của chúng ta, chả biết thức thời gì cả, phải để cậu ta biết được sự lợi hại của chúng ta chứ!”
Nhạc Nha bị mấy bình luận chọc cười, cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Mấy fan hâm mộ này thật sự đáng yêu quá đi mất.
Lấy kẹo đập chết Trần Dạng có vẻ không khả thi lắm, cô còn sợ mình chưa kịp ném kẹo vào mặt anh thì đã bị anh giết trước rồi, như vậy thì thảm quá.
Anh không thích thùng kẹo đó thì để cô ăn là được.
Đang nghĩ nghĩ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình theo đó hiện sáng, hiển thị số điện thoại lạ.
Nhạc Nha do dự nhấn nút trả lời, “Alo?”
Đầu dây bên kia hơi ồn ào, sau đó có giọng nói quen thuộc truyền qua, “Là tôi, là tôi, đừng có cúp máy, là Lương Thiên đây.”
Nhạc Nha giật mình, “Là người tóc đỏ phải không?”
Tới giờ cô vẫn nhớ đến cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lương Thiên, hai ngày nay Tạ Khinh Ngữ cũng thường dùng tóc đỏ để chỉ cậu ta.
Nữ sinh khi nói về nam sinh, đều thích dùng biệt hiệu.
Ví dụ như Lương Thiên là tóc đỏ.
Còn Trần Dạng, Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ không thể nghĩ ra từ chuẩn xác nào khác để chỉ anh nên chỉ có thể dùng tên của anh.
“Ừ ừ ừ.”’ Lương Thiên sờ lên tóc của mình, dù sao cũng được cô nhớ kỹ, “Là tôi đây.”
Mái tóc này là chứng cứ chứng minh cho cuộc đấu chọi gay gắt giữa cậu ta với chủ nhiệm lớp, cậu ta một mực giữ nguyên đầu tóc này suốt một học kỳ, có thể sang học kỳ sau lại đổi sang kiểu tóc mới.
Màu cầu vồng nghe cũng không tệ.
Nhạc Nha hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô cũng không quen biết gì Lương Thiên, không biết cậu ta tìm cô làm gì.
Bên cạnh Lương Thiên có không ít nam sinh, cả đám bu lại muốn nghe lén điện thoại, còn đang bày mưu tính kế, liền bị cậu ta đẩy ra, “Tối nay là sinh nhật của Dạng ca, cậu có muốn đến không?”
Nhạc Nha hồ nghi hỏi: “Sinh nhật của cậu ta không phải đã qua lâu rồi sao?”
Lương Thiên không hề nháy mắt nói: “Bù đắp đó mà.”
Nam sinh xung quanh ngay lập tức dựng ngón tay cái với cậu ta.
Nhạc Nha có chút không tin, tuy nhiên cô cũng không biết sinh nhật của Trần Dạng là lúc nào, “Tôi không đến đâu.”
Lương Thiên nói: “Cậu thật sự không đến à? Năm nay là sinh nhật cuối cùng của Dạng ca rồi, sau này tốt nghiệp cũng khó gặp nhau, em gái à, đến đi mà.”
Cậu ta nói rất nhiều, muốn thuyết phục cô.
Nhạc Nha vốn đang do dự, nghe cậu ta nói vậy cũng dần lung lay, “Vậy lát nữa tôi sẽ đến.”
Lúc gần kết thúc cô ghé qua là được rồi.
Lương Thiên hoan hô trong lòng, “Được được, cậu cũng không cần mang theo quà sinh nhật đâu, cậu có mặt đã là quà rồi ha ha ha ha.”
Nhạc Nha nghe cậu ta nói mà đỏ cả mang tai.
Cô đã gửi nhiều đồ cho anh như vậy, bây giờ ai ai cũng biết hết rồi, không biết có nghĩ cô là kẻ thần kinh không nữa.
Lương Thiên nói với cô thời gian cụ thể lẫn địa điểm tụ tập.
Nhạc Nha nhớ rõ từng thứ một.
*
Sáu giờ rưỡi tối, Nhạc Nha theo hướng dẫn đến quán đã hẹn.
