Vào ban đêm, Cố Hề bay vào nhà như thường ngày. Cô ấy bay thẳng đến phòng ngủ chính, nhìn thấy trên giường có hai chỗ phồng lên dưới chăn thì cười lạnh: “Hôm nay chơi gì với hai người đây?”
Cô ấy vẫn chưa phát hiện điều gì không ổn, nhưng khi xốc chăn lên thì lại bị một luồng ánh sáng vàng đánh trúng, ngã xuống đất. Cảm giác nóng rát như lửa đốt trên người khiến Cố Hề liên tục hét lên thảm thiết.
Mà Phương Châu và Hứa Chi Mạn vốn nên đang nằm ở trên giường lại yên lành đứng trước cửa. Trước mặt bọn họ là một người đàn ông đầu đinh đang cầm kiếm gỗ đào, miệng đọc chú ngữ.
Lúc này Cố Hề mới nhận ra, bị trúng kế rồi! Thứ trên giường không phải người mà là hai con rối gỗ, Bắc Ngọc khống chế chúng, anh ta dùng tóc dệt thành dây thừng để trói Cố Hề lại.
“Buông tôi ra!” Cố Hề không ngừng giãy giụa, nhưng lại không đánh lại rối gỗ của Bắc Ngọc.
Hứa Chi Mạn thấy vậy liền kiêu ngạo nói: “Cố Hề ơi là Cố Hề, đã trở thành quỷ thì thành thật hơn đi chứ, còn dám làm xằng làm bậy ở đây. Bây giờ tôi cho cô biết thế nào là lợi hại.”
“Xì! Mày là thứ gì mà dám nói như vậy.”
“Ít ra thì tôi vẫn là con người, còn cô thì sao, cô đã thành quỷ rồi.” Hứa Chi Mạn ôm lấy cánh tay của Phương Châu, nói với Bắc Ngọc: “Đạo trưởng, tiêu diệt cô ta nhanh lên.”
Bắc Ngọc hỏi Cố Hề: “Vì sao cô vẫn chưa đi đầu thai?”
“Người hại tôi vẫn còn sống, làm sao tôi có thể cam tâm!”
“Nhưng oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc?”
“Hừ, đạo sĩ thúi, nếu anh cùng một phe với bọn họ thì đừng khuyên tôi. Tôi tự nhận mình xui xẻo, trúng kế của anh, nhưng chỉ cần tôi có thể chạy thoát thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người.”
Từ khi Bắc Ngọc xuống núi cũng đã tiêu diệt không ít ma quỷ, nhưng anh ta thấy Cố Hề thật sự không giống một ác quỷ.
Phương Châu giả vờ giả vịt nói: “Cố Hề, đừng cố chấp không tỉnh ngộ nữa. Dù sao em và anh cũng đã từng là vợ chồng, anh cũng không muốn em phải hồn phi phách tán.”
Hiện giờ Cố Hề chỉ còn hận thù với gã ta, hoàn toàn không có chút tình cảm nào: “Phương Châu, anh là hung thủ giết người, nhất định anh sẽ phải chịu trừng phạt.”
Bắc Ngọc nhíu mày, chẳng lẽ con quỷ này thực sự có oan khuất hay sao?
***
Ban đêm Khúc Yêu Yêu tỉnh dậy uống nước mới phát hiện không thấy Cố Hề đâu. Cô gõ cửa phòng của Lê Thiệu: “Lê tiên sinh! Lê tiên sinh!”
Lê Thiệu miễn cưỡng mở cửa: “Sao đấy?” Gần đây hiếm khi được ngủ ngon như vậy, vậy mà nửa đêm lại có người quấy rầy giấc mộng của anh.
“Không thấy chị gái quỷ đâu hết!”
Lê Thiệu lập tức tỉnh táo lại: “Cô ấy đi đâu vậy?”
Khúc Yêu Yêu đoán chị ấy cũng chỉ đến nơi đó thôi.
Lê Thiệu lái xe một mạch đến vườn hoa của tiểu khu. An ninh ở nơi đây rất chặt chẽ, bảo an thấy biển số xe của anh lạ nên hỏi: “Hai người đi nhà nào? Tìm ai?”
Trong lúc nhất thời, Lê Thiệu thật sự không biết nên nói thế nào: “Để tôi hỏi một chút.”
Trong ánh mắt cảnh giác của bảo an, Lê Thiệu lấy di động ra.
