Vừa về đến nhà, Lê Thiệu còn chưa kịp nói gì thì Khúc Yêu Yêu đã đóng cửa lại nhốt mình trong phòng. Hồng Đàn nghe được tiếng động nên bò xuống khỏi nhà gỗ, hỏi: “Yêu Yêu sao vậy?”
Sao Lê Thiệu biết được, anh còn chưa kịp hỏi tại sao Khúc Yêu Yêu lại đi cùng với Kiều Cảnh Kỳ mà cô đã tức giận trước rồi.
“Không biết.” Lê Thiệu kìm cơn tức lại rồi trở về phòng.
Bạch Huyền chắp tay sau lưng đi tới: “Ta thấy bọn họ cạch mặt nhau rồi.”
Mấy ngày nay Cố Hề không ở nhà, trong nhà chỉ có Hồng Đàn là có thể vào khuyên nhủ: “Yêu Yêu, nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì đi?”
Khúc Yêu Yêu đau lòng nói: “Hồng Đàn, anh ấy sắp kết hôn rồi.”
“Anh ấy là Lê Thiệu à?”
“Ừm, anh ấy sắp đính hôn với Kiều Tĩnh Như rồi. Hồng Đàn, anh ấy không cần tôi nữa.”
Khúc Yêu Yêu ôm Hồng Đàn khóc lên, Hồng Đàn cảm giác lông hồ ly của mình sắp ướt nhẹp rồi: “Có phải có hiểu lầm gì không?”
“Không phải hiểu lầm, chính mắt tôi đã nhìn thấy và nghe được.”
Khúc Yêu Yêu cũng nhìn thấy rồi, chẳng lẽ còn có thể là giả sao? Hồng Đàn quyết định đi tìm Lê Thiệu hỏi thử.
Cô ấy không khách khí như ngày thường mà chất vấn Lê Thiệu: “Anh Lê, tuy anh và Yêu Yêu vẫn chưa xác định quan hệ nhưng đùa giỡn với cảm tình của một cô gái như vậy là không đúng. Kẻ bạc tình sẽ bị trời đánh đấy.”
Lê Thiệu cảm thấy căng đầu nhức óc: “Cô đang nói gì vậy?”
“Yêu Yêu đã nói hết với tôi rồi, anh muốn kết hôn với cô gái tên Kiều Tĩnh Như kia. Uổng công tôi còn cảm thấy con người anh không tệ, không giống như Bạch Huyền là một tên lãng tử phong lưu. Hừ, bây giờ xem ra tôi đã nhìn lầm!”
Bạch Huyền không vui: “Tiểu Hồng, ta đã sửa sai rồi mà!”
Hồng Đàn trừng hắn: “Đàn ông không có ai tốt cả! Hồ ly nam cũng vậy!”
Lê Thiệu nghe mà đau cả đầu: “Từ từ, ai nói tôi muốn kết hôn với Kiều Tĩnh Như?”
“Yêu Yêu đã thấy hết rồi, anh đừng hòng chối cãi!”
Lê Thiệu nhớ lại đêm hôm đó ở nhà họ Kiều, cha của Kiều Tĩnh Như quả thực đã cố ý nói về việc liên hôn của hai nhà Kiều Lê. Lê Thiệu vốn định từ chối và nói rõ ràng với Kiều Tĩnh Như chuyện này, nhưng anh chưa kịp tỏ thái độ thì Khúc Yêu Yêu đã xảy ra chuyện.
Anh nghĩ đến Kiều Cảnh Kỳ, chẳng lẽ do anh ta nói!
Nếu nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều khớp rồi. Lê Thiệu không ngồi yên được nữa, anh gõ cửa phòng Khúc Yêu Yêu: “Khúc Yêu Yêu, mở cửa!”
Bên trong không có tiếng động gì, Lê Thiệu lấy chìa khóa dự phòng, trực tiếp mở cửa ra. Khúc Yêu Yêu thấy anh vào, vội vùi người vào chăn, ồm ồm nói: “Anh đi ra ngoài!”
Lê Thiệu đóng cửa lại tránh cho hai con hồ ly nhìn lén. Anh nhẹ nhàng đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nói: “Em đang tức giận về việc anh đính hôn với Kiều Tĩnh Như sao?”
