Nhạc Vô Thanh cầm Hải ngọc tỳ bà trong tay, khẩn trương nhìn Kim Phi Dao chằm chằm, tronglòng chỉ hận sư môn sao lại chỉ phát phù âm mà không gửi bức họa tới,như vậy thì mình đã gặp người này một lần, có thể sớm nhận ra, làm gìđến mức tự tìm tới cửa chịu khổ.
Hắn nào biết được rằng tất cảcác môn phái dù đều biết có người thả Lang ma đầu ra nhưng lại khôngbiết tên người này, mà bức họa Thiên Công chân nhân và Lâm Vũ nộp lêncũng chỉ là phác họa. Thượng Tiên lâu và Kỳ Thiên các không cấp bức họanày cho các môn phái mà chỉ giữ lại cho mình.
Ý muốn của bọn họlà để bên mình tìm được Kim Phi Dao trước. Vài giọt ma đan huyết đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng có đôi chút tác dụng nhưng cũng không phải làkhông thể thiếu, cái bọn họ quan tâm là có thể nàng và Lang ma đầu cóquan hệ gì đó, muốn thăm dò về Lang ma đầu qua nàng.
Lang ma đầuđã Hóa Thần kỳ, bọn họ không thể trêu vào, chỉ muốn thông qua Kim PhiDao tìm được biệt viện năm đó của Lang ma đầu ở địa giới Nhân tộc.
Lần trước Lang ma đầu dẫn dắt Ma tộc tấn công Nhân tộc, chiếm một phần mười diện tích địa giới Nhân tộc, thời gian chiếm đóng dài tới hơn ba trămnăm. Sau khi thỉnh một vị Luyện Hư kỳ Nhân tộc ở Thần cấp giới hạ giớimới vây khốn được hắn Khốn Ma tinh thạch, Nhân tộc cũng nhân cơ hội đóđoạt lại phần đất bị chiếm lĩnh.
Nghe nói sau khi Lang ma đầuchiếm được vùng đất rộng lớn đó thì rất thích một chỗ, đã xây một biệtviện ở đó. Lúc đó tu sĩ Thần cấp giới đến quá nhanh, Lang ma đầu chỉ kịp nhấn chím toàn bộ biệt viện xuống lòng đất mà chưa chuyển được các thứbên trong đi.
Hiện tại nếu có thể tìm được biệt viện này thì số bảo vật trong đó cũng đủ để bọn họ tăng thực lực lên vài lần.
Thượng Tiên lâu và Kỳ Thiên các không sợ Lang ma đầu đi tìm biệt viện này bởitrong các đại môn phái ở Bắc Thần Linh giới đều có Khu Ma bàn, chỉ cầncó ma khí xuất hiện trong phương viện năm trăm dặm là Khu Ma bàn sẽ báođộng ngay. Ngay cả ở cửa các thành trấn cũng có treo Khu Ma bàn này,Lang ma đầu căn bản không có cách nào đi vào tìm kiếm biệt viện của hắn.
Hơn nữa, biệt viện nảy với Lang ma đầu mà nói thì chỉ là một chỗ ở lâm thời nơi thâm sơn cùng cốc nếu đem so sánh với hang ổ của hắn trong núi VạnThiện ở địa giới Ma tộc, căn bản không đáng giá để hắn phải mạo hiểm.
Thật ra các tu sĩ Hóa Thần kỳ và Nguyên Anh kỳ của các môn phái đều ước gìLang ma đầu nhanh chóng chạy về địa giới Ma tộc, kể cả các tu sĩ HóaThần kỳ của Bắc Thần Linh giới cũng không muốn đụng phải hắn.
Tên kia còn ăn người, thích nhất là coi tu sĩ Nguyên Anh như kẹo mà ăn, gặp phải hắn là chuyện không tốt lành, vẫn nên sớm chạy về địa giới Ma tộcmới thỏa đáng, chứ không nếu tìm được hành tung của hắn thì nhiệm vụ trừ yêu diệt ma còn không phải là do đám lão già bọn họ đi sao?
Đềuđã già cả rồi, chẳng ai muốn đi tìm chết cả. Không đi thì sẽ bị nói làbất chính bất nghĩa, là sợ chết, nếu đi thì không phải là đem cuộc sốngngàn năm của mình làm điểm tâm cho một tên ma đầu sao?
Dưới tình huống vi diệu đó, một kẻ biết thủ phạm lại không có bức họa, chỉ bằng hai mắt lại đụng phải Kim Phi Dao ở đây.
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Nhạc Vô Thanh ôm chút hy vọng cuối cùng,nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải ngươi đã thả tên Ma tộc kia không?”
“Hử? Sao ngươi lại phát hiện ra? Ngươi nói như vậy không phải là ép ta giếtngười diệt khẩu sao?” Tất cả đều đang ở trong minh quang bong bóng, KimPhi Dao không sợ bọn họ chạy trốn, cười hỏi.
