Mới thoáng một cái đã đến thời gian thu hoạch lúa. Đỗ Tam Nương vui vẻ cầm màn thầu ra ruộng.
Từng nhà đều đang bận rộn trên đồng, Đỗ Tam Nương đặt đồ trên bờ ruộng, hô: "Nương, mau đến đây ăn chút đồ đi!"
Dương thị lau mồ hôi trên mặt, kêu: "Hoa Thịnh, Trạm ca nhi, nghỉ ngơi chút lại đến đây ăn ít đồ đi."
Trời còn chưa sáng mọi người đã ra đồng làm việc, bây giờ mặt trời cũng đã lên cao, bụng cũng sớm đói kêu vang lên. Đỗ Tam Nương rót cho mọi người một chén nước trà, đưa cho bọn họ, lại vén mảnh vải bố màu lam lên, sau đó nói: "Mọi người mau ăn đi."
Dương thị cười cười, mọi người ngồi trên bờ ruộng ăn đồ.
Đỗ Tam Nương cầm một cái bánh bao lớn đưa cho Lục Trạm, hỏi: "Còn bao nhiêu nữa?"
"Sắp xong rồi, có thể làm xong trước bữa cơm trưa."
Đợi khi bọn họ ăn xong rồi, Đỗ Tam Nương thu dọn đồ xong lại cầm rổ trở về, đến nhà, nàng thấy có một người xa lạ đứng trước cửa nhà mình, Đỗ Tam Nương nhíu mày, nhìn nàng ta một cái, cũng không biết là ai, rất là lạ mặt, có lẽ không phải là người ở trong thôn.
Đỗ Tam Nương đến phòng bếp, giặt sạch vải bố, sau đó đem đi phơi khô. Nàng thấy cô nương kia vẫn còn đứng ở ngoài hàng rào nhà mình, cứ nhìn nàng không hề chớp mắt chút nào.
Nghĩ đến có là họ hàng nhà nào đến chơi, không tìm được người, cho nên mới đứng trước cổng nhà mình. Đỗ Tam Nương mở miệng hỏi: "Cô nương, ngươi đang tìm ai vậy?"
Diêu Ngũ Nương nhìn nàng chăm chú, thấy tuổi của nàng cũng trạc tuổi của mình, đôi mắt to, mặt trứng ngỗng, làn da cũng rất trắng, không hề giống khuê nữ của một nhà nông chút nào, là một tiểu nương tử có bộ dáng rất xinh đẹp. Diêu Ngũ Nương nhìn nàng, lại nghĩ tới những lời đồn kia, trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Đỗ Tam Nương cất bước đi lên phía trước, lại hỏi một tiếng: "Cô nương, có phải ngươi muốn tìm người không? Ngươi nói cho ta nghe một chút, ta sẽ chỉ đường cho ngươi."
Nàng thấy cô nương này chỉ mới 15, 16 tuổi, thắt một bím tóc lên, mặc một chiếc áo màu đỏ sậm, quần màu vàng đất, trên chân là đôi giày vải màu đen, gương mặt trẻ con, nhưng mà nàng ta lại không hề mở miệng nói chuyện, cứ nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết là có ý gì!
Đỗ Tam Nương không hiểu nàng ta bị câm điếc hay làm sao, nàng lại hỏi: "Ngươi có nghe ta nói cái gì không?"
Hai tay của Diêu Ngũ Nương đan nhau, chua xót nghĩ đến chẳng trách Đan Thu Thực lại không thích mình, tiểu nương tử xinh đẹp như vậy ai mà không thích chứ! Nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy rất khó chịu, mặc dù Diêu Ngũ Nương nàng ta không có nhan sắc, nhưng cũng là một nữ nhi đứng đắn, nếu Đan Thu Thực đã có người ở trong lòng, vậy sao còn lại đến nhà nàng cầu thân chứ!
Diêu Ngũ Nương mím môi một cái, hỏi: "Ngươi là Đỗ Tam Nương phải không?"
Đỗ Tam Nương chớp chớp mắt, hỏi cả buổi trời thì ra là đến tìm nàng, vậy sao nãy giờ không có nói gì? Nhưng nàng cũng đâu quen biết cô nương ở trước mặt này, Đỗ Tam Nương ngập ngừng gật đầu: "Ta chính là Đỗ Tam Nương. Ngươi là..."