Lời này được nói ra từ miệng của đương sự càng làm cho người ta tức giận hơn! Khúc Yêu Yêu cách lớp chăn đánh anh một cái, tức giận nói: “Anh là đồ bạc tình, tên cặn bã!”
Lê Thiệu ôm lấy cô qua lớp chăn, nhẹ nhàng nói: “Đợi anh nói hết đã. Quả thực nhà họ Kiều muốn anh đính hôn với Kiều Tĩnh Như nhưng anh đã từ chối rồi. Anh không thích Kiều Tĩnh Như, đương nhiên sẽ không kết hôn với em ấy.”
Nghe được lời này, Khúc Yêu Yêu nửa tin nửa ngờ hỏi: “Không phải anh đang lừa em đấy chứ?”
“Anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?” Lê Thiệu xốc chăn lên, nhìn Khúc Yêu Yêu và nghiêm túc nói: “Anh sẽ không cưới Kiều Tĩnh Như, cũng sẽ không cưới ai khác. Khúc Yêu Yêu, có lời này anh đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nói.”
Dường như Khúc Yêu Yêu đã linh cảm được anh định nói gì, tim cô đập rất nhanh.
“Anh thích em, nếu anh muốn cưới thì cũng chỉ cưới em thôi.”
Trong lòng dường như có pháo hoa đang nổ tung, cảm giác vui sướng lan ra từ đáy lòng đến ánh mắt. Khúc Yêu Yêu đột nhiên ôm lấy Lê Thiệu, khẩn trương nói: “Anh lặp lại lần nữa!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh thích em, rất thích.”
Khúc Yêu Yêu ôm càng chặt hơn, Lê Thiệu cảm thấy sắp không thở nổi: “Thả lỏng chút, anh sắp bị em siết chết rồi.”
“Xin lỗi A Thiệu nhé, em không cố ý đâu.”
Khuôn mặt Lê Thiệu chất chứa ý cười, hỏi cô: “Còn tức giận không?”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Không tức giận, thật ra em cũng thích anh, rất thích, rất thích!”
Dù biết cô có hành động như vậy đều do Cổ Tình, nhưng Lê Thiệu vẫn xem đó là thật. Dù chỉ trong giây phút này cũng được, anh muốn ở bên Khúc Yêu Yêu.
***
Từ sau khi giải quyết hiểu lầm, hai người dính lấy nhau cả ngày, Bạch Huyền nhìn đến nỗi ê cả răng. Hồng Đàn vẫn không chịu chấp nhận hắn, điều này làm cho Bạch Huyền cảm thấy rất thất bại!
Thẳng đến ngày hôm ấy, Lê Thiệu nhận được cuộc gọi của Giả đạo nhân. Ông ta nói rằng sư tỷ của mình sẽ đến thành phố Du trong hai ngày tới, bảo Lê Thiệu chuẩn bị sẵn sàng. Trong nháy mắt, chậu nước lạnh này đã xối thẳng vào đầu khiến Lê Thiệu tỉnh lại, đợi Khúc Yêu Yêu giải được Cổ Tình rồi thì bọn họ còn có thể ở bên nhau sao?
“A Thiệu, anh đang ngẩn người nghĩ gì đấy, đến ăn cơm đi!” Khúc Yêu Yêu kéo anh ngồi xuống trước bàn ăn, khoe khoang: “Anh nhìn nè, em đã làm món này đấy, mau nếm thử đi.”
“Em làm thật sao, không phải là Cố Hề à?”
Khúc Yêu Yêu bĩu môi, bất mãn nói: “Đương nhiên là em làm rồi! Em học đã lâu rồi đấy.”
Dĩa đựng đầy sợi khoai tây, nhìn qua cũng không tệ lắm. Lê Thiệu gắp một đũa ăn thử, vẫn chưa chín kỹ... “Rất ngon.” Anh nói trái lương tâm, nhưng Khúc Yêu Yêu nghe được lại thấy vô cùng vui vẻ.
“Nếu ngon thì anh ăn nhiều một chút.”