Trở ra ngoài sau tiếng ồn ào bên trong quán, cô nhéo nhéo lỗ tai, hồi nãy báo với quầy tiếp tân tên của Lương Thiên nhưng không có kết quả, cô báo thử tên của Trần Dạng, vẫn y như vậy.
Nhạc Nha mờ mịt.
Cô gọi lại số điện thoại hồi chiều, chuông vang lên suốt một phút nhưng đầu dây bên kia không có ai nhận.
Nhạc Nha đứng ở đại sảnh, ngay ngốc chừng vài phút đồng hồ mới nhớ ra trong Wechat có tài khoản của Trần Dạng, dù sao cũng là sinh nhật của anh, chắc anh sẽ có mặt ở đây.
Cô gửi tin nhắn qua.
Không bao lâu, Trần Dạng trả lời lại: “Cậu ở đâu?”
Nhạc Nha nhắn lại ở đại sảnh.
Trần Dạng vừa từ trên lầu xuống đã thấy Nhạc Nha đứng lẻ loi một mình ở đại sảnh, hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc đồ của mình, tinh xảo lại thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Nhạc Nha đúng lúc quay đầu lại, a lên một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Lương Thiên gọi tôi đến, còn nói tôi không được chuẩn bị quà cho cậu nữa.”
Trần Dạng không biết Lương Thiên tự mình chủ trương, “Đi theo tôi.”
Nhạc Nha đi theo anh, không nói lời nào, thẳng đến khi anh đẩy cửa vào một phòng bao, tiếng hát cực lớn bên trong khiến cô giật nảy cả mình.
Người bên trong đang ca hát, âm thanh như tê tâm liệt phế.
Trần Dạng đá Lương Thiên một cái, “Vặn nhỏ tiếng xuống.”
Lương Thiên đang ăn đậu phộng cũng không thèm ngẩng đầu lên, phàn nàn, “Dạng ca, cậu nhiều chuyện quá đi, mở nhỏ tiếng thì đâu còn thú vị nữa…”
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc Nha đứng sau lưng Trần Dạng liền hiểu rõ.
Lương Thiên cười hì hì, “Vặn nhỏ ngay đây.”
Trần Dạng ngồi xuống chỗ vắng người, đuôi lông mày hơi nhướng lên, hướng về phía Nhạc Nha vẫn còn đang ngây người ở cửa: “Lại đây.”
Nhạc Nha chậm chạp đi qua.
Trong phòng bao vốn có không ít người, nam nữ đều đủ, tụ thành một đám chơi đùa, thấy cô đi theo Trần Dạng, tất cả đều ngẩng đầu dò xét cô.
Nhạc Nha nhìn không chớp mắt, cảm giác như phía sau lưng đang căng thẳng vô cùng.
Cô bước nhanh hơn một chút, trực tiếp ngồi xuống chỗ kế bên Trần Dạng, mấy ánh mắt kia lặp tức quay lại.
Qua một lát, mới khôi phục lại bầu không khí như ban đầu.
Trần Dạng cầm một trái quýt trên tay, bắt đầu lột vỏ, móng tay bấm vào trong vỏ quýt rồi kéo qua, ngón tay thon dài lại mạnh mẽ, như được điểm tô dưới ánh đèn.
Anh trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhíu mày, “Xích lại gần một chút.”
Khoảng cách giữa hai người lúc này còn có thể nhét thêm một người nữa.
Nhạc Nha từ chối, “Tôi ngồi ở đây cũng được.”
Trần Dạng nheo mắt, “Cậu vừa nói gì.”
Nhạc Nha ngậm chặt miệng, xích lại gần anh, dù chỉ là một chút, nhưng so với ban nãy thì đã gần hơn nhiều, anh không nói, cô cũng không nhúc nhích.
Trần Dạng đưa trái quýt đã lột vỏ thật kỹ cho cô, “Mời cậu ăn nè.”
Đại khái là hai người cứ hở ra đều là mời người này mời người kia, nên giờ chỉ có một trái quýt cũng nói như vậy.