Diêu Ngũ Nương lại nói: "Ngươi thật sự là Đỗ Tam Nương sao?"
Lúc nói đến câu này, nàng ta có chút không kìm được nước mắt, Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta rơm rớm nước mắt, không hiểu sao cô nương này lại khóc! Gương mặt nàng còn chưa đến mức dọa người ta sợ đến phát khóc.
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Cô nương, rốt cuộc ngươi bị sao thế?"
Diêu Ngũ Nương hỏi: "Ngươi, ngươi rất là thích hắn, đúng không?"
Thích hắn? Thích ai chứ? Đỗ Tam Nương nhìn đối phương từ trên xuống dưới: "Ngươi có ý gì chứ? Cái gì mà thích hay không thích ai chứ, ta thấy tuổi của ngươi còn lớn hơn ta, sao mà nói không biết chừng mực vậy chứ!"
Diêu Ngũ Nương bỗng nhiên chảy nước mắt, nàng ta vội vàng đưa tay lên dụi mắt: "Ta biết hắn thích ngươi."
Lần này Đỗ Tam Nương thật sự rất tức giận! Người này đang nói lung ta lung tung cái gì vậy!
"Ta thấy tuổi của ngươi cũng không nhỏ, sao lại không biết cấp độ lễ nghĩa gì hết vậy! Ngươi mà còn nói những lời lung tung như vậy nữa, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!" Đỗ Tam Nương hung dữ nói.
Trong lòng Diêu Ngũ Nương cực kỳ ủy khuất, vị hôn phu nàng ta không hề thích nàng! Những lời đồn kia truyền đến tai của nàng ta, chỉ là nàng ta không dám hỏi, coi như là không biết cái gì hết, vẫn luôn nhẫn nhịn đến bây giờ, nàng ta thật sự là nhịn không nổi nữa, ngay cả những tiểu tỷ muội ở trong thôn chơi chung với nàng ta từ nhỏ cũng chạy đến hỏi chuyện này, còn nói nếu trong lòng nam nhân có người khác, liền sẽ không thật lòng thật dạ với một nữ nhân khác.
Đôi môi Diêu Ngũ Nương run rẩy, cắn chặt môi, lập tức quay đầu bỏ chạy!
Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta bỏ chạy, liếc mắt nhìn rồi chậc một tiếng, chạy đến nhà người khác mà không chịu nói gì, còn giống như bị bắt nạt, giở trò quỷ gì vậy?
"A tỷ, a tỷ, người mau đến xem, muội biết đọc sách rồi." Tứ Nương từ giữa phòng chạy đến cổng, vịn vào cửa nói.
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, quay đầu đi vào.
Tứ Nương cầm lấy quyển sách vỡ lòng mà trước đó nàng đã mua cho Đỗ Phong, sau đó lật ra đọc từng chữ một, mặc dù có một số chữ đọc không được tốt lắm, nhưng cũng có thể nhận biết sáu bảy phần mười! Đỗ Tam Nương nghe con bé đọc xong, cười sờ lên đầu con bé, khen: "Tứ Nương nhà mình thật là thông minh!"
Đỗ Phong ngồi trên bàn viết chữ, nghe vậy hừ hừ hai tiếng, nói với Đỗ Tam Nương: "A tỷ, Tứ Nương ở chỗ này làm phiên đệ, người mau dẫn nó ra ngoài đi, người mau xem đi."
Nói xong thằng bé cầm một đống giấy vụn lên, chỉ thấy trên đó dính ba dấu bàn tay, còn có không ít dấu ngón tay, vừa nhìn thì biết là kiệt tác của ai!
Tứ Nương chu môi, chắp hai tay sau lưng: "Muội mới không có làm phiền. A tỷ, muội không có làm ồn đến ca ca, huynh ấy không hề có chú ý đến muội, chỉ để cho muội chơi một mình, nên muội chỉ vẽ ít hoa thôi!"
Nhìn cái gọi là “Vẽ hoa” thật là thảm không nhìn nổi, Đỗ Tam Nương thật sự không thể trái với lương tâm mà nói là đẹp được, vì thể nàng chỉ đành nói: "Tứ Nương của chúng ta thật là lợi hại, có thể vẽ được hoa. Nhưng mà bây giờ ca ca đang làm bài tập, nếu hôm nay mà không làm xong, ngày mai đi học sẽ bị sư phó đánh. Bị đánh rất là đau đó, Tứ Nương, muội có muốn ca ca bị sư phó đánh không?"