Lê Thiệu kiên trì ăn thêm một đũa nữa, sau đó tìm cớ: “Muốn ăn bánh kem không?”
“Được không?” Ngày thường Lê Thiệu không cho cô ăn nhiều, bây giờ lại chủ động làm bánh kem. Làm sao Khúc Yêu Yêu lại không muốn được!
“Được, anh làm cho em.”
Lê Thiệu kéo Khúc Yêu Yêu vào phòng bếp. Bạch Huyền tò mò dùng tay nhón một sợi khoai tây bỏ vào miệng: “Phì phì phì! Dở quá!”
Những ngày ấm áp không kéo dài quá lâu, sư tỷ của Giả đạo nhân đã đến rồi. Lê Thiệu rất do dự, anh không muốn để Khúc Yêu Yêu lại chịu ảnh hưởng của Cổ Tình, nhưng cũng không muốn cứ vậy mà mất đi Khúc Yêu Yêu.
Cố Hề nhìn ra sự do dự của anh, nói: “Anh Lê, thật ra không có Cổ Tình thì Yêu Yêu cũng sẽ thích anh. Có một số việc hai người là người trong cuộc có lẽ không nhìn ra, nhưng chúng tôi lại có thể cảm nhận rất rõ, tình cảm của em ấy dành cho anh là khác biệt. Chẳng lẽ anh không muốn biết Khúc Yêu Yêu thật sự có tình cảm gì với anh sao?”
Cuối cùng Lê Thiệu vẫn quyết định dẫn Khúc Yêu Yêu đến chỗ của Giả đạo nhân để giải Cổ Tình. Dù cho Khúc Yêu Yêu có quên đi đoạn ký ức này thì cũng không sao cả, anh có thể khiến cho Khúc Yêu Yêu lại thích mình một lần nữa.
***
Sư tỷ của Giả đạo nhân nhân xưng là Bà Hỉ, lần đầu thấy Lê Thiệu, bà ấy đã cười tủm tỉm nói: “Cậu nhóc tuấn tú lịch sự quá, có người yêu chưa? Cậu nói sinh thần bát tự tình huống gia đình cho ta, ta sẽ giới thiệu cho cậu một mối tốt.”
Mấy thuật sư này có thói xấu gì vậy? Một người thích giả làm đạo sĩ, một người lại thích làm mai cho người ta... Khúc Yêu Yêu không vui nói: “Anh ấy có người yêu rồi, là tôi đây!”
Bà Hỉ nhìn qua đã thấy rõ trong cơ thể của Khúc Yêu Yêu có cổ trùng, bà ấy cười nói: “Cô nhóc, nhóc và cậu ta không hợp nhau đâu.”
“Vì sao chứ? Tôi không tin lời bà nói.” Cô kéo Lê Thiệu rời đi: “A Thiệu đi thôi, em không thích chỗ này.”
Lê Thiệu trấn an hai câu, sau đó nói với Bà Hỉ: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Bà Hỉ gật đầu, hai người đi vào phòng trong. Lê Thiệu nói ra ý của mình, hy vọng bà ấy có thể giúp Khúc Yêu Yêu giải cổ trùng trong thân thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Giải cổ không khó, nhưng một khi đã giải trừ cổ trùng thì cậu và cô nhóc sẽ không còn duyên phân nữa.”
Lê Thiệu cũng đã do dự hồi lâu mới đưa ra quyết định như vậy: “Tôi biết.”
“Được, nếu sư đệ đã ra mặt thì ta sẽ giúp các người một lần.”
Bà Hỉ đi ra ngoài, kéo tay Khúc Yêu Yêu rồi đâm nhẹ vào đầu ngón tay của cô, sau đó bóp máu vào một cái lọ nhỏ. Bên trong lọ có một con trùng nhỏ có cánh dài, nó hấp thu máu của Khúc Yêu Yêu rồi bắt đầu kêu to không ngừng.
Nghe tiếng kêu này, trái tim Khúc Yêu Yêu chợt thắt lại, cô ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lê Thiệu lo lắng: “Yêu Yêu! Có chuyện gì vậy!”
