Nhạc Nha cảm giác như dù mình có làm gì cũng không thể nào lay chuyển được anh.
Đẩy cũng như không đẩy.
Trần Dạng chỉ về phía tay cô, “Tôi muốn uống trà sữa của cậu.”
Nghe vậy, Nhạc Nha giật mình, vội vàng giấu trà sữa ra sau lưng, cô đã uống rồi, sao có thể để anh uống được nữa.
Trần Dạng bật cười, “Coi như bảo bối vậy à.”
Nhạc Nha nói: “Cậu muốn uống có thể mua ly khác.”
Cô không muốn uống chung với anh.
Câu trả lời thật lòng như vậy, Trần Dạng sững lại vài giây rồi bị chọc cười, nén giọng xuống, sợ hù dọa đến cô gái nhỏ trước mặt.
Nhạc Nha không muốn về trường cùng anh, chợt nhớ tới mấy gói hàng đồ ăn thức uống dinh dưỡng cô gửi tới cho anh lần trước, không biết anh đã dùng hết chưa.
Cô cẩn thận hỏi: “Cậu dùng hết mấy món kia chưa?”
Trần Dạng ngẩn người nghĩ xem cô đang nói tới món gì, cả buổi trời mới nhớ ra mấy thùng sữa với bột yến mạch, còn có cả sữa bổ sung năng lượng buổi sáng.
Phong phú đủ mọi phẩm loại.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Sao cậu lại gửi mấy thứ kia cho tôi, hửm?”
Nhạc Nha ấp úng: “Tôi… tôi…”
Lắp bắp tôi tôi cả buổi cũng không nói ra được câu gì hoàn chỉnh, cô phát hiện ra mình không có lý do gì cả, ngoại trừ lý do thầm mến kỳ quái đó.
Trần Dạng lại hỏi: “Thật mờ…”
“Không có!” Nhạc Nha cắt ngang lời anh, lại nhỏ giọng nói: “”Tôi ghi sai tên thôi, không phải là gửi cho cậu.”
Trần Dạng đưa lưỡi lướt qua hàm răng, “Ghi sai tên?”
Nhạc Nha cảm thấy lý do này cũng không tệ, “Ừ, ghi sai tên thôi, nhưng giờ cậu lấy rồi thì coi như là tặng cho cậu đi.”
Trần Dạng nghẹn lời, sau đó mới nói: “Cậu cũng tốt bụng quá nhỉ.”
Không giống tiểu phú bà chút nào.
Nhạc Nha không hề biết anh đang trêu chọc cô, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi có tiền, cậu cứ yên tâm dùng đi, tôi sẽ không bắt cậu trả lại đâu.”
Trần Dạng chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ cô còn thuận cột trèo lên, còn ra dáng dương dương tự đắc.
Cô hớp một ngụm lớn trà sữa, hai má hơi phồng lên.
Đáng yêu đến mức khiến anh muốn đưa tay vân vê mặt cô.
Nhưng không muốn mình trở thành kẻ biến thái háo sắc, Trần Dạng vẫn ngừng ý nghĩ này lại, chỉ là trước đó lại có chút tiếc nuối liền thở dài.
Nhạc Nha nhắc anh: “Thở dài hoài mau già đó.”
Trần Dạng liếc nhìn cô một cái, “Cậu nghe câu ngụy biện này ở đây vậy?”
Nhạc Nha nói: “Ba của tôi.”
Nghe thấy từ ba kia, vẻ mặt Trần Dạng phai nhạt dần, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, gió đêm thổi qua khiến cả người bỗng lành lạnh.
Cô rất thích ba của mình, lúc nói chuyện đều tỏ ra ngọt ngào.
Trần Dạng rủ mắt xuống, hồi lâu sau mới ngước mắt lên, phát hiện cô không chút chú ý đến cảm xúc của anh.
Thời gian không còn sớm, Nhạc Nha nói: “Tôi phải về lớp đây, nếu cậu muốn uống trà sữa thì mua thêm một ly đi, tôi sẽ chuyển khoản qua cho cậu, coi như là tôi mời.”
Trần Dạng nói: “Kế hoạch không tệ.”
Nhạc Nha vỗ vai anh, “Cậu cứ chọn tự nhiên nha.”
