“Muốn ăn bánh kem à?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Khúc Yêu Yêu hoảng sợ. Cô nhìn người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám nhạt bên cạnh mình, gật đầu: “Ừm.”
Kiều Cảnh Kỳ thấy cô ngước đôi mắt như nai con lên, mặt vô thức mỉm cười: “Em thích vị gì?”
“Chocolate.”
Kiều Cảnh Kỳ đi đến bên bàn ăn, cầm một ly bánh vị chocolate rồi đi về: “Cho em này, ăn đi.”
Khúc Yêu Yêu lại không nhận lấy: “Không cần.”
“Không sao đâu, tôi cho em thì em có thể ăn.”
Hôm nay cô ăn cơm trưa không nhiều lắm, khi đến đây lại chưa ăn cơm tối nên Khúc Yêu Yêu thật sự có hơi đói. Cô thấy người đàn ông này cũng không có ác ý nên đưa tay nhận lấy, sau khi nói cảm ơn thì ăn từng miếng nhỏ.
Khúc Yêu Yêu phồng má nhai bánh kem, Kiều Cảnh Kỳ cảm thấy cô đáng yêu cực kỳ. Cô gái này khác hẳn so với những người anh ta từng gặp trước đây, có cảm giác “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
“Em tên gì?”
Đã ăn đồ của người ta mà không trả lời thì có vẻ không tốt lắm, Khúc Yêu Yêu nói tên của mình: “Khúc Yêu Yêu.”
“Yêu Yêu sao? Đúng là đáng yêu. Tôi tên Kiều Cảnh Kỳ, rất vui được gặp em.”
Khúc Yêu Yêu chỉ gật đầu, không để ý đến anh ta nữa. Kiều Cảnh Kỳ cũng không tức giận, anh ta cứ đứng ở đây trò chuyện với cô, phần lớn thời gian là Kiều Cảnh Kỳ hỏi, Khúc Yêu Yêu trả lời dựa theo tâm tình. Cô đã ăn hết bánh kem rồi nhưng Lê Dao vẫn chưa về.
Thấy cô nhìn xung quanh, Kiều Cảnh Kỳ liền hỏi: “Đang tìm ai à?”
“Lê Dao.”
“Thì ra là nhà họ Lê, nhưng hình như trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy em.” Người của nhà họ Lê anh ta đều biết, quả thật không có Khúc Yêu Yêu.
Khúc Yêu Yêu không nói chuyện, bởi vì cô nhìn thấy Lê Thiệu và Kiều Tĩnh Như đang đứng chung một chỗ, vài người bề trên đứng quanh họ nói cười. Nhìn theo tầm mắt của cô, Kiều Cảnh Kỳ cười nói: “Đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà mà. Đứa em gái này của tôi ở bên người trong lòng của nó còn vui hơn nhiều khi ở cạnh tôi.”
“Anh là anh trai của Kiều Tĩnh Như?”
“Ừ, có vẻ như em quen Tĩnh Như nhỉ?”
“Không thân, chỉ gặp được vài lần.”
Nghe vậy càng khiến Kiều Cảnh Kỳ tò mò về thân phận của cô, quen với Lê Dao, lại từng gặp Tĩnh Như... Cũng không biết cô là con cháu nhà ai: “Nếu em thân với người nhà họ Lê thì chắc cũng biết quan hệ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Lê nhỉ?”
Khúc Yêu Yêu gật đầu, “Biết.”
“Không bao lâu nữa, Tĩnh Như sẽ đính hôn với Lê Thiệu, kể ra thì chúng ta sẽ sớm trở thành thông gia. Đúng rồi, đến lúc đó em có đến không?”
Khúc Yêu Yêu cau mày hỏi: “Đính hôn? Lê Thiệu và Kiều Tĩnh Như sao?”
Kiều Cảnh Kỳ nói: “Ừ, bữa tiệc lần này sẽ xác định chuyện đó. Nhưng mà tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Hai chữ “đính hôn” cứ xoay tròn trong đầu Khúc Yêu Yêu. Lê Thiệu muốn kết hôn với Kiều Tĩnh Như, vậy cô thì sao, cô phải làm thế nào? Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không thể hiểu được, Khúc Yêu Yêu che ngực lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Kiều Cảnh Kỳ kinh ngạc, ôm lấy cơ thể đang ngã xuống của Khúc Yêu Yêu, la to: “Mau gọi 120!”
