Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 71: Nguyệt sự



Trời đã sáng, giờ này cũng không thể quay về ngủ được nữa. Lục trạm cúi người nhặt mấy đồ bị ngã gãy đổ trên mặt đất lên, Dương thị bào Đỗ Tam Nương đến xem Tứ Nương, còn mình thì đến phòng bếp.

Đỗ Phong đang ôm muội muội vào trong ngực, Đỗ Tam Nương vào phòng, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của đệ đệ, vành mắt cũng hồng hồng, nàng nói: "Phong ca, buổi tối nay đệ không có ngủ sao? Hay là hôm nay đừng có đến học đường nữa, chờ một lúc nữa tỷ sẽ bào tỷ phu của đệ đến học đường xin nghỉ cho?"

Đỗ Phong lắc đầu: "Không cần đâu tỷ, đ65 muốn đi đi học."

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Vậy đệ đi rửa mặt đi, để tỷ trông Tứ Nương cho!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Nương còn dính đầy nước mắt, buổi tối hôm qua con bé bị dọa sợ, mặc dù không có ra ngoài, nhưng nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào, dọa cho con bé khóc lớn lên, Đỗ Phong vẫn luôn ở cùng con bé, cho đến khi con bé khóc mệt đến ngủ thϊếp đi. Chẳng qua bàn tay vẫn nắm thật chặt y phục của Đỗ Phong, có thể thấy được vẫn là sợ hãi.
Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng lấy tay con bé ra, miệng nhỏ của Tứ Nương méo lại, miệng lại ở to ra oa oa hai tiếng, Đỗ Tam Nương ôm con bé vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ, sau đó nói với Đỗ Phong: "Đệ mau đi đi."

Lúc này Đỗ Phong mới mặc y phục vào, Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ của mình, nói: "Qua mấy ngày nữa, tỷ tỷ sẽ thuê người đến xây thêm một gian phòng bên cạnh cho đệ, đệ cũng lớn rồi, sau này hãy ngủ một mình đi."

Đỗ Phong dạ một tiếng, mặc y phục vào, thằng bé đứng thẳng người lên, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tỷ tỷ, vậy đệ đi học đi!"

Đỗ Tam Nương gật đầu: "Ăn gì đó rồi hãy đi, bây giờ vẫn còn sớm."

Dương thị đốt lửa, nấu một nồi nước sôi trước, cho mọi người rửa mặt, rồi bà lại lấy đồ ăn thừa vào tối hôm qua ra hâm lên nóng ăn, sau đó mò mò lấy ra ba đồng cho Đỗ Phong:"Buổi trưa con ăn ở trong thành đi, sáng nay ta chưa làm cơm trưa cho con!"
Đỗ Phong mím môi một cái, nhìn Dương thị nói: "Nương, người ở dau lưng nói xấu tỷ tỷ, có phải là Đỗ Phương không?"

Dương thị nói: "Con vẫn còn nhỏ, con lo ăn cơm đi, rồi sớm đi học, chuyện của người lớn, con đừng có quản!"

Đỗ Phong mím môi: "Tối hôm qua con đều nghe thấy hết, chính là nàng ta! Con biết hết!"

Dương thị không muốn nhắc đến cái người kia, bà nói: "Chuyện này dừng ở đây. Con đi học cho giỏi, về sau lại tiền đồ, so với ai cũng đều mạnh hơn, nhờ tỷ tỷ , ta và cha con đều không có khả năng cho con đi đọc sách, còn cái người cha kia của con, lại chẳng có bản lĩnh gì. Được rồi, không nói những thứ này nữa, con chỉ cần ráng học giỏi, còn những thứ khác con đừng có quản!"

Ăn cơm xong, Lục Trạm cũng phải trở về, Lục Trạm vội vàng đánh xe lừa chở Đỗ Phương vào phòng. Đỗ Hoa Thịnh từ sáng đã bắt đầu ở trong viện, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, Dương thị vừa nhìn thấy ông ấy là tức giận, làm xong cơm cũng không có gọi ông ấy.
Ăn cơm xong, Đỗ Tam Nương cũng đi giúp cả nhà phơi lúa, chạy tới lui mấy lần mới làm xong, nàng cùng cha mẹ phơi lúa xong thì đi trở về, đi đến nửa đường nhìn thấy không ít người đang cười ha hả nói đi nem náo nhiệt. Một màn hôm qua ở Đỗ gia, người trong thôn đều biết, vừa nhìn thấy Dương thị, có người cười nói: "Dương đại tẩu, ngươi còn không mau đi xem, vị thông gia của Đan gia kia chạy đến nhà lão Tứ ngươi ầm ĩ, nghe là đã đập hết đồ của nhà lão Tứ. Phu thê lão Tứ vội vàng dẫn con yêu tinh hại người kia chạy về thành, còn một mình lão nương ngươi kia ở nhà đang khóc lóc!"

