“Một trăm năm rồi”, vài trăm người chuyển kiếp mặt dàn dụa nước mắt, giọng nói nghẹn lại.
Được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, cảnh tượng thật kiến người ta cảm động, trong vài trăm người chuyển kiếp cũng chỉ có một người đứng như pho tượng, khuôn mặt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, thần thái đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.
Advertisement
Đó là U Minh Diêm La Vương, trăm năm trước ông ta cùng chiến đấu với tu sĩ của Đại Sở, cũng là một thành viên trong đoàn quân viễn chinh của Đại Sở, dưới thiên ma trụ chọc trời, ông ta đã hợp sức với Pháp Luân Vương trảm diệt Ma Quân của Thiên Ma.
Cho dù là chuyển kiếp thì U Minh Diêm La Vương vẫn mang theo vẻ lặng ngắt như thể đã chết giống như kiếp trước, giống như thể ông ta đã quá quá quen với sinh tử, chỉ là không còn tri giác với những năm tháng bể dâu này từ lâu.
Diệp Thành đem vài trăm người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh còn U Minh Diêm La Vương lại lặng lẽ quay người, chậm rãi đi về phía sâu trong vùng đất U Minh, ông ta không định rời đi cùng Diệp Thành.
Diệp Thành đứng đó tĩnh lặng quan sát bóng hình U Minh Diêm La Vương dần xa mà không tiến lên ngăn cản.
Theo như U Minh Diêm La Vương thấy thì U Minh Tinh này mới là nơi mà ông ta nên quay về, ông ta đã sống quá lâu nên thực sự mơ hồ với những sự việc của kiếp trước và muốn giữ lại kí ức vừa cổ xưa và xa xăm ở vùng đất U Minh này.
Diệp Thành thở dài, hắn lặng lẽ quay người đi theo bước chân của đạo thân Kiếm Thần, bay ra khỏi U Minh Tinh: “Tiền bối, Thần Tướng đó có lai lịch thế nào mà lại có thể sánh ngang với bản thể Kiếm Thần của người?”
“Ông ta chính là người của thời đại Thái Hư”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, “Thái Cổ, nguyên thân chân thần bị trảm, chỉ để lại một phần cơ thể làm vỏ bọc bên ngoài, có thể gọi là thi thể cổ xưa, sau bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, tử thi không tiêu đi mà sinh ra linh trí, tu Minh Đạo mà thành, đó chính là Thần Tướng của hiện tại”.
“Thời đại Thái Hư”, Diệp Thành tặc lưỡi, vài triệu năm, đó là thời gian dài thế nào chứ.
“Ừm”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì đạo thân Kiếm Thần ở phía trước đã dừng chân, nghiêng đầu nhìn hư vô, đôi mắt như giếng sâu không chút gợn sóng dần nheo lại.
“Sao vậy tiền bối?”
“Hoàng Đế của Đại Sở đã giải phong ấn rồi”.
“Hoàng Đế của Đại Sở?”, Diệp Thành vội ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư vô như đạo thân của Kiếm Thần, hắn cố gắng tập trung quan sát nhưng vì đạo hành còn hạn chế nên không nhìn thấy gì.
“Tám vị Hoàng Đế của Đại Sở đều giải phong ấn cả rồi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang đạo thân Kiếm Thần.
“Có lẽ là vậy”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi còn bấm tay tính toán để tăng thêm sự chắc chắn: “Đại Hạ Thần Triều, Côn Luân Hư, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, giờ thêm Hoàng Đế Đại Sở, đến cả cấm khu thậm chí là cao thần cũng đều bị kinh động, trận thế quá lớn”.
“Nói vậy thì Đại Sở sẽ nhanh chóng được tìm thấy?”, Diệp Thành không kìm nén nổi xúc động.
“Không đơn giản như thế đâu”, đạo thân Kiếm Thần thu lại thần thông tính toán, “mặc dù ngươi tính toán ra được vị trí đại khái của Đại Sở nhưng lại không biết vị trí chính xác, cho dù là trận thế lớn thì cũng như mò kim đáy bể thôi”.
“Năm trăm năm, hi vọng Đại Sở có thể trụ được tới lúc đó”, trong lòng Diệp Thành dâng trào niềm hi vọng mãnh liệt.