Quả nhiên là nàng!Người này có thể biết được vị trí biệt viện của Lang ma đầu. Nếu bắtđược nàng, dùng sưu thần thuật tìm ra vị trí của biệt viện, sau đó mộtmình ta độc chiếm bảo vật trong đó… vậy thì ta có thể rời khỏi Lục Hợpphái.
Hai mắt Nhạc Vô Thanh đỏ lên, tham lam hóa thành dũng khí, làm chiến ý của hắn bùng lên.
“Thiên Nữ Tán Hoa!” Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, ngón tay mau chóng gảy tỳ bà, một làn sóng âm thanh tràn ngập sát khí đánh tới Kim Phi Dao.
Giống như có vạn cây kim đâm vào đầu, Kim Phi Dao cảm thấy đau đầu kịch liệt, trong đầu hỗn độn, không khỏi ôm đầu lui về sau mấy bước.
“Nhị thiếu gia!”
“A!”
Bốn gã hạ nhân Luyện Khí kỳ mà Nhạc Vô Thanh mang tới thê lương kêu to, ômđầu lăn lộn dưới đất, thất khiếu chảy máu, gào khóc thảm thiết một lúcrồi lăn ra chết.
“Quá ngoan độc, người một nhà cũng giết!” KimPhi Dao che tai nói. Nàng còn chưa động thủ, những người này nghe đượcnửa khúc tỳ bà của thiếu gia nhà mình đã khí tuyệt bỏ mình.
Đâycũng không phải là Nhạc Vô Thanh muốn giết người diệt khẩu, thêm mộtnhân thủ là thêm một phần hỗ trợ, nguyên nhân chỉ là lực sát thương củaThiên Nữ Tán Hoa quá lớn, lúc công kích lại không phân biệt địch ta.
Những khúc nhạc khác không có lực công kích lớn như vậy, hắn sợ một lần không bắt được Kim Phi Dao, ngược lại khiến bản thân mất mạng cho nên mớidùng, nhưng lại không nghĩ tới Kim Phi Dao vẫn còn đứng đó trong khi bốn hạ nhân của mình đã ngã xuống.
“A” hắn rống to lên, điên cuồngrót linh lực vào trong Hải Ngọc tỳ bà, liều mạng đàn khúc Thiên Nữ TánHoa này, muốn giết chết Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao bịt tai, phun máu mũi hô lớn: “Mập Mạp!”
Thanh âm vừa dứt, Mập Mạp nhảy vèo ra, quai hàm bạnh ra, từng đợt tiếng ếch lập tức lan ra khắp đảo.
“Tướng công, sao lại có tiếng ếch ầm ĩ thế nhỉ?” Trên Hà Trang đảo gần TiểuThập đảo nhất có một tiểu gia tộc với trên trăm người trú ngụ, ngườitrong tộc đang ngủ yên lành thì bị tiếng kêu của Mập Mạp đánh thức. Mộtphụ nhân khó hiểu ngồi dậy, đẩy đầy nam nhân bên người mình.
Namnhân nghiêng người, kéo cái chăn lên quá đầu, không kiên nhẫn nói: “Chắc chắn là tiểu thiếp nhà nào đó bị chủ mẫu khi dễ nên mới ra bờ hồ nóichuyện với ếch đấy. Nàng không nghe thấy sao? Còn có tiếng đàn tỳ bàkìa.”
“Đúng là tiếng tỳ bà, đồ hồ ly tinh kia thật phiền phức,hơn nửa đêm không ngủ còn bày trò. Đúng rồi, tiểu Hồng của chàng cũng có chiếc đàn tỳ bà, không phải là chàng ám chỉ ta khi dễ tiểu thiếp củachàng đấy chứ? Chàng cứ chờ đó cho ta, ngày mai ta sẽ tịch thu tỳ bà của nàng ta, xem nàng ta làm sao nửa đêm hứng thú đi gảy đàn.” Phụ thân nổi giận, ấm ức nói.
Nam tử kia ngồi bật dậy, khó chịu quát lên:“Nửa đêm còn ầm ĩ cái gì, tự nhiên lại nhắc tới ta? Nếu nàng không muốnnghĩ thì cút về nhà mẹ đẻ đi.”
“Chàng mắng ta? Chàng là đồ vôlương tâm. Lúc mười sáu tuổi ta gả cho chàng, lúc đó chàng vẫn là môt kẻ nghèo hèn. Ta khổ sở làm lụng vất vả vì cái nhà này, chàng nuôi tiểuthiếp không nói, bây giờ lại còn mắng ta, chàng có phải là người không?” phụ nhân chảy nước mắt, khóc òa lên.
“Ầm ĩ chết người. Thích khóc thì cứ khóc đi.” Nam tử hất chăn ra, đi giày vào rồi nổi giận đùng đùng mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn hắn cứ thế bỏ đi, chắc chắn là đi tìm tiểu Hồng kia rồi, phụ nhân lại càng khóc to hơn.
Tiểu Thập đảo cứ thế nhiễu dân, phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của người khác, lại hồn nhiên không biết.
