Cảnh sát cho Khúc Yêu Yêu về nhà nghỉ ngơi trước, lúc sau sẽ tiếp tục mời cô đến cục để điều tra.
Khúc Yêu Yêu không ngừng nói: “Cảm ơn anh và chị cảnh sát chính nghĩa.” Khiến cho cảnh sát trong cục đều cảm thấy cô gái này vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Từ lúc Lê Thiệu đến Cục Cảnh Sát đã không nói lời nào, vẻ mặt còn căng chặt và khó coi hơn.
Lên xe rồi, anh mắng Khúc Yêu Yêu một trận xối xả: “Cô rất có năng lực phải không, đùa giỡn với mạng sống của mình hả? Tay của cô lành chưa mà đánh nhau với người ta, đến lúc đó mà bị thương nữa thì đừng mong tôi sẽ chăm sóc cô.”
Khúc Yêu Yêu bị anh mắng đến nỗi không dám thở mạnh: “Thực xin lỗi Lê tiên sinh, tôi không ngờ tên đó có năng lực mạnh như vậy.”
“Hừ, làm gì có ai có năng lực mạnh như Khúc tiểu thư cô chứ?”
“Năng lực của Lê tiên sinh mạnh hơn tôi nhiều, may là hôm nay có anh. Lê tiên sinh là người có năng lực nhất, thông minh nhất, tốt nhất mà tôi từng gặp!”
Lê Thiệu không nhận rắm cầu vồng* của cô. Anh liếc nhìn Cố Hề đang suy yếu ở ghế sau một cái rồi lạnh lùng nói: “Tôi để cô ở trong nhà không phải cho cô đi gây rắc rối. Bản thân muốn chết cũng đừng liên lụy người khác.”
(*) Rắm cầu vồng: dùng để chỉ fans hay tâng bốc, khoa trương về idol của mình, nhìn cái gì cũng là ưu điểm, dù idol đánh rắm thì cũng là cầu vồng.
Cố Hề biết anh đang nói đến mình, hôm nay đúng là cô ấy đã làm liên lụy đến họ: “Thực xin lỗi, chỉ là tôi... không nuốt trôi cơn tức này.”
“Cách báo thù của cô là đi hù dọa bọn họ? Đúng là có đầu óc thật đấy.”
Khúc Yêu Yêu vừa định nói gì thì đã bị Lê Thiệu trừng mắt, cô chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ giả làm chim cút.
Chị gái quỷ ơi, chị tự cầu phúc cho bản thân đi nhé.
Khi về đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng, Lê Thiệu cả đêm không ngủ nên tinh thần rất kém. Khúc Yêu Yêu cũng không dám nói chuyện cùng anh, trong khoảng thời gian anh về phòng ngủ bù thì cô và Cố Hề ngồi trên sô pha tự kiểm điểm bản thân.
Lê Thiệu ngủ bù đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Trong lúc ngủ, anh thậm chí không nghe thấy tiếng điện thoại Phùng Khải gọi.
Trong nhà trong tiệm đều có cả đống việc, Lê Thiệu thấy đau cả đầu. Anh nói với Phùng Khải rằng hôm nay không đến, bảo cậu ta đóng cửa sớm một chút, sau đó mặc áo khoác ra ngoài.
Khúc Yêu Yêu đứng lên, áy náy nói: “Lê tiên sinh, anh tỉnh rồi.”
Lê Thiệu rót một ly nước ấm rồi uống: “Cô đang làm gì đấy?”
“Đang tự kiểm điểm bản thân, tối hôm qua đúng là tôi đã quá xúc động. Lê tiên sinh, thực sự xin lỗi anh, nhưng anh có thể đừng đuổi tôi ra ngoài được không?” Cô nhìn Lê Thiệu một cách đáng thương.
Cơn giận trong lòng Lê Thiệu đã vơi đi rất nhiều: “Còn có lần sau nữa thì tự thu dọn đồ vật cút đi.”
Khúc Yêu Yêu cười nói: “Được, tôi bảo đảm sẽ không đâu.”
Cố Hề co rúm trên sô pha, tự ôm cơ thể mình, miệng không ngừng kêu lạnh.
Lê Thiệu hỏi: “Cô ấy lại bị gì vậy?”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Bị tên Thuật sư kia làm tổn thương hồn phách. May là tôi... chúng ta đến kịp lúc, không thì chị ấy thật sự sẽ bị hồn phi phách tán rồi.”
