Suốt một đêm Triệu Đoạt ngồi ở bên mép giường của Hoa Tưởng Dung. Lúc trời gần sáng do quá mệt mỏi hắn mới nằm gục một lát. Do quá mệt mỏi trong chốc lát, liền nghe thấy hắn khi thì hít thở dồn dập khi thì nhẹ nhàng mà thở.
Lúc Hoa Tưởng Dung tỉnh dậy thì mặt trời lên cao. Nàng nhíu mày, cảm thấy thật khát nước. Nàng giật giật môi lại cảm thấy một cơn đau ập đến.
“Tiểu thúy ta muốn uống nước”
Triệu đoạt vốn dĩ ngủ không sâu,khi nghe thấy âm thanh suy yếu của Hoa Tưởng Dung thì lập tức mở mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, vội vàng hỏi: “Nàng đã tỉnh? Muốn uống nước? Ta đây liền đưa cho nàng.”
Hoa tưởng dung vốn đang có chút mơ hồ đến khi nàng thấy rõ người nọ là Triệu Đoạt thì lập tức cự tuyệt: “Không cần, ta không muốn uống.”
Triệu đoạt đang bước vội thì ngừng lại, đột nhiên quay đầu, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Hoa Tưởng Dung:
“Không khát?”
“Đúng vậy.”
“Môi đã khô thế kia mà nàng còn nói là không khát?” Triệu Đoạt cố chấp mà rót một ly trà đưa cho Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung quay mặt qua chỗ khác, không thèm để ý tới.
“Còn giận ta?” Hắn kéo đầu nàng qua khiến cho nàng nhìn chăm chú hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thu hết sự chống cự của nàng vào đáy mắt.
Nàng nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng nàng lựa chọn nhắm mắt lại lựa chọn làm lơ.
Tức giận điên cuồng tuôn ra, không chỉ bởi vì nàng cố chấp, mà là vì sự xa cách của nàng. Hắn cho rằng, quá khứ đã qua đi, nhưng mà sao hắn biết được vết sẹo trên người có thể chữa khỏi nhưng vết thương trong tâm khó có thể chữa lành.
Mấy ngày này, hắn vẫn luôn thật cẩn thận mà dỗ dành cho nàng vui vẻ, chỉ nguyện nàng có thể hóa giải cừu hận trong lòng để mà an an phận phận ở bên người của hắn, nhưng nàng lại vẫn như cũ rối không dao động.
Nếu là ngày thường, sự kiên nhẫn của Triệu Đoạt hẳn là đã sớm mất hết, hắn chịu đựng không được sự lạnh nhạt của nàng, hắn vô pháp tiếp thu sự phản kháng như vậy.
Nhưng mà lúc này đây, hắn nhịn xuống. Hắn giơ cái chén, kiên định mà nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như một ngọn lửa ấm trong mùa đông lạnh giá.
“Tới, uống một chút nước đi, khát nước rất khó chịu, nàng xem môi nàng đều nứt ra rồi, chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?”
Hoa Tưởng Dung theo bản năng vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi. Cái lưỡi đinh hương phấn nộn giống như bướng bỉnh hài tử thình lình từ trong miệng vụt ra liền như vậy đã ướt đôi môi khô khốc, cũng như vậy mà làm Triệu Đoạt ngây người.
Tâm tình hắn nhộn nhạo tựa như có một dòng nước nóng từ cốt tủy chảy đến toàn thân hắn.
Yết hầu hắn lăn lăn, theo bản năng liếm môi, cao giọng nói: “Nếu nàng còn cố chấp như vậy, ta không ngại đút cho nàng uống.”
Hắn tự xưng ta, mà không phải bổn vương, hắn tự hạ mình như thế làm cho Hoa Tưởng Dung có chút ngoài ý muốn.
Nhưng là, sự ôn nhu của hắn là có mục đích, hắn kiêng kị Hoa phủ, kiêng kị Hoàng Thượng cùng thái phi, nhu tình của hắn bất quá chỉ là dùng để thu mua công cụ là nàng.
Có lẽ chờ hắn vượt qua khoảng thời gian đầu sóng ngọn gió này thì hắn lại sẽ biến trở bộ dáng trước kia, biến trở về bộ dáng Vương gia thô bạo, tàn khốc, lạnh lùng cho nên nàng là không thể tiếp tục trầm luân.
Hoa Tưởng Dung mở mắt ra, cười lạnh nói: “Vương gia, sự ôn nhu cùng kiên nhẫn của ngài hẳn là nên để lại cho trắc phi hoặc là các vị phu nhân khác của ngài mới đúng, hiện giờ, ngài hạ mình như vậy, thật là làm Tiện Thiếp không tiếp nhân nổi. Tiện Thiếp từ trước đến nay đều kín miệng, hơn nữa chân lại đi lại không tiện, chuyện đã xảy ra lúc trước sẽ không có người biết đến nên Vương gia không cần tiêu phí tâm tư với Tiện Thiếp.”