Nhạc Nha cầm lấy, lột một múi bỏ vào trong miệng.
Loại quýt này không chua, vừa cắn một cái là vị nhọt lan tỏa trong miệng, hơn nữa lại mọng nước.
Có người đang hát bài ca thâm tình nào đó, âm thanh so với ban nãy đã tốt hơn nhiều, cô đeo máy trợ thính, không thể nghe quá nhiều tạp âm lớn tiếng.
Nhạc Nha xình xịch ăn hết hơn nửa trái, lúc chỉ còn lại hai múi mới nhớ ra Trần Dạng cũng không nói cho cô ăn hết.
Cô hơi ngại, trả lại cho anh hai múi cuối cùng.
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, “Làm gì vậy?”
Âm cuối hơi dương cao một chút.
Nhạc Nha thoáng run tay, “Cho cậu ăn.”
Được rồi, Trần Dạng cũng không biết cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì nữa, lấy múi quýt trong tay cô nhét thẳng vào miệng.
Không biết vì sao, lại ngọt đến mấy phần.
Trong phòng bao không mở đèn, chỉ có ánh sáng lóe lên từ màn hình karaoke phía trước rọi qua đây, một nửa sáng một nửa chìm trong bóng tối.
Nhạc Nha không thấy rõ lắm biểu cảm trên mặt Trần Dạng.
Nhưng không thấy rõ chính là không thấy rõ, dáng người quá đẹp mắt dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, cô cũng không phải là ngoại lệ.
Nhóm người ở bàn bên cạnh chơi ngán trò chơi đang chơi nãy giờ, lại nhao nhao đòi chơi trò khác, ồn ào cả buổi, cuối cùng cũng quyết định được chơi trò nào.
Nhạc Nha nghe qua cảm thấy hơi thú vị.
Trước đây rất lâu, sinh nhật của cô cũng náo nhiệt thế này, mỗi người trong nhà đều sẽ tặng quà cho cô, cùng cô hát bài mừng sinh nhật.
Nhưng từ khi xảy ra chuyện kia trở về sau, cô không còn trải qua những tháng ngày như vậy nữa, cũng không còn bạn bè giống như xưa, đến lúc sinh nhật cũng không vui vẻ gì.
Trong mắt Nhạc Nha hiện lên một niềm hâm mộ nho nhỏ.
Đột nhiên yên tĩnh trở lại, Trần Dạng cảm thấy không đúng lắm, nhìn cô chằm chằm.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Nhạc Nha hơi quay đầu.
Sau khi chạm mắt nhau, anh hình như nhìn thấy trong mắt cô có đọng hơi nước.
Lương Thiên đột nhiên ngẩng đầu, quơ quơ đồ trong tay, “Dạng ca, Nhạc Nha, hai người không lại chơi à?”
Cậu ta gọi tên cả hai, tất cả mọi người cũng quay sang nhìn bên này.
Trần Dạng nhìn thấy cảm xúc của Nhạc Nha có chuyển biến, từ đầu đến chân, cho đến từng sợi tóc đều viết rõ chữ kháng cự, giống như nếu anh đồng ý thì cô sẽ quay sang trừng mắt với anh ngay.
Anh cong môi, “Mấy cậu chơi trước đi.”
Lúc này Nhạc Nha mới thở hắt ra.
Lần đầu tiên cô đến nơi thế này, mấy trò chơi kia cô cũng chưa từng chơi qua, mấy lần sinh hoạt trước kia cũng đều chơi mấy trò yên tĩnh mà nhẹ nhàng.
Trần Dạng thấy cô đứng đắn ngồi đó, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Lần trước cô cho anh mấy viên kẹo, lúc anh rảnh rỗi cũng đã ăn hết mấy viên, số còn lại nhét trong túi quần gần như đã bị anh quên lãng.
Trong phòng bao ồn ào vô cùng, Nhạc Nha nhìn chằm chằm vào mặt bàn đến mức ngẩn người.
Đột nhiên bên cạnh có người gọi cô: “Nhạc Nha.”
Tuy giọng không lớn lắm, nhưng vì ngồi gần nên cô thoáng cái là nghe thấy, vô thức xoay người, “Có chuyện gì?”