Dường như đang nghĩ đến chuyện tốt gì đó, đôi mắt cong lại như ánh trăng lưỡi liềm, giống với tên của cô [1].
[1] Bản gốc là Nguyệt Nha Nhi, có nghĩa là trăng lưỡi liềm, cũng là nhũ danh của Nhạc Nha.
Trần Dạng đang muốn trêu chọc cô, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa siêu thị đang phản chiếu lại một hình ảnh, nét mặt hơi ngừng lại.
Anh lạnh giọng nói, “Cậu về trước đi.”
Nhạc Nha không rõ lắm, “Ừm.”
Cô ước gì mình có thể đi ngay, nên vừa nghe anh nói đã ôm chặt bịch kẹo cùng Tạ Khinh Ngữ đi về trường.
Trần Dạng vẫn đứng yên tại chỗ, xoay người nhìn sang hướng khác.
Anh nghĩ nghĩ, gọi điện cho Lương Thiên đã về trường trước đó.
Lương Thiên đang đánh tiến lên với Triệu Minh Nhật, tranh thủ lấy điện thoại ra nghe: “Sao rồi? Dạng ca, cậu vẫn chưa về trường nữa à?”
Trần Dạng hỏi: “Ngô Á Mật có trong lớp không?”
Nghe vậy, Lương Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, “Không có, vẫn chưa về, cậu hỏi cái này làm gì vậy, có chuyện xảy ra à?”
Trần Dạng cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào nơi lúc nãy, vẻ mặt lạnh nhạt.
*
Sau khi tan tiết thứ nhất của lớp tự học buổi tối.
Ngô Á Mật đang ngồi giải đề, Lương Thiên đột nhiên ngồi xuống chỗ của bạn ngồi cùng bàn với cô ta, cô ta hơi kinh ngạc, cửa sổ cũng bị mở ra, Triệu Minh Nhật đứng bên ngoài cười với cô ta.
Cô ta cau mày: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Lương Thiên cầm quyển sách trên bàn của cô ta mở ra, “Ngô cô nương, có chuyện này không giải thích ở đây được, không bằng đi với tụi này một chuyến đi?”
Trong lòng Ngô Á Mật lộp bộp một tiếng, “Giải thích cái gì?”
Triệu Minh Nhật nói: “Cái này thì phải hỏi chính cậu rồi.”
Ngô Á Mật nắm chặt cây bút trong tay, vẫn cương quyết nói: “Tôi cũng không làm gì hết, mắc gì phải giải thích với mấy cậu, mấy cậu đừng có quấy rầy tôi làm bài nữa.”
Sắc mặc cô ta bỗng trắng bệch.
Tuy Lương Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết nhất định là chuyện không hề nhỏ, vì Trần Dạng hiếm khi đối xử với nữ sinh thế này.
Cậu ta cười cười, “Đừng có để tôi kéo cậu đi à, tôi không dám đảm bảo sẽ không làm cậu bị thương đâu, cậu cũng biết tụi này thô lỗ thế nào rồi đó.”
Ngô Á Mật quay đầu lại nhìn, Trần Dạng không có ở trong lớp.
Lương Thiên khẽ vươn tay, “Xin mời.”
Nhìn bộ dạng hai người họ như vậy, rõ ràng là không phải chuyện gì tốt, Ngô Á Mật làm việc trái với lương tâm cũng chỉ có chuyện kia, trong lòng bỗng chột dạ.
Tay cô ta mò lấy điện thoại trong hộc bàn, thấp thỏm bất an.
May mà cô ta đã xóa mấy hình ảnh chụp trước đó rồi, dù có nhìn qua cũng không biết là do cô ta gửi.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Ngô Á Mật cũng nhẹ nhỏm hơn một chút.
Cô ta thở ra một hơi, đi theo Lương Thiên và Triệu Nhật Minh ra khỏi lớp, cũng không biết là phải đi đâu.
Ngô Á Mật chưa từng tận mắt chứng kiến Trần Dạng đánh người.
Cảm tình của cô ta với Trần Dạng hoàn toàn là vì khuôn mặt của anh, chưa từng rơi khỏi vị trí thứ nhất toàn trường, còn có những ưu điểm bề ngoài của anh.
Giống như tình tiết trong tiểu thuyết đang xảy ra ở ngoài đời thực vậy.
Mà giờ khắc này, dù cô ta có thế nào đi nữa thì trong lòng cũng cảm thấy chột dạ, cô ta sợ sau khi Trần Dạng biết rõ chuyện mình làm rồi, anh sẽ đối xử với cô ta thế nào đây.
Cô ta nghĩ đến mấy tin tức trên Weibo.
Ngô Á Mật không ngừng nhớ đến điện thoại di động của mình, có phải cô ta đã xóa sạch rồi không, mãi cho đến đi xuống lầu, cô ta mới đột nhiên nhớ ra… điện thoại di động của cô ta sau khi xóa sẽ còn lưu trong mục mới xóa gần đây, phải xóa luôn thư mục đó thì mới là xóa vĩnh viễn.
Thoáng cái mặt của Ngô Á Mật lại trắng bệch.
Lần trước cô ta đã xóa hết rồi, nhưng tối nay chỉ mới xóa mấy thứ trong thư mục chính, chứ bên kia chưa xóa hết.
Trong tích tắc Ngô Á Mật nghĩ tới vô số cách khác nhau.
Bỗng nhiên cái tên Lâm Tâm Kiều xuất hiện.
Mình đã giúp nhiều lần vậy rồi, chắc Lâm Tâm Kiều sẽ không ngại giúp mình một lần.
*
Lớp nghệ thuật tan học cũng đang giờ ra chơi.
Bạn ngồi cùng bàn của Lâm Tâm Kiều chạy từ bên ngoài vào, thở hồng hộc nói: “Cậu đoán xem tớ mới thấy gì?”
Lâm Tâm Kiều đang ngồi vừa ăn vặt vừa xem phim, “Thấy gì?”
Bạn ngồi cùng bàn nhỏ giọng nói: “Tớ thấy Trần Dạng với bọn Lương Thiên tìm Ngô Á Mật, tớ tính xem một chút coi có chuyện gì, nghe lén qua thì phát hiện Ngô Á Mật nói là do cậu sai cô ta làm.”
Lâm Tâm Kiều nhíu mày, “Tớ làm cái gì?”
Bạn cùng bàn buông lỏng tay, “Tớ không nghe thấy, tớ đã nói với cậu Ngô Á Mật chả phải loại tốt đẹp gì, cậu suốt ngày bị cô ta chơi xỏ, nhìn lại xem cậu mua cho cô ta bao nhiêu thứ rồi?”
Chơi xỏ cũng không cần lừa gạt người ta như vậy.
Ngô Á Mật quả thật là cầm tiền của người khác mà chẳng thèm trả lại, đặc biệt ngồi ngoài nhìn Lâm Tâm Kiều làm mọi thứ để khiến Trần Dạng chú ý đến mức đầu óc như đang quay cuồng trong tình yêu, không thể nghĩ kỹ tính kỹ mọi thứ.
Lâm Tâm Kiều nói: “Nhưng tớ không kêu cô ta làm gì hết.”
Bạn ngồi cùng bàn nói: “Vậy tốt nhất cậu đi nói rõ mọi chuyện đi, miễn cho cô ta gài bẫy cậu.”
Lâm Tâm Kiều đúng là có sai cô ta làm một chuyện, nhưng cũng chỉ bảo Ngô Á Mật tung tin về nữ sinh có quan hệ mờ ám với Trần Dạng thôi, ví dụ như chuyện Nhạc Nha lần trước.
Cô ta cũng không đi tìm người tính sổ, chỉ là trong lòng khó tiếp nhận nổi thôi, hơn nữa gần đây cô ta đã bắt đầu nản lòng thoái chí, không còn đi tìm Trần Dạng nữa.
Nghe ý tứ này của bạn cùng bàn thì dù thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Lâm Tâm Kiều nghĩ nghĩ, trong lòng đứng ngồi không yên, bỏ đồ ăn vặt trên tay xuống chạy thẳng qua hành lang hướng đến lớp 17 ở tòa nhà bên kia.
Còn ba phút nữa là vào học.
Lúc Lâm Tâm Kiều đến, đúng lúc Triệu Minh Nhật trở về, cô ta túm lấy tay cậu ta, “Trần Dạng đâu? Tôi có chút chuyện cần tìm cậu ấy.”
Triệu Minh Nhật nói: “Cậu ta không có trong lớp, cậu cứ nói với tôi đi.”
Lâm Tâm Kiều đứng ở cửa sau lớp 17, vẻ mặt có chút vội vàng luống cuống, “Ngô Á Mật không phải là do tôi sai bảo gì, chuyện đó tôi cũng không biết gì hết.”
Triệu Minh Nhật hỏi: “Chuyện nào?”
Lâm Tâm Kiều sững người lại, “Tôi cũng không biết.”
Triệu Minh Nhật bị bộ dạng ngây ngốc của cô ta chọc cười, “Cậu không biết thì còn đến đây giải thích cái gì, không biết thì về lớp đợi đi.”
Trước kia còn tưởng Lâm Tâm Kiều thông minh thế nào.
“Cô ta vu oan cho tôi, đương nhiên tôi phải qua đây giải thích rồi.” Lâm Tâm Kiều liếc mắt, “Dù sao cậu cũng nhớ nói rõ với Trần Dạng đó.”
Cô ta nói lại thỏa thuận trước đó giữa mình với Ngô Á Mật cho cậu ta nghe.
Triệu Minh Nhật nghe thấy hơi giật mình, đây đúng là ngại nhiều tiền không có chỗ tiêu mà.
Sau khi Lâm Tâm Kiều nói xong lại hỏi: “Rốt cuộc là cô ta nói gì vậy?”
Triệu Minh Nhật nghĩ nghĩ, có nói chuyện này với cô ta cũng không sao, nên tiết lộ một chút, “Cô ta chụp mấy tấm ảnh, tụi này hỏi cô ta, cô ta nói là do cậu bảo cô ta chụp.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tâm Kiều có chút khó coi.
Cô ta muốn chụp ảnh gì, cô ta cũng có phải là chó săn đâu.
Lâm Tâm Kiều vỗ vỗ Triệu Minh Nhật, dặn: “Cậu đừng quên, ngàn vạn lần đừng quên, nếu được tôi sẽ mời cậu ăn cơm, tôi vô cùng trong sạch đó nha.”
Cô ta quay người trở về lớp.
Triệu Minh Nhật sờ lên ngực mình, xem ra nữ thần cũng mạnh quá nhỉ, sức lực lớn thế này, đúng là cô gái kỳ lạ.
Trong đầu chỉ toàn mấy thứ xấu xa, vậy mà Ngô Á Mật cũng có can đảm để làm.
Qua những gì nghe thấy nãy giờ, nếu Lâm Tâm Kiều nói thật, thì những lời thề son sắt kia của Ngô Á Mật hoàn toàn là đang nói dối.
Tuy lúc ấy bọn họ cũng không tin mấy, nhưng trong tích tắc cậu ta thật sự nghi ngờ là do Lâm Tâm Kiều làm, dù sao thì cô ta cũng đã theo đuổi Trần Dạng mấy năm nay rồi.
Triệu Minh Nhật ngẫm lại đều cảm thấy mấy học sinh trong trường thật đáng sợ.
*
Buổi tối tan học cũng đã hơn mười giờ.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ cùng nhau ra về, lúc trên đường ra cổng trường đụng phải Trần Dạng, anh đứng trước cổng trường, không biết là đang đợi ai.
Cô với Tạ Khinh Ngữ tạm biệt nhau, nhìn thấy anh vẫn còn đứng đó.
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng gọi: “Trần Dạng.”
Nghe thấy âm thanh như mèo nhỏ, Trần Dạng nghiêng đầu, nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc, dù sao cô chủ động tiếp cận anh có chút không giống với tính cách của cô.
Anh hất cằm, “Có chuyện gì?”
Nhạc Nha nhìn xung quanh anh, không thấy bọn Lương Thiên đâu, có khi họ còn chưa ra khỏi trường, hỏi: “Cậu đang chờ ai à?”
Trần Dạng nghiêng đầu, thờ ơ nói: “Ừ.”
Ánh đèn từ cửa hàng bên cạnh rọi xuống, rơi vào ánh mắt anh như những vì tinh tú trên bầu trời đêm, khảm vào trong đáy mắt như biển sao bao la.
Nhạc Nha nhìn anh có chút ngốc, chợt hoàn hồn, quơ quơ túi, nói sang chuyện khác: “Cậu có mua trà sữa không?”
Trần Dạng đáp: “Không có.”
Không mua à, hèn chi anh không nói với cô hết bao nhiêu tiền, Nhạc Nha còn tưởng anh không chịu nói cho cô biết.
Cô không muốn anh lại bỏ tiền mua mấy thứ khác, lấy trong túi nhựa mấy viên kẹo, “Tôi mời cậu ăn kẹo.”
Rút ra một nắm kẹo, đưa qua cho anh.
Loại kẹo này hơi nhỏ, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi màu sắc trong lòng bàn tay của cô, còn có thể nhìn thấy đường vân tay trên đó.
Ánh mắt Trần Dạng dán chặt vào tay cô.
Sao tay cô lại nhỏ thế này.
Nhạc Nha có chút bất an, muốn rút tay lại, nhưng vẫn kiềm nén lại, đẩy về phía trước một chút, “Cậu muốn ăn không?”
Nếu không muốn cô sẽ lấy về.
Trần Dạng liếm liếm môi trên, cười nhẹ một tiếng, nói: “Không thể ăn.”
Sao lại không thể ăn, Nhạc Nha lại nắm tay lần nữa, đây toàn là kẹo cô thường hay ăn, vị ngọt mà không ngán, cho nên cô mới hay mua.
Cô nghĩ nghĩ, mở cái túi nhựa ra trước mặt, lục tìm mấy viên kẹo bên trong, rồi đưa qua lần nữa.
“Vậy cậu ăn thử kẹo này đi.”
Trần Dạng ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt của cô gái nhỏ đang trông mong nhìn anh.
Không thấy anh động đậy, Nhạc Nha hơi buồn, lại nghĩ ra lý do, “Cậu nếm thử đi, kẹo này có vị giống trà sữa đó.”
Trần Dạng: “…”
Để liên tưởng đến trà sữa nên cô mới nghĩ ra lý do này.
Anh dừng lại, đưa tay đảo qua mấy viên kẹo trong tay của cô, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng vạch xuống lòng bàn tay của cô, khiến Nhạc Nha chịu không được ngứa, vụng trộm rút tay về.
Xem chút nữa là chụp luôn tay của người ta.
Nhạc Nha nhỏ giọng thở ra một hơi.
Trần Dạng tùy ý vân vê viên kẹo giữa hai ngón tay, từ từ lột vỏ, bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt lan ra khắp nơi.
Anh chưa ăn kẹo bao giờ.
Nhạc Nha tràn ngập chờ mong dõi theo anh, “Thế nào?”
Trần Dạng gật đầu, “Cũng được.”
Anh vân vê vỏ kẹo trong tay, phát ra từng âm thanh trong trẻo, thậm chí còn có chút êm tai.
Nhạc Nha hơi vui, “Cậu thích không?”
Trần Dạng thuận miệng nói: “Tạm được.”
Tuy chỉ có hai từ đó, nhưng đến bên tai Nhạc Nha lại là sự khích lệ hiếm thấy, nhất định là trong lòng anh không được tự nhiên mới không thừa nhận là ngon.
Cô nghĩ nghĩ, “Vậy tôi mời cậu kẹo nhé.”
Trần Dạng: “?”
Anh không hiểu ý cô.
Nhạc Nha lại cho rằng anh thấy chưa đủ, liền hỏi: “Không đủ sao?”
Cô hỏi rất chân thành, như thể chân tâm thật ý muốn mua kẹo cho anh, Trần Dạng nhìn mình từ trên xuống dưới, chẳng lẽ mình giống người thích ăn kẹo đến thế à?
Anh chưa kịp trả lời, lại nghe cô nói tiếp: “Nếu không đủ thì tôi sẽ mua cho cậu một thùng, coi như là quà cảm ơn ngày hôm nay.”
Nhạc Nha bổ sung: “Nếu cậu thấy vẫn chưa đủ thì cứ nói số lượng cho tôi, bao nhiêu cũng được.”
Dù sao cô cũng có tiền!
Trần Dạng: “…”
Nhất thời anh không thể tìm ra cách từ chối cô.