Kim Phi Dao rời khỏi Vạn Tiên Thủy thành cũng không biết phải đi đến đâu.Linh cấp giới to lớn như thế, chắc hẳn không thiếu các loại yêu thú vàthực vật nàng chưa từng gặp, nàng liền quyết định đi du lịch khắp nơimột phen.
Dù sao nàng cũng không có công chuyện gì, cứ vội vã cảngày cũng không có ý nghĩa, không bằng đi chung quanh du ngoạn, ghi nhớkỹ càng những việc mắt thấy tai nghe, sau này ghi lại làm cuốn du ký của riêng mình.
Không biết việc của Lang ma đầu sẽ khiến những người kia tìm kiếm mình bao lâu, Kim Phi Dao định trước tiên nên tìm một chỗđể trốn đã.
Cuối cùng nàng cũng tìm được một cái động thiên nhiên trên một ngọn núi linh khí mỏng manh nhưng phong cảnh dị thường tú lệ.Động cũng không quá lớn, cửa vào nằm ngay giữa vách đá đen, chung quanhkhông có đường, có thể phòng ngừa phàm nhân xâm nhập.
Trong độngđất đá lởm chởm không bằng phẳng nhưng cũng có vài chỗ khá quang đãng,Kim Phi Dao gia công thêm một chút, làm vài bậc thang ở chỗ dốc, dùngnhững tảng đá trong động làm thành bàn đá, ghế đá, giường đá, lại sanbằng nền.
Trên đỉnh động có một cái khe khá lớn, chỗ rộng nhấtcũng rộng chừng bốn thước, nơi hẹp nhất thì chưa đến một chưởng, banngày ánh mặt trời có thể xuyên qua những tán cây trên đỉnh núi mà rọixuống làm cho trong động có chút ấm áp, không gây cảm giác ẩm ướt tămtối.
Trong động còn có vài chỗ có nước ngầm thẩm thấu ra, vậy là không cần phải tìm nguồn nước, có thể nói là một nơi ở tốt.
Hơn nữa, cách chỗ này khoảng một canh giờ phi hành còn có một thành trấnnhỏ tầm một, hai vạn người, nếu muốn mua chút vật phẩm cũng khá tiệnlợi. Trong trấn không có tu sĩ nào ngoài một tu sĩ Luyện Khí kỳ quản lýsản nghiệp gia tộc, không có uy hiếp gì với Kim Phi Dao.
“Đại Nữu, tối nay chúng ta ăn thỏ hầm nấm.” Kim Phi Dao ngồi xếp bằng trong động, chậm rãi nói.
Nàng nói xong, ở cửa động truyền đến thanh âm gỗ va vào đá, sau đó hai conkhỉ gỗ đi vào. Mỗi con khỉ gỗ cầm một con thỏ xám trên một tay, còn taykia thì xách một túi nấm.
Chúng chỉ cao tới gối Kim Phi Dao nhưng tứ chi linh hoạt, cái đuôi phía sau giúp giữ thăng bằng, hành động cũng không khác khỉ thật lắm, chỉ là chúng nó không đỏ đít, không gãi bọ chó thôi.
Khỉ gỗ chạy đến bên người Kim Phi Dao thì dừng lại, đưa các thứ trên tay cho Đại Nữu rồi đứng im bất động.
Kim Phi Dao than nhẹ một tiếng, “Thần thức của ta vẫn còn quá kém, chỉ cóthể khống chế hai con khỉ gỗ di động linh hoạt, nếu khống chế ba con làhành động sẽ không còn trôi chảy nữa. Rốt cục những con rối này dùng như thế nào chứ, sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”
Thu hai con khỉ gỗ vào túi càn khôn, Kim Phi Dao đi đến bên bàn đá, cầm mấy khúc gỗ lên.
Trong thời gian ở đây nàng vẫn chăm chỉ nghiên cứu mấy con rối này. Thuật chế rối của Phan Nguyên chỉ là sơ cấp nhập môn, hơn nữa phương pháp sử dụng lại hoàn toàn khác với Kim Phi Dao.
Người ta dùng thần thức đểkhởi động con rối, sau đó sai đi làm một vài việc cố định, tỷ như là nếu có người bước vào một khu vực nhất định thì con rối sẽ tiến ra côngkích, nhưng chỉ cần người đó rời đi hoặc chạy ra khỏi khu vực này là con rối sẽ lại trở về chỗ cũ.
Còn Kim Phi Dao lại cho rằng con rốicó thể giống như phân thân của mình, dùng thần thức khống chế linh hoạt, sau đó lúc ngộ địch thì có thể lấy ra vài con hoặc hơn mười con đượclàm từ tài liệu tốt để công kích đối phương. Nàng nghĩ dùng rối thayngười làm việc lý tưởng hơn nhiều, đám rối này không cần ăn uống lạihoàn toàn nghe lệnh, dễ nuôi hơn mấy con sủng vật ăn nhiều lại khôngbiết nghe lời kia.