Tứ Nương nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn Đỗ Phong, suy nghĩ kỹ một lúc, mới nói: "Không, muội không muốn ca ca bị đánh vào lòng tay."
Đỗ Tam Nương cười nói: "Nếu không muốn ca ca bị đánh vào lòng bàn tay, vậy muội đi ra ngoài cùng chơi với tỷ được không?"
Tứ Nương gật đầu, lại nhìn Đỗ Phong nói: "Ca ca, vậy khi nào huynh làm bài tập xong, thì dạy ta đọc sách có được không."
Đỗ Phong một lời đáp ứng: "Được, chờ ta làm xong thì sẽ dạy muội đọc sách."
Đỗ Tam Nương dẫn Tứ Nương ra phòng để con bé tự chơi, nàng nhìn Đỗ Phong, thấy thân thể nhỏ bé của hắn ngồi thẳng lên, nghiêm túc dựa trên bàn viết chữ lớn, tuy nói chữ viết không tính là đẹp, nhưng với tuổi của hắn có thể viết ra một chữ hoàn chỉnh cũng là tốt rồi.
Nghĩ đến Đỗ Phong cũng đã đi học, cũng là lúc nên để hắn ở một phòng riêng, nhưng ánh sáng ở phòng khách không tốt chút nào, nếu đọc sách ở trong phòng sợ là ảnh hưởng đến mắt! Nàng lại nhìn xung quanh, trái lại có thể xây một gian phòng lớn ở bên cạnh, thư phòng và phòng ngủ sẽ nối liền cùng nhau, rồi làm một tấm ngăn cách ra, nghĩ như vậy, trong lòng Đỗ Tam Nương liền bắt đầu lập kế hoạch xây dựng bố cục của gian phòng, trước tiên cần phải phác thảo sơ đồ ra, lại cân nhắc đắn đo.
Đợi đến giữa trưa, tất cả lúa trong mấy thủa ruộng đã thu hoạch xong, Lục Trạm cõng một cái sọt đầy thóc đi về phía trước, phu thê Đỗ Hoa Thịnh đi ở phía sau, mỗi người cũng cõng một cái sọt.
Đi trên đường, cũng gặp không ít thôn dân, số lần Lục Trạm đến Đỗ gia nhiều lần, trong thôn cũng có nhiều người biết hắn là con rể của Đỗ gia, trông thấy hắn đến Đỗ gia giúp đỡ, gánh cái sọt nặng ít nhất cũng là 200 cân, lập tức từng người đến chào hỏi phu thê Đỗ Hoa Thịnh rồi nói sức lực của hắn đúng thật là lớn.
Đỗ Tam Nương đã nấu xong cơm, có điều vẫn chưa xào đồ ăn, bởi vì không biết khi nào bọn họ trở về, sợ làm sớm chờ đến khi bọn họ về thì đồ ăn sẽ nguội mất, cũng chỉ đành chờ bọn họ về rồi mới làm. Đỗ Tam Nương thấy Lục Trạm đang đi đến cổng nhà mình, nói: "Lục đại ca, đã thu hoạch xong rồi sao?"
Lục Trạm ừ một tiếng, bên kia Dương thị nhìn thấy Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, chúng ta còn phải chạy ra ruộng lần nữa, con đừng có nấu cơm sớm quá."
Muốn phơi lúa phải đi đến cuối thôn, ở đó có một tảng đá lớn nhẵn bóng nằm ở gần sông, mỗi lúc đến thời gian thu hoạch lúa, từng nhà đều ở phơi lúa ở đây, thừa dịp trời vẫn còn nắng, phơi thêm hai ba ngày liền có thể để nó vào trong kho lúa.
Đỗ Tam Nương hỏi: "Nương, có cần con giúp đỡ không?"
Dương thị lấy mũ rơm trên đầu xuống ném cho Tứ Nương: "Không cần đây, con cứ ở nhà trông Tứ Nương đi."
Sau nửa canh giờ, bọn họ mới về đến nhà, Đỗ Tam Nương vội vàng cầm chậu nước ấm ra cho họ rửa mặt, lại bưng một thùng nước nóng trong thùng gỗ ra, nàng nói: "Lại xào thêm thức ăn là có thể ăn cơm rồi."