“Cô nói xem tên Thuật sư đó có lai lịch gì?”
“Bọn họ cũng là người tu đạo, chẳng qua bọn họ tu đường ngang ngõ tắt.” Khúc Yêu Yêu không có ấn tượng tốt về Thuật sư: “Bà đã từng nói Vu cổ Thuật sư am hiểu sử dụng cổ thuật và con rối. Bọn họ toàn kiếm những đồng tiền không sạch sẽ. chẳng qua người chúng ta gặp tối hôm qua lại khác với những Thuật sư bình thường.”
Lê Thiệu lạnh lùng nói: “Cô cũng rất quan tâm đến anh ta nhỉ?”
Khúc Yêu Yêu xua tay: “Đương nhiên không phải rồi. Chẳng qua đây là lần đầu tôi gặp Thuật sư, đương nhiên phải tìm hiểu nhiều hơn một chút, sau này lại gặp phải thì sẽ không chịu thiệt như hôm nay.”
Lê Thiệu thấy cô hơi tiều tụy, hỏi: “Cô không mệt à?”
Khúc Yêu Yêu hơi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố lên tinh thần: “Không mệt!”
“Đi vào phòng ngủ đi, tôi đi mua đồ ăn nấu cơm.”
Khúc Yêu Yêu thấy giọng điệu của Lê Thiệu dịu đi đôi chút, bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Vậy có thể làm bánh kem để ăn không?”
Lê Thiệu cong môi, nhẹ nhàng nói: “Ăn trong mơ đi.”
***
Tuy miệng nói lời tàn nhẫn nhưng Lê Thiệu vẫn là đi đến tiệm một chuyến, lấy vài nguyên liệu làm bánh kem mang về. Anh luôn nhượng bộ Khúc Yêu Yêu hết lần này đến lần khác, đúng thật là kỳ lạ.
Hơn 7 giờ tối, Khúc Yêu Yêu tỉnh ngủ. Cô ra khỏi phòng gọi một tiếng: “Lê tiên sinh?”
Lê Thiệu đóng máy tính lại, đi ra khỏi phòng: “Cô tỉnh rồi.”
“Ừm.” Khúc Yêu Yêu vuốt bụng: “Lê tiên sinh, tôi đói quá.”
“Ngoại việc ngủ ra thì chỉ biết ăn, cô thật sự giống hệt con heo.”
Khúc Yêu Yêu không tức giận chút nào: “Vậy thì có gì không tốt chứ? Heo có cái ăn, có chỗ ngủ, hạnh phúc hơn tôi nhiều.”
Lê Thiệu có chút bất đắc dĩ: “Đúng thật, ăn đến nỗi trắng trẻo mập mạp, cuối cùng trở thành bữa ăn ngon trên bàn.”
“Heo vốn sẽ phải chết mà, đó cũng xem như chết một cách có ý nghĩa rồi. Huống chi cho dù là người cũng không chắc có thể sống lâu. Con người có nhiều chuyện cần phải lo nghĩ như vậy mà.”
Vậy mà Lê Thiệu còn cảm thấy cô nói rất đúng, sau khi tỉnh táo lại, anh nói: “Ăn cơm đi.”
Hôm nay anh không làm gan heo, mà mua hai miếng bò bít tết ăn cùng với mì Ý. Khúc Yêu Yêu ngửi thấy mùi, say mê nói: “Thơm quá đi, cuối cùng cũng không cần ăn gan heo nữa.”
Không có Cố Hề hướng dẫn, Lê Thiệu cũng không biết làm món gì khác, anh chỉ có thể làm vài món Tây đơn giản.
Khúc Yêu Yêu cắm nĩa vào giữa miếng bít tết, rồi cứ vậy mà cầm lên ăn, nước tiêu đen nhỏ giọt đầy trên bàn, Lê Thiệu không nhìn nổi: “Bỏ thịt xuống đi.”
“Hở? Không ăn được à?” Khúc Yêu Yêu nghi hoặc.
Vẻ mặt Lê Thiệu ghét bỏ, lấy dĩa thức ăn của cô để trước mặt, dùng dao nĩa cắt bò bít tết thành miếng nhỏ: “Ăn đi.”
Thì ra là như vậy...
“Cảm ơn Lê tiên sinh.” Mặc dù ăn như vậy thuận tiện hơn, nhưng Khúc Yêu Yêu vẫn cảm thấy không sảng khoái như khi cắn một miếng to.