Tu vi Mập Mạp đã tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lực lượng của tiếng ếch ngang ngửa với tiếng tỳ bà của Nhạc Vô Thanh.
Chỉ mình Kim Phi Dao bị vây ở giữa là tình huống rất tồi tệ. Tiếng tỳ bà bị khắc chế nhưng nàng hiện tại phải nhận công kích từ cả hai phía Nhạc Vô Thanh và Mập Mạp, thật là quá sức.
Nhạc Vô Thanh dùng âm vận của tỳ bà để công kích là điều nàng không dự kiến, hiện tại đang rất hậnloại công kích khác biệt này, mới chỉ trong thời gian chưa tới năm tứcmà đã làm Kim Phi Dao cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
“Ta thiêu chết đám các ngươi.” Kim Phi Dao đau đầu không ngừng, giận dữ ngửa mặt lên trời hét lớn.
Nhạc Vô Thanh vừa thấy cảnh này liền cuống quít hô lớn: “Ngươi không thể giết ta, trên người ta có Sinh Tử ấn…”
Không đợi hắn nói xong, Minh hỏa màu xanh đen đã phun trào, tiếng kêu thảmthiết của Nhạc Vô Thanh và tiếng tỳ bà cùng biến mất trong minh quangbong bóng,
“Sinh Tử ấn ký, lại là Sinh Tử ấn ký. Sao lúc ta còn ở gia tộc lại chưa từng có ai làm ấn ký gì cho ta? Thiêu chết các ngươithì sao? Phiền chết người. Ta ghét nhất là loại đệ tử nhà giàu này, cảngày không có việc gì liền đóng ấn ký lên người. Cứ như là đám trưởngbối của bọn họ biết được con cháu đệ tử của mình ở bên ngoài đã không có bản sự lại còn làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ bị người đánh chết nên mớilàm bùa hộ mệnh trước vậy.” Kim Phi Dao đầy bụng tức giận, thu Minh hỏavà minh quang bong bóng lại, lải nhải nói.
Mập Mạp đã dừng kêu, đứng một bên nhìn nàng.
“Có gì mà nhìn? Một người có Minh hỏa lại mang theo một con ếch màu trắng,đây là chuyện cả thế giới đều biết, thế mà việc mình có một con ếch màutrắng lại không ai chú ý, thật không biết có phải người này không cókinh nghiệm truy nã người khác hay không. Có bức họa cũng không đem raphát rộng rãi khắp nơi, thật là một đám đầu đất.” Kim Phi Dao liếc nhìnMập Mạp, về sau kể cả nó không tình nguyện thì cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện cạnh mình được.
Kim Phi Dao vốn không biếtđêm nay Nhạc Vô Thanh sẽ tới cho nên chưa thu dọn xong các thứ trên đảo, mà tên Nhạc Vô Thanh ngốc nghếch trước khi chết lại nói mình có Sinh Tử ấn ký, vừa vặn nhắc nhở nàng.
Nàng vội vàng vọt tới trước LinhLung lâu, không nói hai lời liền thu lại Linh Lung lâu cùng với Niệm Khê và Đại Nữu đang ngủ trong đó vào Cảnh Thiên huyễn bồn. Sau đó lại cấttiểu đình bên hồ đi, tay chân lanh lẹ ném phi thảm ra, cùng với Mập Mạpchạy vội ra ngoài Vạn Tiên Thủy thành.
Đây chính là lợi thế củaviệc không trồng linh thảo, tốc độ chuyển nhà vô cùng nhanh, phủi taymột cái là có thể mang hết gia sản đi.
Kim Phi Dao chân trước vừa đi, sau lưng liền có một đường ánh sáng cấp tốc bay tới Tiểu Thập đảo,người tới hoảng loạn tìm tới tìm lui trên đảo, nhưng dưới sự cắn nuốtcủa Minh hỏa thì một mảnh góc áo của Nhạc Vô Thanh cũng không còn, hắnlàm sao tìm được cái gì nữa.
Sau đó lại có mấy người bay tới đảo, vừa đặt chân xuống liền có người mở tư liệu thuê từ Thượng Tiên lâu ra xem.
Một người khác của Nhạc gia liền nói, người này giết người xong chắc chắnsẽ chạy khỏi thành, liền để hai người ở lại trên Tiểu Thập đảo tiếp tụctìm kiếm Nhạc Vô Thanh, dù phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm đượcthi thể Nhạc Vô Thanh, còn ba người còn lại liền tế pháp bảo bay đi.
Chờ đến lúc bọn họ tra ra tên tuổi nàng từ Thượng Tiên lâu thì Kim Phi Dao đã không còn bóng dáng.
Vạn Tiên Thủy thành không có cửa thành, tứ phía rộng mở, ba người Nhạc giacũng chỉ dựa vào cảm giác mà đuổi theo. Phạm vi lớn như vậy, nếu khôngphải là cực may mắn thì làm sao có thể gặp được Kim Phi Dao, cứ thế mang một bụng tức giận không công tìm kiếm vài ngày.