Lúc ăn cơm trưa, mọi người nói chuyện về vụ thu hoạch năm nay, Đỗ gia cũng không có nhiều ruộng nước, phơi khô xong thì nâng cũng chỉ khoảng 3 đến 4 trăm cân. Thời nay lúc nước cũng không phải là loại được lai giống cải tiến gì, sản lượng cũng không cao, còn nữa nói ngoại trừ phân chuồng ra, hoàn toàn cũng không có bón phân lân hay urê gì, có thể thu được mấy trăm cân, cũng đã coi như là thu hoạch lớn. Nhưng nghĩ đến còn phải nộp thuế, lần trước còn từ chỗ Triệu thúc nghe được có lẽ còn sẽ thêm “Thuế đầu người”, trong lòng Đỗ Tam Nương vô cùng khó chịu. Niềm vui sướng được bội thu liền tan biến, Đỗ Tam Nương cắn hai miếng đồ ăn, thấp giọng nói: "Còn phải nộp thuế, cũng không biết còn thừa bao nhiêu."
Dương thị nói: "Dù sao cũng tốt hơn mấy tá điền kia, qua ít ngày nữa, cũng có thể đào được khoai lang rồi, trong nhà lại không cho heo ăn, cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống. Nếu con ngày nào cũng ăn gạo trắng để lớn, đương nhiên là không đủ ăn rồi!"
Đỗ Tam Nương nói: "Con ít khi nấu cơm trắng, đều đã bị trộn lẫn lại, ngài nhìn xem. Hôm nay con nấu ít với ngô đã được mài nhỏ trước đó."
Vừa ăn xong cơm, Đại bá mẫu tới, nói là đến mượn cái đấu, Đỗ Hoa Thịnh hỏi có cần giúp đỡ một tay không, Mễ thị nói được, vừa nói như vậy, Dương thị cũng chỉ đành đi cùng, thậm chí ngay cả Lục Trạm cũng đi giúp đỡ. Buổi tối bọn họ ở lại nhà đại bá ăn bữa cơm, cũng tới gọi Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương nói trong nhà còn dư ít đồ ăn thừa, liền cùng các đệ đệ muội muội ở nhà ăn.
Ban đêm Lục Trạm lại ở Đỗ gia, chuẩn bị sáng sớm hôm sau sẽ về nhà, ai ngờ trời còn chưa sáng, cả nhà Đỗ gia bị tiếng quát mắng đánh thức.
"Họ Đỗ các ngươi là thứ đáng chém ngàn đao, cái con đồ rùa rút đầu kia mau cút ra đây cho ta!"
--
Ở bên ngoài vô cùng ồn ào, lại là trong đêm, một tiếng động nhỏ thôi cũng bị vô cùng phóng đại. Đỗ Tam Nương bị tiếng la hét kia đánh thức, nàng mở to mắt, nghe thấy bên ngoài không ngừng có tiếng mắng chửi, có người thậm chí nói thẳng muốn chém cửa ra.
Đỗ Tam Nương vội vàng ngồi dậy, lấy y phục bên cạnh mặc vào, lúc đang mặc y phục vào, nàng nghe thấy cổng nhà mình được mở ra, giọng nói của Đỗ Hoa Thịnh vang lên: "Đêm hôm khuya khoắt ầm ĩ cái gì thế!"
Đỗ Hoa Thịnh chỉ vội khoác y phục lên đi ra ngoài xem sao, ông cầm một ngọn đèn dầu, nhìn thấy có mười mấy người đứng ở ngoài hàng nhà mình, từng người đều giơ lên cao bó đuốc trong tay, thậm chí trong tay còn cầm những đòn gánh!
Ngay sau đó Lục Trạm cũng đi đến, hắn đứng ở cổng, nhìn mấy người đứng đầy ở bên ngoài, hai mắt trừng một cái, hét lớn một tiếng: "Các ngươi là từ đâu tới? Muốn làm gì?"
Đỗ Tam Nương nghe xong thấy tình hình không đúng, vội vàng mở cửa ra, lúc này nàng thấy bên ngoài có mười mấy người đang tụ tập, nhìn cảnh tượng như vậy, giống như Đỗ gia bọn họ gϊếŧ chết tổ tiên của đối phương vậy, trong tay còn cầm vũ khí!
