“Tham kiến trắc phi.”
Đinh Lan, Thanh Âm cùng Thu Nguyệt ba người đồng thời cúi người hành lễ, trong mắt bọn họ đầy sự khiêm tốn.
Mi Nhi quan sát kỹ càng ba nữ nhân trước mắt, nhìn đến quần áo tren ngườ của các nàng bất phàm thì lập tức biết rằng ba nữ nhân này là thị thiếp ở trong phủ. Chỉ là, Mi Nhi cùng các nàng xưa nay không quen biết, hơn nữa ba nàng thị thiếp đồng thời xuất hiện khiến trong lòng Mi Nhi bỗng xuất hiện linh cảm kỳ quái. Nàng cười nói: “Đều là người củaVương gia hà tất khách khí như vậy?”
Ba người nghe Mi Nhi nói lời này, đều hơi hơi sửng sốt. Đinh Lan cùng Thu Nguyệt ăn ý mà liếc mắt nhìn sang phía Thanh Âm, mà Thanh Âm ở trong lòng cũng thầm nói: Còn chưa có giới thiệu, nàng ấy liền biết thân phận của chúng ta, có thể thấy được, trắc phi này cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Bỗng Thanh Âm lên tiếng, nàng ta uyển chuyển mà nói: “Lần trước trắc phi đến phủ mà không người thông bẩm làm thiếp thân không thể thỉnh an trắc phi nên trong lòng thấp thỏm, liền lệnh cho người lúc nào cũng chú ý, hôm nay biết được trắc phi vào phủ thiếp thân liền đến đây để thỉnh an trắc phi.”
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Đinh Lan xúc động tiến lên một bước, muốn nói hết ra những gì ở trong lòng nhưng lại bị Thanh Âm kéo lại.
Thanh Âm cười cười nói: “Chúng thiếp thân đã sớm nghe nói Vương gia có một hồng nhan ở bên ngoài phủ, sủng ái vạn phần, ngay cả Mai Viên trong phủ cũng là cố ý vì vị giai nhân kia mà lưu lại, cho nên, vẫn luôn rất hiếu kì người như thế nào mà có thể làm Vương quan tâm như thế. Hiện giờ, Vương gia rốt cuộc cũng được như ước nguyện, có thể cưới vị kia giai nhân kia làm trắc phi, chúng thiếp thân đã lâu lắm rồi mới được thấy Vương gia cao hứng như vậy.”
Mi Nhi nhíu nhíu mày, loại nịnh nọt này Mi Nhi nghe rất nhiều, đặc biệt là các cơ thiếp trong phủ cả ngày rót mê hồn thang cho phụ thân của nàng bởi vậy, nàng có chút không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của Thanh Âm nói, Mi Nhi nói thẳng nói: “Nói trọng điểm.”
Thanh âm sửng sốt, ngay sau đó từ cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng xấu hổ mà cười cười nói: “Nghe nói trắc phi tới, chúng thiếp thân có chuẩn bị một bàn rượu nhạt, mong rằng trắc phi vui lòng nhận cho.”
“Uống rượu?” Mi Nhi nhíu mắt lại, đại khái minh bạch ý đồ đến đây của các nàng, ngay sau đó nàng ta cong cong khóe môi, gật đầu nói: “Đã là như thế, vậy đi thôi.”
Vài người vây quanh đem Mi Nhi đi vào Lan viên, dọc theo đường đi, các nàng vây quanh Mi Nhi hỏi han ân cần, thậm có một người nhắc nhở nàng chú ý dưới chân, còn có một người xách vấy lên cho nàn để tránh cho nàng ta bị sẩy chân.
Sự quan tâm săn sóc như thế làm Mi Nhi càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nàng ta không hé răng tùy ý các nàng.
Trong Lan viên đã sớm bày tiệc rượu, bọn thị nữ cúi đầu đứng ở ai bên.
Mi Nhi nhìn sự bay biện ở bốn phía chung quanh lộ ra vẻ mặt vừa lòng tươi cười. Tuy rằng nơi này cũng tính là tráng lệ, nhưng muốn so với Mai Viên vẫn là kém khá xa.
Đinh Lan làm chủ nhân, chủ động mời Mi Nhi ngồi trên ghế phía trước, Mi Nhi khiêm tốn mà nói: “Nơi này là do ngươi làm chủ nên để cho ngươi ngồi ở đây là thích hợp nhất”
Đinh Lan nhiệt tình mà đem Mi Nhi ấn vào trên ghế, cười nói: “Ngài là trắc phi, sao có thể để ta thiếp thân ngồi trước được?”
Mi Nhi nghe xong, cũng không chối từ, bưng lên ly lên cười nói: “Nếu các vị tỷ tỷ không chê vậy thì uống với muộ muội một chén rượu đi.”
Mọi người thấy Mi Nhi dẫn đầu kính rượu, lập tức bưng lên chén rượu lên, Thanh Âm nói lấy lòng: “Trắc phi thân cao quý sao có thể kính rượu vãn là nên để chúng ta kính rượu trước mới phải.”