Sau khi ăn cơm, Lê Thiệu thu dọn dĩa bỏ vào bồn rửa, lấy bánh kem ra khỏi lò nướng. Khúc Yêu Yêu ngửi thấy mùi liền chạy vào phòng bếp: “Là bánh kem nè!”
Nhìn món Lê Thiệu đang cầm, Khúc Yêu Yêu bĩu môi: “Lê tiên sinh, bánh kem bị anh nướng khét rồi kìa.”
Lê Thiệu cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị cô làm cho tức chết: “Món này tên là Chocolate Brownie*.”
(*) Chocolate Brownie: 1 loại bánh ngọt thuộc loại bánh cổ điển có nguồn gốc từ nước Anh từ đầu thế kỷ 20. Nó sở hữu kết cấu mềm mại, ẩm với màu nâu sẫm đặc trưng từ nguyên liệu chocolate.
undefined
Tên là gì Khúc Yêu Yêu không quan tâm, cô chỉ muốn biết: “Còn ăn được không?”
“Không được, tôi bỏ độc vào rồi.”
Lê Thiệu bưng dĩa Brownie về bàn, tự cầm nĩa bắt đầu ăn.
Khúc Yêu Yêu nóng ruột: “Lê tiên sinh, tôi không sợ độc!”
Vị của Chocolate rất mới lạ, trong vị ngọt còn có chút đắng. Khúc Yêu Yêu nhíu mày, cảm thấy bánh kem này thật là khó ăn. Nhưng cơn háu ăn trong bụng vẫn chưa được thỏa mãn nên cô lại xúc thêm một thìa nữa.
Lê Thiệu có cho thêm kem nhạt vào, ăn cùng sẽ trung hoà bớt vị đắng, chỉ còn lại vị ngọt của kem. Đây mới là bánh kem chứ, Khúc Yêu Yêu thoả mãn nheo nheo mắt.
Chẳng mấy chốc, hơn phân nửa miếng Brownie đã vào bụng Khúc Yêu Yêu. Khi cô muốn ăn tiếp thì Lê Thiệu lại kéo dĩa đến trước mặt mình.
Tay Khúc Yêu Yêu còn đang giơ lên giữa không trung, cô nhìn Lê Thiệu: “Lê tiên sinh?”
“Buổi tối không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị khó tiêu.”
Khó tiêu á? Chuyện này chưa bao giờ xảy ra với Khúc Yêu Yêu: “Không đâu, tiêu hóa của tôi tốt lắm.”
“Vậy cũng không được.”
Khúc Yêu Yêu lại lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Nhưng không ăn sẽ bị hư đấy, lãng phí lắm.”
“Để vào tủ lạnh đi, ngày mai hẵng ăn tiếp.”
Lê Thiệu kiên quyết không cho cô ăn, Khúc Yêu Yêu đành bỏ cuộc. Chẳng qua cô đã lén ngó được chỗ anh cất bánh kem rồi, đợi ban đêm Lê Thiệu ngủ say, hì hì, bánh kem sẽ là của cô hết!
***
Tình hình của Cố Hề càng lúc càng kém hơn, linh hồn đã bắt đầu tan biến dần. Khúc Yêu Yêu nhìn tình trạng này cô ấy, lần này Cố Hề thực sự bị thương khá nghiêm trọng: “Lê tiên sinh, gần đây có cửa hàng bán nhang nến không?”
“Không có, phải đi đến chỗ khác.” Lê Thiệu đã ra ngoài xem một vòng rồi, quả thực không có bao nhiêu cửa hàng.
Khúc Yêu Yêu lo rằng Cố Hề không chịu nổi, liền nói: “Anh có thể chở tôi đến cửa hàng bán nhang nến không?”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, nếu muộn hơn thì chị gái quỷ sẽ gặp nguy hiểm.”
Lê Thiệu vốn không quá tình nguyện, Cố Hề có kết cục như vậy đều là do chính cô ấy gây ra. Nhưng anh không chịu được mấy lời dong dài của Khúc Yêu Yêu: “Lê tiên sinh, đây là việc tích lũy công đức đấy.”
“Lê tiên sinh, chị gái quỷ đáng thương quá đi.”
“Lê tiên sinh...”
Lê Thiệu nghe đến nỗi đau cả đầu: “Đừng nói nữa, tôi đi.”