Những người kia nghe lời này của Lục Trạm, một hán tử trung niên đã có tuổi hô lên: "Họ Đỗ kia, hôm nay Diêu gia không dạy cho ngươi một bài học, ngươi còn tưởng Diêu gia nhà ta dễ nạt sao! Tất cả đều cầm vũ khí lên cho ta!"
Nói xong mấy người họ đều dồn lên phía trước, cánh cửa đã vốn thô sơ nay mọi người dùng sức đè lên, bịch một tiếng liền ngã trên mặt đất. Đám người kia lập tức liền tràn vào trong viện.
Lục Trạm nhíu mày, rút cái đòn gánh ở bên cạnh, kéo Đỗ Tam Nương ra phía sau, hắn đứng ở phía trước, nhìn mấy người nói: "Đêm hôm khuya khoắt các ngươi còn muốn đánh người hay sao?"
"Họ Đỗ kia, đêm nay không dạy dỗ mấy người các ngươi, ông đây không còn là họ Diêu nữa!"
Đỗ Tam Nương nhìn bọn họ người đông thế mạnh, lại còn cầm vũ khí, nếu thật sự đánh nhau, cho dù Lục Trạm có nhiều tay đi nữa, nhưng cũng không định nổi nhiều người, khó tránh sẽ bị thương, còn nữa trong nhà đều là người già trẻ em, đánh nhau cũng không thể thắng. Đỗ tam nương mở miệng nói: "Vốn dĩ chúng tôi không có biết các người, các ngươi không chịu hỏi rõ trắng đen mà đã động thủ đánh người, ta không biết khi nào quen biết Diêu gia các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi đã hiểu lầm gì rồi sao? Cho dù các ngươi muốn đánh người, cũng nên nói rõ nguyên do, cái gì cũng không nói mà lại chạy đến đánh người, các ngươi đây chính là tự tiện xông vào nhà dân, cho dù ồn ào đến quan phủ, ta cũng có thể nói các ngươi tự tiện xông vào nhà dân có ý trộm đồ, bị chủ gia phát hiện liền muốn đánh người gϊếŧ người, đến lúc đó các ngươi chỉ có thể chờ ăn cơm tù đi!"
Bọn họ giơ bó đuốc, có thể thấy rõ trong đám người này, chỉ có bảy người cầm đầu mang vẻ mặt căm hận, còn những mấy người đứng ở phía sau thì không có căm hận như mấy người ở phía trước.
Truớc mắt cũng không hiểu vì sao bọn họ lại chạy đến nhà mình, nếu mấy người này thật sự tiến lên, đương nhiên kết quả sẽ rất nghiêm trọng, Đỗ Tam Nương suy nghĩ rất nhanh, cho dù thật sự sẽ động thủ, cũng phải kéo dài chút thời gian!
Đỗ Tam Nương hoảng sợ nói: "Có ai không, mau đến đây, trong thôn Bạch phòng có cường đạo, cường đạo đến thôn Bạch phòng, muốn gϊếŧ người rồi, muốn gϊếŧ người rồi!"
Dương thị đang ở trong phòng dỗ nữ nhi, Tứ Nương bị dọa sợ khóc lên, lại nghe thấy tiếng Tam Nương, bà nói với nhi tử: "Phong ca, con mau trông chừng Tứ Nuương đi."
Nói xong bà cũng vội vàng chạy ra ngoài, đến cổng thì thấy một đám mười mấy người khí thế hung hăng, bà là một phụ nữ nông thôn suốt năm làm lụng, nếu bàn về giọng đương nhiên sẽ lớn hơn Đỗ Tam Nương rồi, thế là gào to lên: "Trời ơi, người đâu mau đến đây, mau đến đây, có người đến Đỗ gia nhà ta gϊếŧ người nè!"
Dương thị vừa la lên, Đỗ Tam Nương liền ngậm miệng lại, nếu bàn về độ to của âm thanh, mười cái miệng của nàng cũng không bằng Dương thị.
Bọn người Diêu gia bị giọng nói của mấy bọn họ làm cho ngốc đi, vào lúc bọn họ đang ngây ngốc, mấy nhà nằm gần chỗ Đỗ gia đã sáng đèn lên, vừa nghe nói trong thôn có cường đạo, mấy nam nhân ở trong nhà liền cầm đòn gánh chạy đến.
Đỗ Tam Nương thừa dịp lúc bọn họ đang ngây người, nói: "Nếu các ngươi không chịu nói vì sao lại đến đây, lập tức cả thôn sẽ ra đây, đến lúc đó đánh chết hay bị thương thì tự mình thụ lấy!"