“Nàng” Triệu Đoạt có chút chán nản, nguyên lai những điều hắn làm trong mắt nàng dều là hành vi mua chuộc lòng người. Nàng thật sự cho rằng hắn làm như vậy là sợ nàng đi cáo trạng Hoàng Thượng cùng thái phi.
“Hoa Tưởng Dung, nàng đừng không biết tốt xấu, bổn vương đối với nàng như vậy chẳng lẽ nàng không có một chút cảm động?”
“Cảm động?” Hoa Tưởng Dung hừ lạnh một tiếng nói, “Ta đích xác là cảm động a, Vương gia vì giữ gìn ta danh tiết, không phân xanh đỏ đen trắng, liền giết chết Lạc đại phu, Vương gia lại săn sóc, ta sao có thể không cảm động?”
“Nói đi nói lại, nàng chính là bởi vì nam nhân kia mới xa cách ta? Nàng chẳng lẽ thật sự để ý hắn?” Trong mắt Triệu Đoạt hiện lên một tia không vui, thậm chí có thể nói là thống hận. Ban đầu hắn còn muốn giải thích với nàng là hắn không có giết Lạc Vũ, nhưng hiện tại hắn lại không muốn nói ra chân tướng cho nàng biết.
Hoa Tưởng Dung oán giận không thôi, cả giận nói: “Đối với bằng hữu không màng an nguy để cứu ta, ta không nên để ý sao? Chẳng lẽ, còn muốn ta ngây ngốc để ý một nam nhân không yêu ta lúc nào cũng chà đạp ta?”
Hai người nhìn nhau điện quang đan xen, trong mắt Triệu Đoạt đã dần hiện lên sự hung bạo. Ngay lúc này Mi Nhi lại xông vào mà không màn đến lời khuyên của Vương công công.
“Đoạt ca ca, Đoạt ca ca, hôm nay ta mang theo thật nhiều” Mi Nhi cao hứng phấn chấn mà vào nhà, thấy Triệu Đoạt cùng Hoa Tưởng Dung đang đối diện thật ái muội thì sắc mặt nàng ta chợt đại biến “Nàng nàng như thế nào lại ở chỗ này?”
Triệu Đoạt nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai cho muội tiến vào?”
Mi Nhi ngẩn người, cất giọng nói: “Đoạt ca ca, nàng ta có thể vào mà ta không thể sao? Ta mới là trắc phi của huynh, nàng bất quá chỉ là một thị thiếp thôi”
“Muội hẳn là nên sai người vào thông báo với ta một tiếng mà không phải không quy không củ xông tới như vậy!”
Mi Nhi thấy Triệu Đoạt biểu tình phần lớn là trách cứ, trong lòng thập phần buồn bực, nàng buồn bã nói: “Đoạt ca ca, huynh là đang trách ta sao? Huynh trách ta phá hư chuyện tốt của các người? Trách ta, đều do ta, nếu ta trước đó sai người thông báo thì sẽ không gặp được các ngươi ở chỗ này tình chàng ý thiếp tâm ta cũng sẽ không khó chịu như vậy”
“Mi Nhi”
“Huynh không muốn để nàng ta dọn ra Mai Viên có phải hay không, cho nên, huynh để nàng vào Thanh Hiên Các để cho hai người sớm chiều đều có thể ở bên nhau. Đoạt ca ca, huynh đã quên tình nghĩa tình nghĩa lúc trước của chúng ta, đã quên lời hứa hẹn của huynh, huynh muốn phản bội ta, đúng hay không?”
Triệu Đoạt ngữ khí hòa hoãn, nhẹ nhàng nói: “Mi Nhi, không cần hồ nháo được không, sự tình căn bản là không giống như muội nghĩ”
“Đúng, là ta hồ nháo, ta không phóng khoáng, so không được thị thiếp vô cùng kiều mị này của huynh, cho nên huynh chán ghét ta nên dùng phương thức này để đuổi ta đi có phải hay không? Ta không cần huynh đuổi, ta tự mình đi!”
Nói xong, Mi Nhi liền chạy đi. Lúc nàng xoay người, Triệu Đoạt tinh tường thấy, hai hàng nước mắt từ hốc mắt của Mi Nhi chảy ra.
Mi Nhi thở phì phì mà chạy ra ngoài nhưng càng ra xa thì bước chân của nàng ta càng chậm dần, nàng ta chờ mong Triệu Đoạt sẽ giống như lúc trước đuổi theo mình. Nhưng đợi một hồi lâu mà nàng vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo. Nàng ta muốn quay đầu lại nhìn xem, nhưng lại không thể, bởi vì quay đầu lại thì nhất định nang sẽ thua.
Tâm tình chợt hạ xuống, đây là lần đầu tiên Triệu Đoạt không có đuổi , chẳng lẽ nói, hắn thật sự đã thay lòng, sự sợ hãi trng lòng Mi Nhi càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân, mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra mở ra, Mi Nhi vội vàng mà quay đầu lại nhưng chỉ thấy ba nữ nhân chưa bao giờ gặp qua.