Anh lái xe chở Khúc Yêu Yêu đến cửa hàng lần trước anh mua nhang nến, chỉ là bây giờ đã sắp 9 giờ, không biết cửa hàng đó còn mở cửa hay không. Thật đúng lúc, cụ bà mở cửa hàng vừa chuẩn bị đóng cửa.
Khúc Yêu Yêu chạy tới, “Bà ơi chờ một lát, cháu muốn mua vài thứ.”
Bà lão chủ quán lưng đã còng, đẩy cửa sắt ra: “Vào đi.”
“Cảm ơn bà ạ.”
Khúc Yêu Yêu ngửi mùi của nhang bên trong: “Mùi của cái này không ổn, cái này cũng không đúng...” Cô chọn hồi lâu nhưng vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.
“Cô nhóc, cháu muốn lấy loại gì?”
“Bà ơi, chỉ có những loại nhang này thôi ạ?”
Bà lão chủ quán suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ có những cái đó là bán theo bó, còn có hàng bán lẻ con có muốn không?”
“Cho cháu xem trước đi ạ.”
Bà cụ đi vào trong phòng, lấy nhang mà nhà bà dùng để thờ cúng tượng Phật ra: “Chỉ có như vậy thôi.”
Hầu hết nhang trong túi nilon màu đỏ đều chỉ còn nửa cây, thậm chí còn có vài cây đã nát thành nhiều mảnh. Khúc Yêu Yêu cầm đặt lên mũi ngửi thử, hai mắt sáng lên: “Chính là nó đó, bà ơi, cháu lấy hết những cái này.”
Cô lấy một ít tiền giấy đặt lên quầy tính tiền, đương nhiên là Lê Thiệu đưa.
Nhìn những mảnh vụn đó, Lê Thiệu cảm thấy Khúc Yêu Yêu có thể đã bị lừa: “Không phải ở đó có cái nguyên vẹn sao?”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Lê tiên sinh anh không hiểu rồi, những bó nhang nguyên vẹn đó đều được tổng hợp từ bột nhang để làm ra, mùi hương không chính tông. Muốn cung phụng quỷ thần thì chúng ta phải dùng loại nhang không bỏ thêm gì mới được.”
Bà lão chủ quán không khỏi nhìn cô một cái: “Cô nhóc này hiểu nhiều đấy.”
“Là bà cháu đã dạy cháu mọi thứ.”
Hai người xách một túi đồ về nhà. Cố Hề nằm trên sô pha đang đau đến nỗi kêu thảm thiết, Khúc Yêu Yêu chưa cởi giày đã chạy vào.
Cô lấy bàn thờ ra, bày biện trước mặt Cố Hề, rồi bóp nát những đoạn nhang vỡ đã mua từ cửa hàng về sau đó đặt lên bàn thờ. Tiếp theo cô lấy giấy vàng, dùng chu sa màu đỏ trong túi vẽ hoa văn lên giấy.
Lê Thiệu đứng ở huyền quan mà không tiến vào, lỡ như cô quỷ này có xảy ra dị biến gì thì anh chuẩn bị chạy trốn ngay lập tức.
Khúc Yêu Yêu ngồi xếp bằng trên thảm, thắp nhang, cầm là bùa màu vàng trong tay tụng kinh.
Cố Hề lúc thì lạnh, lúc thì nóng, cô ấy cảm thấy như cơ thể sắp nổ tung.
“Đau quá!” Giọng cô ấy thê thảm. Khúc Yêu Yêu bị sóng âm chấn động nhoáng lên một cái.
Lê Thiệu nhanh tay đỡ lấy cô, cô mới không bị ngã xuống đất.
Khúc Yêu Yêu chưa kịp nói cảm ơn đã tiếp tục tụng kinh. Thấy thời cơ sắp đến, cô bỏ lá bùa vàng đó vào lư hương rồi đốt cùng vụn nhang. Cố Hề ngửa mặt lên trời hét một tiếng, bấy giờ cô ấy mới bình tĩnh lại, nằm trên sô pha nhắm nghiền hai mắt.
“Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ ổn thôi.”
Quỷ cũng cần nghỉ ngơi sao? Lê Thiệu lại có thêm kiến thức mới rồi.
Khúc Yêu Yêu đã tốn nhiều sức lực, đầu cảm thấy hơi choáng váng, cô yếu ớt nói: “Lê tiên sinh, anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Cô nói đi.”
“Cho tôi ăn thêm một miếng bánh kem với.”
Lê Thiệu hoàn toàn cạn lời, thì ra là có mưu đồ với bánh kem đây mà!