La bàn bát quái của Khúc Yêu Yêu cảm nhận được Cố Hề ở nơi này, hơn nữa dấu hiệu của hồn phách rất yếu ớt: “Lê tiên sinh, tôi vào trước đây.”
Lê Thiệu còn chưa kịp ngăn cô lại thì Khúc Yêu Yêu đã xuống xe. Cô đi đến tòa nhà bên đường lớn, dùng tay ướm thử độ cao rào chắn, rồi lấy ra dây thừng tròng vào cột đá trên tường thấp, sau đó dẫm lên tường gạch trèo lên.
Khúc Yêu Yêu xoay người nhảy vào trong, cô vừa đến được lầu dưới, Lê Thiệu đã đi tới sát phía sau.
“Lê tiên sinh?”
Cô định hỏi là anh vào nhanh như vậy sao?
Giọng điệu Lê Thiệu nghiêm khắc: “Ai bảo cô chạy lung tung, lỡ xảy ra chuyện thì sao!”
Trong lúc anh không nhận ra, anh đã bắt đầu lo lắng cho Khúc Yêu Yêu. Nhà họ Lê có tài sản ở nơi này, Lê Thiệu chỉ cần báo tên là có thể đi vào. Bảo an thay đổi thái độ trước đó ngay, anh ta trở nên vô cùng khách sáo.
Khúc Yêu Yêu không có thời gian để phản bác, cô kéo anh chạy lên lầu sáu.
Thang máy quá chậm nên cô trực tiếp đi thang bộ, sức khỏe Lê Thiệu vốn yếu ớt, mới leo được một tầng đã thở hồng hộc.
La bàn bát quái bàn chỉ vào phòng 601. Khúc Yêu Yêu nhẹ nhàng đi đến cửa, nghe tiếng động bên trong.
Tiếng Cố Hề la lên thê thảm, hình như còn một người khác ở đó.
Cô gõ cửa, Phương Châu hỏi: “Ai đó?”
“Tôi là...” Khúc Yêu Yêu bỗng không biết nói gì. Nếu nói ra thân phận thật sự của mình thì e là bọn họ sẽ không mở cửa một cách dễ dàng.
“Chúng tôi là gia đình ở lầu trên. Nửa đêm rồi mà nhà các người còn ồn ào, quấy nhiễu người dân vậy hả.” Lê Thiệu nói xong liền vịn tường thở hổn hển.
“Thật ngại quá, đứa trẻ trong nhà tôi không chịu ngủ.”
“Không được, các người phải ra ngoài cho lời giải thích.”
Phương Châu nhìn Bắc Ngọc, anh ta gật gật đầu: “Không sao đâu, bọn họ không nhìn thấy nữ quỷ.”
“Chờ tôi một chút, tôi ra ngay đây.” Phương Châu sợ họ báo đội trật tự nên chỉ có thể mở cửa tự giải quyết.
Vừa mở cửa ra, Phương Châu đã bị một lực đẩy mạnh lên tường.
Khúc Yêu Yêu xông vào trong phòng, tìm thấy Cố Hề đang bị trói trên mặt đất: “Chị gái quỷ, ai làm chị bị thương?” Cô nhìn con rối gỗ trên mặt đất rồi nói với Bắc Ngọc: “Búp bê con rối, anh là Thuật sư sao?”
Bắc Ngọc cũng đang nhìn cô. Cô gái này lại có thể thấy quỷ, cô còn có quan hệ mật thiết với quỷ: “Cô là... đạo sĩ hả? Con quỷ này và cô có quan hệ gì?”
Vẻ mặt của Khúc Yêu Yêu lộ vẻ không vui: “Anh quan tâm nhiều quá rồi đấy.”
“Để mặc quỷ làm hại người vốn đã không đúng với lẽ trời, nếu tôi đã thấy thì phải quản.”
“Chị ấy khiến ai bị thương?”
Bắc Ngọc nói: “Cô ta quấy rầy tiên sinh và phu nhân nhà này hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ đều do cô sai khiến ư?”
Khúc Yêu Yêu cúi đầu nhìn Cố Hề, đối phương chột dạ cúi đầu.
Nhưng dù thế nào cũng là quỷ nhà mình, không thể để người ngoài bắt nạt được: “Này, anh có biết bọn họ có quan hệ gì không? Anh có biết chị quỷ này vì sao lại quấy rầy hai người họ không?”
Bắc Ngọc không hiểu: “Ý của cô là gì?”
