Với cảnh tượng hiện tại, chắc chắn là Nhật Nguyệt Thần Giáo giết gà doạ khỉ để nói với tứ phương, Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải dễ đụng, nếu đụng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Nói rồi, Diệp Thành đã bay đến đây, hắn dùng mặt nạ che mặt, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, tiếp đó là trốn vào trong biển người, nhìn về phía Hồng Trần đang bị trói trên trụ đồng.
Advertisement
Trông Hồng Trần hết sức thê thảm, ông ta bị móc xuyên đến mức toàn thân bê bết máu nhưng lại không biết đau đớn là gì.
Diệp Thành tung ra một chưởng, Hồng Trần chính là sự tồn tại Đỉnh Phong ở Đại Sở, nếu như ở tới Chư Thiên Vạn Vực trong trạng thái không luân hồi thì nhất định sẽ là sự tồn tại ngang hàng với Lục Đạo.
Thế nhưng sau khi chuyển kiếp, tu vi của Hồng Trần chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, sao có thể địch lại được với từng lượt công kích của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nói tới Nhật Nguyệt Thần Giáo, ánh mắt của Diệp Thành lại nhìn sang tứ phương, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có hơn một trăm người, trận thế khủng khiếp: Ba Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân...
“Chỉ có thể liều đối đầu thôi”, đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn đã sẵn sàng sát phạt tới để cứu Hồng Trần.
“Vì sao lại trông giống hệt Diệp Thành?”, phía Yêu Vương ở bên trong đại đỉnh nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, bọn họ không biết mối quan hệ giữa Hồng Trần và Diệp Thành từ kiếp trước.
“Lẽ nào là Thần Huyền Phong chuyển kiếp?”, cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong kí ức bọn họ, ngoài Hồng Trần và đạo thân Diệp Thành ra thì chỉ có Thần Huyền Phong và Diệp Thành trông giống hệt nhau.
“Sao lại có cục diện này?”, khi cả ba người nói chuyện thì còn có người từ tứ phương tới, thấy ba Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà ai nấy đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Còn có thể là cục diện gì, có người đụng vào Nhật Nguyệt Thần Giáo thôi”, những người tới đây xem kịch xuýt xoa, “nghe nói người kia khiến trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo bị thương, trưởng lão kia đi gọi viện binh trấn áp kẻ đó, vì vậy mà lập tức bị tứ phương tới tiêu diệt”.
“Dám đụng đến Nhật Nguyệt Thần Giáo, đúng là ăn no rửng mỡ”, có người tặc lưỡi nhìn Hồng Trần bị trói trên trụ, “đụng tới người ta thì cũng đã rồi, xong xuôi còn đòi bỏ chạy?”
“Người bắt hắn chính là thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo”, có người tặc lưỡi nói, “nếu nói về kẻ kia thì thật kì lạ, khi thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo sát phạt tới đây thì hắn vẫn ngờ nghệch đi trên đường, không bỏ trốn cũng không phản kháng, chỉ bằng một chưởng, Nhật Nguyệt Thần Giáo đã trấn áp được, ngươi nói có ngu ngốc không?”
“Có lẽ là bị uy thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo làm cho hoảng sợ rồi”, có người vuốt râu.
“Việc này đủ để Nhật Nguyệt Thần Giáo tự hào lâu dài”, rất nhiều người nhìn về phía thạch đài, Thần Tử Nhật Nguyệt ngả người trên vương toạ, nét mặt giễu cợt, bộ dạng cao cao tại thượng, tung ra một chưởng trấn áp, hắn ta ra vẻ cũng không vừa.
“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Chuẩn Thánh Vương tóc đỏ của Nhật Nguyệt Thần Giáo lên tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm, chỉ một câu nói mà khiến tứ phương chấn động.
“Lằng nhằng, trảm cho ta”, thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo cười tôi độc, hắn ngả người trên vương toạ, nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay.
“Nhận lệnh”, lão già áo tím trước đó bị Diệp Thành đánh bay ra khỏi sòng bạc hùng dũng bước lên vân đài, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm u ám, đôi mắt loé lên hung quang.