Trong miệng bất thình lình được đút một viên kẹo.
Nhạc Nha chưa kịp phản ứng, có lẽ vì đây là viên kẹo cá lọt lưới [1], nên vị chua lan tỏa trong miệng, khiến cô thoáng cái híp chặt mắt lại.
[1] Lậu võng chi ngư – 漏网之鱼 – cá lọt lưới, ý chỉ những tên tội phạm đã trốn thoát trót lọt, còn ở đây nghĩa là viên kẹo không bị Dạng ca ăn.
Vị chua đột ngột ập tới, cô chỉ muốn nuốt xuống thật nhanh.
Nhóm người ở bàn trước cũng nhịn không được nhìn sang chỗ hai người, một màn cho ăn kẹo lúc nãy khiến không ít người giật mình, Trần Dạng trước kia chưa bao giờ đổi xử với người khác như vậy.
Nhạc Nha bị sặc đến mức ho khan.
Cô vẫn chưa cắn viên kẹo kia, cứ vậy nuốt thẳng suốt, lại bị mắc kẹt ở cổ họng, khó chịu cực kỳ, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Trần Dạng hơi nhíu mày, nhìn vỏ kẹo trong tay mình, lúc nãy anh không để ý nên lấy viên kẹo chua nhất đút cho cô, anh liền rút tờ khăn giấy ra.
Anh nghiêng người lại gần cô, “Khó chịu hả? Mở miệng ra tôi xem thử.”
Nhạc Nha gật đầu, xong lại lắc đầu, đôi mắt long lanh nước như sương sớm mai, phối hợp với khuôn mặt ửng hồng chẳng khác nào một cảnh phong tình.
Khó chịu thì khó chịu đó, nhưng kêu cô mở miệng thì cô không thể mở được.
Trần Dạng cũng không bực mình, đặt khăn giấy lên tay, sau đó áp dưới cằm cô, “Khó chịu thì nhổ ra.”
Giọng nói trầm thấp, có chút cảm giác thô ráp.
Nhạc Nha vô thức cúi xuống gần tay anh.
Người bên ngoài liếc qua có thể thấy cả hai thân mật thế nào, còn cô thì không cách nào biết được.
Mọi người ngồi quanh bàn ngừng chơi, nguyên một đám chăm chú nhìn đến mức nuốt ực nước miếng, hết hành động cho ăn kẹo lúc nãy, bây giờ lại đến hành động này.
Đây không phải là cả hai không thèm để cả đám này vào mắt sao?
Nhạc Nha lấy tay che nửa mặt, ho khan vào cái, viên kẹo kẹt ở cổ họng cuối cùng cũng rơi ra, rớt xuống tờ khăn giấy Trần Dạng lót trên tay, anh gói lại rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, động tác vô cùng trôi chảy.
Cô thở ra một hơi dài, lại ho khan thêm hai tiếng, sau đó liền khôi phục lại rất nhanh, ngoại trừ trong miệng còn chút vị chua.
Trần Dạng hỏi: “Cảm thấy sao rồi?”
“Tốt hơn rồi.” Nhạc Nha nói, lại ngẩng đầu lên trách anh, “Tự nhiên cậu lại cho tôi ăn kẹo làm gì, chua lắm đó.”
Trần Dạng cúi đầu nhìn cô, “Là kẹo cậu cho tôi.”
Nhạc Nha xụ mặt xuống, “Vậy cậu tự ăn là được rồi.”
Cô không hiểu sao lại nghĩ đến bình luận sợ kẹo quá hạn sử dụng nên không dám ăn trên Weibo kia, mấy viên kẹo cô cho anh cũng đã qua hai ngày, không còn nguyên vẹn nữa, xem ra anh thật sự không thích ăn kẹo lắm.
Sau này cô sẽ không cho anh nữa.
Hôm nay Trần Dạng vẫn chưa chạm vào cô, đột nhiên đưa tay qua, ngón trỏ đụng vào đuôi mắt của cô, lau đi vệt nước mắt do bị ho khan lúc nãy.