Phụ tử Diêu Quang Minh tức đến muốn té ngửa, bọn họ đến đây chỉ vì muốn xả giận cho nữ nhi, ai ngờ người Đỗ gia còn hung dữ hơn bọn họ, Diêu Quang Minh tức giận hét lên: "Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, đánh cho ta, đánh chết bọn họ!"
Mấy người kia lập tức cầm vũ khí hướng về phía bọn họ, Lục Trạm mím môi, siết chặt đòn gánh ở trong tay, nói với Đỗ Tam Nương: "Muội mau vào trong cho ta."
Dương thị nhìn bọn họ thật sự sẽ động thủ, cũng không nhịn nổi mà tức giận, trong miệng hét gϊếŧ người rồi, bắt cường đạo a, một mặt lại chạy vào nhà chính, cầm cây cuốc ở phía sau ra, tình cảnh bây giờ thật là loạn.
Đỗ Tam Nương nhìn cha mẹ và Lục Trạm đều là tư thế liều mạng, nàng lại nhìn tay chân mảnh mai của mình, chỉ sợ việc đánh nhau này nàng làm không được! Đỗ Tam Nương mím môi, nhìn mấy người khác vẫn còn tỉnh táo, nói: "Ta đã nói với các ngươi, hôm nay các ngươi một khi động thủ, đến lúc đó truy cứu tới, các ngươi cũng khó thoát trách nhiệm. Hiện tại các ngươi nếu không động thủ, chờ một lúc nữa còn có thể nói chuyện."
Những người khác đều là người trong tộc của Diêu gia, ban đêm nghe nói chất nữ của Diêu gia treo cổ, thật vất vả mới cứu sống lại được, biết hôm nay nàng ta đã chạy đến Đỗ gia ở Bạch phòng thôn. Hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng ta lại không chịu nói, cũng chỉ ở đó mà khóc lóc, Diêu Quang Minh liên tiếp sinh mấy con trai, đương nhiên rất cưng chiều nữ nhi, nghe nói nàng ta đi Đỗ gia, chỉ nghĩ nàng ta ở đó bị ủy khuất, lập tức kêu mấy con trai, còn gọi mấy huynh đệ chất nhi ở trong tộc đến.
Đại ca Diêu Quang Minh là Diêu Quang Hoa nói: "Ta thấy chuyện này vẫn nên hỏi lại, để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này Diêu Quang Minh đã kìm nén tức giận từ lâu, ông ta định mối hôn sự này cho nữ nhi của mình, còn tưởng đã tìm cho nàng ta một gia đình tốt, ai ngờ đối phương lại có người trong lòng, bây giờ lời đồn kia đã truyền khắp trong thôn, làm cho ông ta mất hết mặt mũi.
Diêu Quang Hoa nói: "Đại ca, việc này huynh không cần phải xen vào, ta là người làm cha không nhìn nổi nữ nhi của mình chịu tội!"
Nói xong liền giơ đòn gánh lên, Lục Trạm cũng giơ lên, dễ dàng chắn đòn gánh của đối phương lại, hắn nói với Đỗ Tam Nương: "Muội còn không mau vào trong nhà đi!"
Trên sân đã xảy ra xô xát, Diêu Quang Hoa cũng biết tính tình của nhị đệ mình, lập tức cũng không muốn quản nữa, chỉ muốn giáo huấn người Đỗ gia chút thôi, chỉ cần không xảy ra án mạng là được. Ai ngờ đối phương mới vung tay một cái, đối phương trẻ tuổi kia đã đánh ngã nhị đệ của mình ngã xuống đất, Diêu Quang Hoa nhìn thấy huynh đệ mình bị đánh, đương nhiên không thể đứng nhìn được nữa, thế là những người khác cũng cùng nhau tiến lên.
Đúng lúc này, tiếng hét vừa rồi của Dương thị đã đánh thức gần hết những người trong thôn, cho dù hơi cách xa, cũng là một truyền mười, mười truyền trăm, nghe thấy tiếng động liền từ trên giường đứng dậy, đã có người đến Bạch phòng thôn trộm đồ, như vậy cũng được sao! Thậm chí ngay cả tộc trưởng cũng bị đánh thức, trong lúc nhất thời từng người đều phi nước đại đến Đỗ gia.