“Gã ta là chồng của chị gái quỷ, cũng là người giết hại chị gái quỷ.” Khúc Yêu Yêu lại chỉ vào Hứa Chi Mạn: “Chị ta, chính là người đã phá hỏng quan hệ của chị gái quỷ và chồng chị ấy, gọi là... mọi người thường gọi loại người này là gì nhỉ?”
Lê Thiệu: “Kẻ thứ ba.”
Cố Hề: “Tuesday.”
Bắc Ngọc: “Hồ ly tinh... Xin lỗi, tôi cũng chỉ đọc được trong sách thôi.”
Hứa Chi Mạn bị chọc tức đến đỏ bừng mặt: “Đừng nghe bọn họ nói bậy. Đạo trưởng, bắt bọn họ lại nhanh lên!”
Tay Bắc Ngọc cầm kiếm gỗ đào, cảnh cáo Khúc Yêu Yêu: “Tôi tôn trọng cô vì cô cũng là người tu đạo, đừng nhầm đường lạc lối nữa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt lấy nữ quỷ này.”
“Vậy để xem anh có năng lực này hay không.”
Khúc Yêu Yêu lấy dây thừng phù chú từ trong túi ra, sau khi gỡ móc khóa thì nó đã trở thành một chiếc roi.
Hai người bắt đầu đánh nhau ngay trong phòng ngủ không lớn này, Lê Thiệu nhân cơ hội nháy mắt ra hiệu cho Cố Hề, cô ấy chậm rãi tiến về cửa, nhưng lại bị Hứa Chi Mạn ngăn lại: “Cô muốn chạy đi đâu đó!”
Làm sao có thể đánh đồng quỷ và người được?
Cố Hề lộ ra móng tay dài vung vẩy, Hứa Chi Mạn sợ hãi, chạy thẳng đến sau lưng Phương Châu trốn.
Bắc Ngọc thấy vậy liền quay đầu chạy đến chỗ Cố Hề, nhưng lại bị Khúc Yêu Yêu dùng roi trói chặt kéo về.
“Cô gái, nếu cô tiếp tục làm phiền tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Ha, buồn cười thật đấy, vu cổ thuật sĩ các người luôn thấy tiền là sáng mắt. Gã này đã cho anh bao nhiêu tiền để anh bán mạng cho gã như vậy?”
Bắc Ngọc thẳng thắn nói: “Vị tiên sinh này chỉ cho tôi nửa bình nước, nhưng đó cũng là một ân huệ, huống chi sứ mệnh của những người tu đạo như chúng ta vốn là trừ ma vệ đạo.”
“Nửa bình nước đã mua chuộc được anh rồi? Anh cũng dễ lừa quá rồi.” Khúc Yêu Yêu thật sự cảm thấy anh ta có thể là một kẻ ngốc: “Tôi sẽ cho anh một ly trà sữa, anh dừng tay lại được không?”
“Trà sữa là gì?”
“Trà sữa là một loại nước uống, bên trong có trân châu ăn rất ngon, tôi nói cho anh nghe...”
Ba người một quỷ nhìn hướng đi của câu chuyện này… Sao bỗng nhiên lại biến thành họp mặt chia sẻ mỹ thực rồi?
Hứa Chi Mạn lớn tiếng la lên: “Đạo trưởng, ngài chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Một con nhóc thôi cũng đánh không lại.”
Lê Thiệu lạnh lùng nói: “Không biết nói thì câm miệng đi.”
Bắc Ngọc lấy ra con rối giấy từ trong túi, đọc khẩu quyết điều khiến nó.
Khúc Yêu Yêu cười khinh thường, nói: “Chiêu lừa bịp nho nhỏ này cũng chỉ có thể hù dọa người khác mà thôi.”
Cô vung roi về phía người giấy kéo lại, nhưng lại phát hiện mình không thể kéo về được. Người giấy trông có vẻ yếu ớt nhưng sức rất mạnh, giữ sợi dây thừng không buông tay. Khúc Yêu Yêu dùng sức kéo, Bắc Ngọc chợt hô: “Thả!”
Người giấy thả tay ra, Khúc Yêu Yêu bị ngã xuống đất theo quán tính, người giấy liền nhân cơ hội này dùng dây thừng phù chú trói cô lại.
“Đắc tội rồi.” Bắc Ngọc rất có lễ phép, trong tiếng mắng của Khúc Yêu Yêu, anh ta lấy hồ lô ra định bắt Cố Hề đi.