“Đừng căng thẳng, sẽ ổn nhanh thôi.” Bà Hỉ thả cổ trùng ra bay xung quanh Khúc Yêu Yêu. Khúc Yêu Yêu cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đang cuộn trào, cô “ọe” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Một con trùng hồng nhạt bay ra từ bãi máu trên mặt đất rồi gặp con trùng mà Bà Hỉ đã thả ra.
“Đây là cổ đực, chỉ có nó mới có thể dẫn cổ cái ra.” Bà Hỉ cất cả hai con sâu vào trong lọ nhỏ, còn nói thêm: “Lời vừa rồi ta nói cũng không phải là nói đùa. Giữa cậu và cô nhóc này có liên hệ nào đó nên mới sinh ra Cổ Tình cái, còn vì sao thì bà lão ta đây cũng không thể giải thích được.”
Ngay cả Bà Hỉ cũng không thể giải thích được thì Giả đạo nhân càng không rõ: “Có lẽ cô nhóc này biết vì sao. Cậu nhóc, ta đã xử lí xong chuyện cho cậu rồi đấy.”
Lê Thiệu vội nói cảm ơn, rồi đưa cho Giả đạo nhân và Bà Hỉ mỗi người một số tiền công không nhỏ. Bà Hỉ cười híp mắt: “Cậu nhóc, khi nào cậu muốn tìm người yêu thì nhớ đến tìm ta nhé, đảm bảo cậu sẽ vừa lòng.”
“Cảm ơn, tạm thời tôi không cần.”
Lê Thiệu bế Khúc Yêu Yêu lên xe rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Nửa đêm, Khúc Yêu Yêu tỉnh lại từ trên giường, cảm giác như ngực mình bị thiếu mất thứ gì. Cô nhìn Lê Thiệu đang nằm bò ở mép giường, ánh trăng chiếu vào gương mặt anh khiến cho Khúc Yêu Yêu cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó.
“Lê tiên sinh, Lê tiên sinh!” Cô đánh thức Lê Thiệu.
“Em tỉnh rồi, em có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói của Lê Thiệu dịu dàng làm cho Khúc Yêu Yêu hơi bất ngờ: “Sao anh lại ở trong phòng tôi?”
Xưng hô đã từ “A Thiệu” trở lại “Lê tiên sinh”, điều này khiến cho lòng Lê Thiệu cảm thấy mất mát: “Em... không nhớ gì sao?”
“Tôi nhớ rõ mà, tôi đi theo anh đến nhà họ Kiều, sau đó tôi cảm thấy mình bị ngất xỉu, rồi lại tỉnh dậy... Không đúng chỗ nào sao?”
Đương nhiên không đúng, cô đã quên mất sự dịu dàng với Lê Thiệu, đã quên lời thổ lộ với Lê Thiệu... Lê Thiệu nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ, không có gì cả, em nghỉ ngơi đi.” Tuy đã sớm biết sẽ có kết quả này nhưng trong lòng Lê Thiệu vẫn cảm thấy khổ sở.
Khúc Yêu Yêu không hiểu tại sao anh lại có vẻ mất mát như vậy, mãi đến sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hồng Đàn nói: “Yêu Yêu, cô lại cãi nhau với anh Lê à?”
“Không có mà, chúng tôi vẫn ổn.”
“Ngày hôm qua hai người còn dính lấy nhau mà, hôm nay sao lại giống như người xa lạ vậy chứ? Nếu như anh Lê dám làm chuyện có lỗi với cô thì cô cứ nói cho tôi, tôi giúp cô trút giận.”
“Tôi và Lê tiên sinh? Dính với nhau?” Khúc Yêu Yêu trừng to mắt, tình huống gì đây?
Cố Hề bay qua, nói với cô: “Yêu Yêu, có một số việc em nên biết.”
Là người đã từng trải nên Cố Hề rất hiểu cảm nhận của Lê Thiệu. Cô ấy cũng không muốn hai người này cứ tiếp tục ở cùng nhau mà không rõ ràng như vậy, cho nên Cố Hề nói hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Khúc Yêu Yêu, còn chuyện xảy ra về sau sẽ như thế nào thì phụ thuộc vào bọn họ thôi.