Người này vừa nói xong thì cười to lên, có thể thấy được bọn họ cảm thấy chuyện này rất buồn cười.

Dương thị mím môi một cái, mở miệng nói: "Nếu đã làm sai, thì đây không phải đáng đời sao!"
Bọn họ về đến nhà, thấy có mấy người đứng trước cửa viện, nhìn thấy bọn họ trở về, đều xông đến nói chuyện phu thê Đỗ Hoa Luân bị đuổi về thành. Người Diêu gia rất hung hãn, đơn giản chỉ nhìn vào chuyện tối hôm qua thôi cũng biết mấy người đó không hề biết sợ chút nào, bây giờ bắt được kẻ cầm đầu, nhà kia không đến đánh người mới lạ!

Dương thị nhếch miệng, đáp lời hai tiếng. Xảy ra những chuyện kia, Đỗ Tam Nương không cần nghĩ cũng có thể biết, nhất định sẽ trở thành một câu chuyện trà dư tửu hậu của người trong thôn trong một thời gian dài. Bình thường Đỗ Tam Nương không thích nghe mấy chuyện trêu chọc này, đương nhiên sẽ không ở trong viện nghe mấy người họ nói, liền nói muốn dạy Tứ Nương đan túi lưới, Tứ Nương rất hứng thú với mấy cái này, thế là chạy theo tỷ tỷ vào phòng.
Vẻ mặt Dương thị rất lạnh nhạt, bà ấy cũng không có hưởng ứng gì với lời họ nói, thấy tự mình nói cũng chẳng có thú vị gì, cũng liền ngậm miệng lại, rất nhanh viện của Đỗ gia rất là yên tĩnh.

Dương thị nhìn Đỗ Hoa Thịnh, nói: "Ông nói ông có xứng là nam nhân không? Diêu gia còn biết đánh phu thê lão Tứ một trận, ngươi ngay cả mồm cũng không biết mở miệng ra nói! Sao ta có thể gả cho một người vô dụng như ông chứ!"

Đỗ Hoa Thịnh bị Dương thị mắng, ông ấy nói: "Vậy bà nói xem ta phải nên làm như thế nào đây? Lại đi đánh bọn họ một trận mới có thể nguôi giận sao?"

Dương thị xì một tiếng khinh miệt: "Đỗ Hoa Thịnh, khi nào ông có thể thông minh hơn một chút, đừng có mãi thành thật như thê1? Dù sao sau này ta sẽ không nhận cái loại người thân này, sau này cả đời không qua lại với nhau, cho dù nhà hắn ta làm cái gì thì ta sẽ qua! Sau này lão nương qua đời, ta cũng sẽ không đi! Còn có cái con Đỗ Phương kia, nó ờ sau lưng nói xấu Tam Nương, ta không muốn đem những việc ác độc của nàng ta truyền ra ngoài, trái lại ta muốn xem, một đứa con dâu xấu xa như thế, xem Tạ gia còn có muốn cưới nàng ta không!"
Đỗ Hoa Thịnh đứng lên, đi vào trong kho cầm cuốc ra, nói là vào ruộng xới đất. Dương thị tức giận lại mắng ông ta vài câu, Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy cha mẹ cãi nhau, trong lòng chẳng biết có tư vị gì, nàng đi tới, nói: "Nương, chuyện này cũng đã qua rồi, người cũng đừng có cãi nhau với cha nữa!"

Dương thị nói: "Ta làm gì có cãi nhau với ông ấy? Con hãy nhìn cha con đi, cứ thích đi từng bước à, người quá thành thật, nói với ông ấy mà ông ấy cũng không muốn nghe. Những năm này nếu không phải có ta, ông ta còn không biết bị người ta bắt nạt như thế nào! Ông ta chính là đầu gỗ, ta cùng với ông ta nhiều năm như vậy, thật sự là muốn chọc tức chết ta! Nếu nam nhân mà không có chống đỡ được, nữ nhân ở nhà liền sẽ bị khinh thường, cũng may con người Trạm ca nhi không có giống như cha con. Mấy đứa trẻ các con cũng không có giống ta, ta thật sự không còn nghĩ ra cách nào khác, nếu có thể quay về 20 năm trước, ta chắc chắn sẽ không chọn cha con! Từ khi đến cáo nhà này, mặc dù cha con đối với ta rất là tốt, nhưng khi đó ta ở nhà chịu không ít đau khổ từ mẹ của ông ấy, có nói cũng vô ích thôi!"
Đỗ Tam Nương nhìn vẻ mặt oán trách của bà ấy, nàng nói: "Nương, tính tình của cha chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn, người ấy đứng thứ hai, không phải là lão đại, cũng không phải lão út, càng sẽ không nói mấy lời y ý đẹp, từ nhỏ ở nhà đã không được chào đón. Nếu không cũng sẽ không kéo dài đến như vậy mới cưới. Nhưng ít nhất, cha cũng chưa từng nói lời nặng nào với người, càng không có đánh người. Nương, mặc dù tính tính cha có chút yếu đuối, nhưng cũng có ưu điểm. Sau này chúng ta không qua lại bên kia nữa, nương cũng sẽ không bị người ta khinh thường!"