Đúng lúc này, cảnh sát tới: “Ai đã báo cảnh sát?”
Lê Thiệu đứng ra: “Là tôi.”
***
Khi vào nhà Lê Thiệu thấy tình hình không ổn nên đã lập tức gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát đến rất nhanh, người dẫn đầu hỏi: “Tình huống hiện tại là thế nào?”
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ bắt cóc em gái của tôi.”
Phương Châu nghe vậy liền lập tức giải thích: “Chỉ là hiểu lầm, chúng tôi có chút tranh chấp nhỏ mà thôi.”
Khúc Yêu Yêu còn bị trói trong phòng ngủ, cảnh sát thấy chuyện này có vẻ nghiêm trọng nên lập tức gọi điện thoại xin chi viện trong cục.
Một tay Bắc Ngọc cầm kiếm gõ, một tay cầm hồ lô, cảnh sát nhìn anh ta, quát lớn: “Xin anh buông vũ khí ngay lập tức!”
“Tôi chỉ đến để bắt quỷ.”
“Thần thần quỷ quỷ cái gì. Anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc dùng vũ khí đả thương người khác, nếu không bỏ xuống thì chúng tôi sẽ phải nổ súng!”
Bắc Ngọc ném kiếm gỗ đào xuống, cất hồ lô đi, ngơ ngác nhìn Phương Châu: “Phương tiên sinh, ngài giải thích cùng anh ta đi, tôi không phải kẻ bắt cóc mà.”
Hiện giờ Phương Châu còn không lộ cho bản thân mình nổi, toàn là chuyện gì thế này?
Hứa Chi Mạn vẫn còn nói: “Nhà của chúng tôi bị quỷ ám, anh ta đúng là đến đây để đuổi quỷ. Con nhóc kia cũng không phải do chúng tôi trói lại, cô ta là yêu quái, cô ta có thể khống chế ma quỷ.”
Cảnh sát cười: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt mà. Cô nói có quỷ đúng không, quỷ ở đâu?”
Hứa Chi Mạn chỉ vào vị trí của Cố Hề: “Ở ngay đây này!”
Tro thực vật mà Bắc Ngọc cho hai người, một mặt có thể loại trừ mùi vị trên người họ, mặt khác cũng có thể khiến họ thấy được quỷ, nhưng cảnh sát xác thực không nhìn thấy.
Anh ấy hỏi nữ cảnh sát đi cùng: “Tiểu Trịnh, cô thấy không?”
Tiểu Trịnh lắc đầu: “Không thấy.”
Anh ấy lại hỏi Lê Thiệu: “Đồng chí này, anh có thấy được quỷ không?”
Lê Thiệu cũng lắc đầu: “Không thấy được.”
Vẻ mặt của cảnh sát nghiêm túc: “Đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Khúc Yêu Yêu được thả ra, khóc “hức hức hức”: “Bọn họ đáng sợ quá đi. Họ nhốt cháu lại, không cho cháu ăn cơm, thậm chí còn định đánh cháu. Chú cảnh sát cứu cháu với.”
Nữ cảnh sát Tiểu Trịnh thấy cô khóc rất thảm thương liền vội vàng an ủi: “Đừng sợ, hiện giờ em đã an toàn rồi, những người xấu đó sẽ phải chịu trừng phạt thôi.”
“Dạ vâng.” Khúc Yêu Yêu tủi thân gật đầu, khi đi ngang qua Bắc Ngọc, cô còn le lưỡi khiêu khích anh ta.
Bắc Ngọc cảm thấy xã hội này quá không thân thiện rồi. Không để ý một chút thôi mà đã được mời vào Cục Cảnh Sát.
Cảnh sát đưa bọn họ về Cục để điều tra đầu đuôi sự việc.
Lê Thiệu nói là những người Phương Châu thực hiện tà giáo, chuyên bắt những cô gái trẻ tuổi. Phương Châu có miệng mà không thể nói gì, chỉ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Bắc Ngọc.
Bắc Ngọc còn vô tội hơn nữa. Anh ta vừa xuống núi, không thù không oán với ai, làm sao lại làm chuyện bắt cóc người được? Nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, Bắc Ngọc căn bản không thể chối tội danh bắt cóc này.
Cuối cùng cảnh sát chỉ có thể tạm giam họ ở Cục Cảnh Sát trước, chờ tiếp tục điều tra rồi mới kết án.