Nàng luyện tập rất lâu, rốt cục cũng có thể điều khiển được hai con khỉ gỗ đi giết dã thú trên núi và tìm kiếm rau dại dã quả.
Khỉ gỗ này trong sách vốn là để trang trí thôi, nhưng bị nàng chế thêm móng của mèo rừng vào nên chỉ cần mấy trảo là có thể giết chết được đám dãthú trên núi, giờ chúng cả ngày chạy trong núi kiếm thức ăn thay nàng.
Nói là thay chứ thực ra vẫn còn cần thần thức Kim Phi Dao điều khiển. Chỉcần hai con khỉ gỗ đi ra ngoài làm việc là nàng ngồi trong động khôngthể làm được gì khác, chỉ có thể ngồi xếp bằng tập trung tinh thần. Tính ra, so với việc tự nàng đi ra ngoài thì còn tốn linh lực hơn nhiều.
Kim Phi Dao lại chơi vui vẻ, cả ngày khống chế khỉ gỗ ra ngoài chạy loạnkhắp nơi, thuận tiện mang về vài thứ. Có vài lần nàng còn thứ thả thầnthức vào một con rắn gỗ, cho nó chui vào trong một cái hang nhỏ bằng nắm tay, bắt một đám chuột về.
Những con rối khác nhau lại cho nàngnhững trải nghiệm khác nhau, hiện tại nàng đang làm một con rối biếtbay, có thể hóa thân làm chim bay lượn trên trời hẳn là cảm giác khácvới phi hành bình thường.
Kim Phi Dao vừa nghiên cứu đám gỗ trênbàn vừa nói với Niệm Khê đang tựa người vào giường đá cách đó không xa:“Niệm Khê này, có phải là ngươi càng ngày càng lười rồi không? Kể cả ăncơm cũng không muốn đi. Có muốn ta làm cho ngươi một cái xe, dùng linhthạch khởi động chuyên môn đưa cơm tới cho ngươi không?”
Nàng ởmột bên trêu đùa, nhưng Niệm Khê vẫn không coi ai ra gì như trước mà Kim Phi Dao cũng biết nói chuyện với nàng chỉ là phí sức.
“Hoa Khê!”
Đột nhiên, Niệm Khê đứng bật dậy, lớn tiếng gọi.
Tiếng kêu của nàng dọa Kim Phi Dao giật nảy mình, cuống quít đứng lên, nhìntrái nhìn phải, “Ở đâu? Làm sao hắn vào mà ta lại không biết?”
Nhưng trong động vẫn chỉ có một người hai ếch trừng mắt nhìn nhau, không hềphát hiện bất cứ kẻ nào khác, cũng không có điều gì khác thường. NiệmKhê thì ánh mắt vẫn dõi về phía trước, miệng không ngừng gọi tên HoaKhê, vươn tay về trước như đang muốn sờ cái gì đó.
“Ngươi làm sao vậy? Định hù chết người à?” hành vi của Niệm Khê thực sự rất cổ quái,nàng chưa bao giờ làm như vậy cho nên Kim Phi Dao cảm thấy vô cùng khóhiểu.
Niệm Khê đi về phía trước vài bước rồi ngã xuống đất, tayvẫn vươn lên, liều mạng gọi tên Hoa Khê. Nàng vừa lết dưới đất vừa gọikhiến người khác dự cảm không lành.
“Mau đứng lên, đừng có gọi nữa, không có ai đâu.” Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, vội vàng xông tới định đỡ nàng dậy.
Nhưng Niệm Khê vẫn không động, vươn tay, mở to mắt ra nhìn chằm chặp phíatrước khiến Kim Phi Dao phải hoài nghi tên Hoa Khê kia thực sự đang ởtrong động.
Nàng cảnh giác, Minh hỏa phóng tới chỗ Niệm Khê chỉnhưng cũng không phát hiện ra ai. Kim Phi Dao chưa từ bỏ ý định, quétMinh hỏa qua bốn phía, vẫn không thấy gì khác thường.
“Chẳng lẽlà tương tư thành tật, rốt cục điên rồi?” Nhìn Niệm Khê đang giãy dụatrong lòng, muốn đưa tay kéo lại cái gì đó, Kim Phi Dao liền đoán.
Đúng lúc này, thân mình Niệm Khê đột nhiên mềm oặt, ngừng giãy dụa. Hai mắtngập nước, nàng nắm chặt áo Kim Phi Dao, không ngừng gọi tên Hoa Khê,thanh âm nhỏ dần, cuối cùng mơ hồ nghe không rõ.