Dương thị bị lời này của nàng chọc cười: "Ngươi a, chỉ biết nói tốt cho cha ngươi, đi, không nói những thứ này nữa. Chờ mấy ngày nữa ta lại đến nhà cửu cửu cửu của ngươi nhìn xem đã làm xong dụng cụ trong nhà cho con xong chưa."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Nương, vẫn còn sớm mà!"

"Còn sớm? Lập tức là đến lập thu, chẳng mấy tháng nữa là chuẩn bị qua tết, con còn nói sớm? Trước năm nay nhà bọn họ đã đến tìm chúng ta thương lượng thời gian, mấy tháng nay con không xuống ruộng với bọn ta, ta và cha con vẫn giải quyết được, cô nương gia sang năm phải xuất giá, vẫn là nên bảo dưỡng cho tốt."

Đỗ Tam Nương bị bà ấy nói như vậy mặt có chút đỏ lên, rõ ràng còn lâu như vậy, sao bọn họ giống như ngày kia nàng sẽ thành thân vậy!

"Nương, con đi xem Tứ Nương đã làm xong túi lưới chưa." Nói xong Đỗ Tam Nương vội vàng chạy vào phòng.

Dương thị nhìn nàng, nhịn không được cười lên, đứa nhỏ này vẫn là thẹn thùng, vừa nhắc tới những chuyện này thì liền bỏ chạy. Chờ thời gian bận rộn qua đi, bà ấy phải dành ít thời gian đến nhà mẹ đẻ hỏi một chút, nhìn xem đồ dùng trong nhà đã làm xong chưa, cũng phải cầm tiền đưa cho người ta.
Dương thị đứng một lúc ở trong sân, mấy người bên Diêu gia đi đến. Mặt đầy vết thương của Diêu Quang Minh cũng đã được bôi thuốc, cũng không còn chảy máu nữa, nhìn không còn dọa người như hôm qua, đi vào viện Đỗ gia, thấy chỉ có Đỗ thị ở trong sân, Diêu Quang Minh xoa xoa đôi bàn tay, ngượng ngùng kêu: "Dương đại tẩu!"

Dương thị nhìn thấy ông ta đến, đương nhiên sẽ không cho ông ta vẻ mặt tốt: "Các ngươi đến đây làm gì!"

Diêu Quang Minh ngượng ngùng nói: "Dương đại tẩu, tối hôm qua là lỗi của chúng tôi, làm cổng nhà ngươi bị hỏng, ta đến để sửa, nhất định có thể sửa xong!"

Ông ta nói xong thì bảo con trai đi nâng hai cánh cổng kia lên, Dương thị nói: "Vậy các ngươi sửa đi!"

Dương thị không nghĩ tới bọn họ thật sự quay lại sửa đồ, buổi tối hôm qua gia đình này rất hung dữ, cũng không giống là một người dễ đối phó. Diêu gia ở Đoàn gia vịnh cũng là một đại gia tộc, Diêu Quang Minh là một người nóng này, nên khi làm việc tương đối xúc động, chẳng qua ông ta cũng là một người thực tế, sau khi chân tướng được rõ ràng, chờ cơn tức giận tiêu tan, nghĩ lại chuyện của mình làm, cũng cảm thấy thật là có lỗi. Lúc ăn điểm tâm ở Đan gia, ông ta nói muốn đến sửa cửa cho xong.
Động tác mấy cha con họ rất là nhanh, mới có hai khắc đồng hồ mà đả sửa xong cái cổng, Dương thị thấy bọn họ cũng xin lỗi thật lòng, trong lòng cũng dễ chịu hơn, bà ấy nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, dù sao cũng không phải là thứ tốt."

Diêu Quang Minh ừ ừ tiếng, lại nói: "Dương đại tẩu, hôm qua thật sự là xin lỗi, con người của ta là một người nóng tính, đứa nhỏ bị như vậy, trong lòng ta cũng gấp, tức giận đến đầu óc choáng váng."