Nói xong, Thanh Âm liền uống cạn ly rượu. Đinh Lan nháy mắt với Thu Nguyệt, ngay sau đó cũng đem trong ly rượu trong tay uống sạch.
Mi Nhi quan sát mọi người, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm, xong liền đem đặt ly rượu xuống. Nàng ta lại tiếp tục cười quan sát sự hư tình giả ý của ba nàng kia.
Tuy rằng Mi Nhi không có chạm ly, nhưng bọn Thanh Âm cũng không có biểu hiện sự bất mãn lại như cũ lôi kéo nàng giống như bạn tốt nhiều năm không thấy thân mật khăng khít.
Rượu quá ba tuần, Thanh Âm rốt cuộc cũng buông xuống ly rượu xuống, vẻ mặt tiếc hận mà nói: “Ai, hôm nay có thể cùng uống rượu với Trắc phi thật là phúc ba đời, chỉ tiếc là Tưởng Dung muội muội không thể tới.”
Rốt cuộc tiến vào vấn đề chính, Mi Nhi lơ đãng mà nhếch khóe miệng. Nàng ta cũng ra vẻ tiếc hận mà nói: “Đúng vậy, lần trước ta tới Vương gia lập tức muốn nàng ấy rời khỏi Mai viên nên đến bây giờ ta vãn còn băn khoăn sợ nàng ấy ghen ghét ta. Chỉ tiếc là nàng ấy đi lại không tiện, bằng không thật muốn mời nàng ấy đến đây để mà bồi tội.”
Thanh Âm lại nói: “Trắc phi chính là vừa mới từ Thanh Hiên Các ra tới?”
Mi Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc nãy ta muốn đi tìm Vương gia, nhưng thủ vệ nói Vương gia không có ở đó nên ta liền rời đi.”
Đinh Lan nhịn không được nói: “Trắc phi chưa tiến vào sao?”
Thu Nguyệt cũng đi theo phụ họa nói: “Đúng nha, trắc phi như thế nào lại không tiến vào.”
“Có cái gì không đúng không?” Mi Nhi giả hồ đồ, nghi hoặc mà nhìn mọi người.
“Trắc phi có điều không biết, ngày ấy, Vương gia bảo Hoa Tưởng Dung ra khỏi Mai viên thì Hoa Tưởng Dung liền quấn lấy Vương gia, một hai ở tại Thanh Hiên Các.”
Mi Nhi cắn cắn môi, cười nói: “Như vậy cũng tốt, vốn dĩ, ta còn sợ ép nàng ấy dọn khỏi Mai Viên thì Vương gia sẽ an bài cho nàng một căn nhà nhỏ làm ảnh hưởng đến chuyện dưỡng thương.”
Đinh Lan vội la lên: “Nhưng Vương gia cũng không cho người khác tùy tiện đi vào Thanh Hiên Các, ngay cả tỷ muội chúng ta cũng chưa bao giờ đặt chân quá nửa bước thế mà nàng ta lại có thể đi vào.”
Nguyên lai bọn họ cũng không thể đi vào, bất giác ý hận trong lòng của Mi Nhi càng sâu. Nàng cố che giấu sư đố kị mà ra vẻ tươi cười: “Vương gia làm việc đều có chừng mực đây không phải là chuyện chúng ta có thể bàn luận.”
“Nhưng mà nàng không chỉ có cố tình vào Thanh Hiên Các, còn làm cho Vương gia xa cách chúng ta, đều là thị thiếp, nàng sao lại có thể bá đạo như vậy.” Thu nguyệt không cam lòng mà nói tiếp: “Hơn nữa, nàng ta còn nói năng lỗ mãng nói là cho dù trắc phi đã tới nhưng nàng cũng có có cách làm Vương gia không vào Mai Viên nửa bước.”
“Nàng nói như vậy?” Mi Nhi nhớ tới thái độ lúc nãy của Triệu Đoạt làm cho nàng không kềm được giận dữ mà lên tiếng.
Thu Nguyệt gật gật đầu nói: “Đúng là như vậy trước mặt trắc phi, chúng ta làm sao dám nói bậy.”
Thanh Âm thấy Mi Nhi có chút phẫn nộ, lập tức không để mất thời cơ nói tiếp: “Trắc phi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a, sao có thể để mộ mìn Hoa Tưởng Dung bá chiếm Vương gia? Vương gia chưa có con nối dõi, vì Vương gia mà suy nghĩ không thể để Hoa Tưởng Dung làm xằng làm bậy nha.”
Câu nói của Thanh Âm đánh ngay tử huyệt để cho Mi Nhi tìm ra một ly do để làm khó dễ Hoa Tưởng Dung. Khóe môi Mi Nhi cong lên không khỏi gợi lên khóe môi vì trong lòng đã có dự định.
Nàng là thay trời hành đạo, nàng là thay mặt cho các nữ nhân đáng thương, nàng là suy nghĩ thay cho Triệu Đoạt cho nên, nàng đối phó Hoa Tưởng Dung là danh chính ngôn thuận.
“Nếu bọn tỷ muội đối nàng ấy có sự phê bình như vậy, thân làm trắc phi, ta cũng là cần thiết hỏi đến một chút.”