Ngay lúc Kim Phi Dao cho rằng nàng đã bình tĩnh thì hai mắt Niệm Khê nhắm lại, nhẹ buông tay.
Kim Phi Dao mờ mịt ngồi dưới đất, hai tay vẫn còn ôm thi thể ẩm áp của Niệm Khê, một lát sau nàng mới thì thào: “Chết rồi?”
“Không thể nào, cứ vậy chết sao?” Kim Phi Dao nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Niệm Khê, vươn tay vỗ vỗ.
Không cần thử hô hấp, không cần nghe tim đập, chỉ bằng vào kinh nghiệm giếtngười nhiều năm của mình, Kim Phi Dao khẳng định rằng Niệm Khê, người đã đi theo nàng ăn không uống không gần năm mươi năm, đã chết.
KimPhi Dao buông thi thể Niệm Khê, nhìn về phía Mập Mạp và Đại Nữu cũngđang sững sờ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lâu nay mọi người đều ăn đồ ăn giốngnhau, không phải là do trúng độc. Tính ra thì nàng đã gần năm mươi tuổi, tám phần là chết già, bảo sao dạo này thấy nàng có vẻ lười biếng, hóara là sắp chết.”
“Vậy thì vừa rồi là ảo giác xuất hiện trước khichết, nàng nhìn thấy Hoa Khê mà nàng vẫn hằng mong ngóng? Thật là, đếnchết cũng không hoàn thành được tâm nguyện.” Kim Phi Dao đứng trongđộng, khó xử vò đầu, không biết phải làm sao bây giờ.
Cần phảilàm tang sự hay là một mồi lửa thiêu đây? Phải tìm người thương lượngmột chút, nhưng lại nhìn sang hai con ếch bên cạnh, căn bản là không cóbiện pháp thương lượng.
Cũng nghĩ đến việc rơi nước mắt nhưng Kim Phi Dao lại phát hiện ra mình không có chút thương cảm. Lại nghĩ lại,ngoại trừ cùng ăn cùng ở thì Niệm Khê giống như mây bay vậy, chưa từngnói chuyện cùng các nàng.
“Aizzz…” Kim Phi Dao thở dài một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Minh hỏa liền bốc lên từ dưới thân Niệm Khê.
Nhìn Niệm Khê bị Minh hỏa nuốt gọn, Kim Phi Dao nói: “Chúng ta cũng coi nhưcó năm mươi năm duyên phận, ta giữ lại tro cốt cho ngươi, sẽ giúp ngươihoàn thành tâm nguyện. Ta cũng phải đi tìm Hoa Khê bàn chuyện này, saolại ném người ta đi năm mươi năm liền mà không quản chứ.”
Sau đónàng lật túi càn khôn, tìm một cái bình ngọc có hoa văn hình hoa. ThuMinh hỏa lại, trên đất chỉ còn một nắm tro cốt của Niệm Khê. Cho hết sốtro cốt vào trong bình ngọc, Kim Phi Dao cất vào túi càn khôn, sau đónói với Mập Mạp và Đại Nữu: “Nếu hai ngươi muốn khóc thì khóc vài tiếngđi. Khóc xong thì đi thu dọn một chút, mai chúng ta sẽ tới Quỷ Mị sơntrang, kể cả không tìm được tên hỗn đản kia thì cũng phải tìm người giatộc bọn họ nói chuyện.”
Mập Mạp nghe Kim Phi Dao nói xong, chớpmắt mấy cái rồi xoay người đi tới trước bàn cơm, hô lên với Đại Nữu cònđang sững sờ: “Ộp!”
Đại Nữu được chiêu gọi, không nói hai lờiliền vọt tới bếp, bưng bát thỏ hầm nấm lên, sau đó ngoan ngoãn đứng mộtbên nhìn Mập Mạp ăn thịt thỏ.
Kim Phi Dao nhìn hai chúng nó, rốtcục không nhịn được mắng: “Các ngươi cũng quá vô tình, quá không có nhân tính, nhất là ngươi, Đại Nữu. Ngươi ở cùng Niệm Khê cả ngày, hiện tạinàng chết, hai người các ngươi lại còn có tâm tình ăn uống. Ta đã có thể dự đoán được hành vi của các ngươi sau khi ta chết rồi, chắc chắn làcũng chẳng thèm quan tâm đâu. Ta nuôi không các ngươi rồi.”
Nàngmắng nàng nghe, Mập Mạp vẫn ăn thỏ hầm nấm như trước, Đại Nữu thì có đáp lại nhưng chỉ là vì không hiểu ý nàng nên trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch.
“Bố khỉ, ta thật là khờ, lại đi giảng nhân tính với hai con ếch, chắc tacũng điên rồi.” Kim Phi Dao hung hăng mắng rồi cũng ngồi xuống bàn.