Dương thị khoát tay áo, nói: "Chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta cũng hiểu. Đứa trẻ không có việc gì chứ?"

"Đã không có chuyện gì. Trong thôn truyền đi xôn xao, đứa nhỏ này vừa ra khỏi cửa liền bị người ta chỉ chỏ, con bé cũng không chịu nổi, mới chạy tới xem khuê nữ của nhà bà."

Dương thị thở dài: "Lời đồn này đúng là hại người, cho nên ta nói a, những người tung tin đồn lung tung này đúng là bọn gϊếŧ người!"
Diêu Quang Minh lại nói: "Sáng nay ta đi tìm người tung tin đồn kia tranh luận phải trái, mẹ kiếp lại còn không thừa nhận, còn hung dữ hơn ta, thật sự là tức chết ta rồi, ông đây sẽ sợ nó sao, thế là ta dẫn mấy nhi tử đến đập nhà hắn ta? Còn không phải là không dám thả một cái rắm nào sao, còn nói muốn vào thành kiện ta! Hắn kiện ư, ta sẽ sợ hắn ư? Ta còn sợ hắn ta không dám đi kiện! Còn người trong thành, ta nhổ vào, còn không biết nói đạo lý bằng người nông thôn!"

Diêu Quang Minh giận dữ nói vài câu, rồi dẫn mấy con trai đi. Dương thị đứng ở cổng nhìn xem bọn họ rời đi, lại nghĩ tới Đỗ Hoa Thịnh, trong lòng lại thở dài, cả đời này của bà chỉ có thể ở bên người như vậy, bà còn có thể làm cái gì đây, còn không bằng cứ sống như thế. Giống như Tam Nương nói, sau này không qua lại loại người thân kia nữa, cũng bớt ít chuyện phiền lòng!
Lại qua mấy ngày, trong nhà mời bảy tám người tới sửa phòng, mới có ba ngày mà đã làm xong. Dương thị lại trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng may trước đó bà ấy đã hỏi, mới biết được huynh đệ của đại tẩu là thợ mộc nhiều năm, Dương thị liền nhờ đại ca đại tẩu giúp đỡ hỏi một chút, đúng lúc trong nhà đại tẩu cũng muốn làm vài thứ, liền cùng nhau đến nhà mẹ đẻ làm, chờ làm xong sẽ quay về.

Bắt đầu từ hôm qua Đỗ Tam Nương cảm thấy bụng của mình không hề thoải mái, tưởng rằng đêm trước ăn nhiều nên đau bụng, cũng không để ý, chờ đến buổi sáng, trông thấy ga giường và quần đều bị bẩn, nàng mới biết là mình có nguyệt sự rồi! Lập tức cuống lên, nàng không biết ở đây xử lý chuyện nguyệt sự như thế nào đây, đành phải đi đổi ga giường mới, rồi bảo Tứ Nương đi gọi nương đến.
Ngay hôm trước Dương thị mới về từ nhà mẹ đẻ, lại mang theo vài thứ, còn nói mấy thứ đồ của Tam Nương vẫn còn vài thứ chưa làm xong, còn nói những đồ dùng trong nhà làm phải đẹp và chắc chắn, rồi lúc về dùng dầu cây trẩu chà một chút, thì càng đẹp hơn.

Dương thị vào phòng, nhìn thấy nữ nhi ngồi ở chỗ đó, dưới mông nàng là ga giường bị cuộn lại một cục, bà ấy hỏi: "Tam Nương, làm sao vậy?"

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, ngượng ngùng nói: "Nương, con đã có rồi!"

Hai mắt của Dương thị sáng lên, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: "Thật sự là tới rồi?"

Đỗ Tam Nương buồn bực dạ một tiếng, nhìn gương mặt cao hứng của nương, mà trong lòng nàng đều chảy máu, ở cái nơi không có băng vệ sinh này, thì nguyệt sự của nữ nhân đơn giản chính là một tai họa!

Không giống với vẻ mặt phiền muộn của Đỗ Tam Nương, Dương thị chắp tay trước ngực mà nói: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, cuối cùng Tam Nương nhà ta cũng đã trưởng thành rồi!"
Thứ mà Dương thị lo lắng nhất chính là cơ thể của nữ nhi, hơn nửa năm qua tận mình nhìn thấy trước ngực của Tam Nương nhô lên, Dương thị mới yên tâm, chẳng qua nguyệt sự thì lại mãi không đến, trong lòng Dương thị vẫn rất lo lắng, ngày hôm nay nghe thấy nữ nhi chính miệng nói nguyệt sự đến, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng bà ấy cũng rơi xuống!

Dương thị lại nói: "Ta đi lấy đồ cho con, con ngồi chờ đó đi, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv