“Còn có cả đồng bọn, nhanh chóng bắt hắn lại”, lại là giọng nói của lão già áo tím, chấn động hư thiên.
Thế rồi nghe lệnh, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao vây tứ phương, tất cả đều dùng bí thuật phong ấn Diệp Thành, trước và sau không tới một giây, cả quá trình bắt người nhanh gọn tới mức khiến người ta phải bất ngờ.
“Được lắm, lại là một tên đầu úng nước”, thấy Diệp Thành bị trấn áp, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.
Advertisement
“Nếu không thì sao lại nói là đồng bọn chứ? Tên nào tên đấy thật hài hước, với cái đầu như vậy mà dám chạy tới đây để cứu người, bị bắt cũng đáng đời”, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành như nhìn một kẻ ngốc.
“Chuẩn Thánh của thời đại này trí thông minh chỉ đến vậy thôi sao?”, không ít lão tu sĩ vuốt râu, “nếu hậu bối đều như vậy thì lão phu được an ủi phần nào”.
Nghe tiếng bàn tán của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, cho dù bị phong cấm thì cũng không phản kháng, vả lại còn hào hứng nhìn thần tử của Nhật Nguyệt, “ta muốn thách thức ngươi”.
“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám...”
“Lui xuống”, lão già áo tím còn chưa nói xong thì đã bị tiếng cười u ám của thần tử Nhật Nguyệt ngắt lời, hắn ta vẫn giữ bộ dạng nhàn nhã vặn cổ, tiếng cười tôi độc vang vọng khắp thiên không: “Bao nhiêu năm rồi, bổn thần tử đã quên cảm giác bị khiêu chiến trước mặt đông người rồi”.
“Vậy thần tử có tiếp hay không?”, Diệp Thành vẫn cười nhạt nhìn Thần Tử Nhật Nguyệt.
“Tiếp, sao lại không tiếp?”, Thần Tử Nhật Nguyệt nhếch miệng sau đó đứng dậy, nụ cười tôi độc, “giải phong cấm cho hắn, để bổn Thần Tử đây tiêu khiển”.
Dứt lời, kẻ mạnh phong cấm Diệp Thành lập tức rút bí pháp lại, chúng cũng cười tôi độc như Thần Tử Nhật Nguyệt, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn sắc lạnh, chúng có niềm tự tin tuyệt đối vào Thần Tử nhà mình.
“Hôm nay có thể đánh thoả thích một trận rồi”, phong cấm được giải, Diệp Thành vặn mình thoải mái.
“Dám khiêu chiến ta, ngươi có lẽ không phải là một tên vô danh, tháo mặt nạ ra”, Thần Tử Nhật Nguyệt bước vào hư thiên, trong tay có thêm cái quạt xếp hiện ra, hắn khẽ phẩy, có thể coi là bộ dạng hết sức thong dong, người không biết còn tưởng tên này là một cao nhân nữa.
“Muốn nhìn chân dung của ta thì phải đánh bại ta”, Diệp Thành vấn tóc rất tự nhiên.
“Được lắm”, Thần Tử Nhật Nguyệt cười u ám, hắn bước một bước giữa hư thiên, sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nắm tay hoá thành đao, trảm từ trên trời xuống, uy lực trong một chưởng kinh động tứ phương.
Thế nhưng, cảnh tượng đẫm máu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt đánh vào hư không, hoặc có thể nói, khi chưởng đánh đó sắp đánh trúng Diệp Thành thì Diệp Thành đã biến mất.
“Sao có thể?”, Thần Tử Nhật Nguyệt biến sắc.
“Có gì mà không thể?”, tiếng cười u ám vang lên, Diệp Thành đã hiện thân đằng sau Thần Tử Nhật Nguyệt, một chưởng dung hợp với bí pháp phong cấm, cứ thế đánh vào lưng Thần Tử Nhật Nguyệt.
Ngay sau đó, Thần Tử Nhật Nguyệt bị phong cấm, còn chưa đứng vững thì một thanh sát kiếm màu đỏ gạch đã chém vào vai, tiếp đến là tiếng hô vang vọng khắp chư thiên: “Ngươi thua rồi”.
“Đây...”, tu sĩ tứ phương hoá đá, miệng há hốc, khuôn mặt thẫn thờ nhìn về bên đó, trước sau chỉ một giây mà Thần Tử Nhật Nguyệt lại bị trấn áp?
“Thật...thật không tưởng”, có người há hốc miệng, “người bị trói ở trụ kia có thể tung một chưởng đánh bay cả Thánh Nhân, đến cả hắn ta mà cũng bị một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt trấn áp, có thể thấy Thần Tử Nhật Nguyệt có khả năng chiến đấu diệt Thánh Nhân, hiện giờ Thần Tử còn không đỡ nổi một chiêu trước một Chuẩn Thánh?”