Lê Thiệu nhìn qua bên này, khi nhìn thấy Khúc Yêu Yêu đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Kiều Cảnh Kỳ, anh lập tức chạy đến: “Yêu Yêu! Yêu Yêu!” Anh gọi hai tiếng nhưng Khúc Yêu Yêu không có phản ứng gì. Lê Thiệu tức giận hỏi Kiều Cảnh Kỳ: “Anh đã làm gì em ấy?”
Kiều Cảnh Kỳ cũng ngơ ngác: “Thì cho em ấy ăn bánh kem... Bánh kem có độc sao?”
Anh ta nhìn về phía bàn đồ ngọt, bảo tất cả mọi người đừng nhúc nhích, ngay sau đó báo cảnh sát. Bác sĩ đến rất nhanh, Lê Thiệu bế Khúc Yêu Yêu lên xe cứu thương. Khi Lê Dao vội chạy đến thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của họ.
Kiều Cảnh Kỳ càng nghi ngờ hơn, Lê Thiệu có vẻ rất để tâm đến cô gái này. Anh ta muốn đi hỏi Kiều Tĩnh Như, nhưng sắc mặt của em gái quá xấu nên Kiều Cảnh Kỳ không đến đó nữa mà giúp đỡ cha nhận lỗi với khách trước.
Trên đường đến bệnh viện, Lê Thiệu nắm tay Khúc Yêu Yêu, lòng đầy lo lắng: “Khúc Yêu Yêu, em không thể xảy ra chuyện gì được.”
Nhân viên y tế đã lấy máu và tiến hành sơ cấp cứu cho cô, hơi thở của Khúc Yêu Yêu chậm rãi giống như đã ngủ. Nếu không phải có vệt máu bên miệng thì Lê Thiệu thật sự cảm thấy cô chị đang ngủ mà thôi.
Đến bệnh viện, báo cáo kiểm tra cho thấy cô không có vấn đề gì, nhưng Lê Thiệu lại không tin: “Không có vấn đề gì thì vì sao lại hộc máu?”
Ngay cả bác sĩ cũng không biết nên nói thế nào về tình huống này, thật sự quá kỳ quái.
Lê Thiệu nhớ tới Cổ Tình trong người cô, có lẽ là vì cái này? Anh vội gọi cho Giả đạo nhân, hỏi ông ta chuyện thế nào.
Giả đạo nhân cũng không hiểu sao, chỉ nói có phải cô đã chịu kích thích nào hay không: “Khi Cổ Tình cảm nhận được người yêu đã phản bội thì sẽ cắn ngược ký chủ. Cậu nhóc, cậu nên ngẫm kĩ lại mình đã làm gì đi.”
Lê Thiệu nhìn sắc mặt tái nhợt của Khúc Yêu Yêu rồi nhớ lại tình hình ở nhà họ Kiều. Anh thật sự nghĩ không ra mình đã làm gì? Càng đừng nói đến việc phản bội Khúc Yêu Yêu.
***
Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có máy đo nhịp tim phát ra thanh âm. Bên ngoài đã tối đen, hiện giờ đã là hai giờ sáng. Lê Thiệu nhắm mắt lại ngồi dựa trên ghế. Khúc Yêu Yêu chớp chớp mắt, tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Cô nhìn Lê Thiệu ở bên cạnh, trong lòng nhói đau. Khúc Yêu Yêu quay đầu đi, không nhìn anh nữa, một cảm xúc mang tên phản bội đang dần dâng lên trong lòng cô.
Ngày hôm sau, Lê Thiệu tỉnh dậy sớm, anh không thấy người trên giường đâu thì lập tức trở nên hoảng loạn, nhưng vừa đảo mắt đã thấy Khúc Yêu Yêu đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
“Yêu Yêu, em tỉnh rồi?”
“Ừ.” Tiếng “ừ” này không nghe ra cảm xúc gì, Lê Thiệu cũng không phát hiện chuyện gì không đúng. Anh bước đến định đưa áo cho Khúc Yêu Yêu thì lại bị cô ngăn cản: “Không cần, tôi không lạnh.”
“Sao em lại đến nhà họ Kiều, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khúc Yêu Yêu nhỏ giọng nói: “Tôi không đi thì anh còn muốn giấu tôi bao lâu nữa?”
“Em có ý gì?”
“Lê Thiệu, tôi mệt rồi, muốn ở một mình một lát.”
Khúc Yêu Yêu bây giờ khác với Khúc Yêu Yêu bám người ngày hôm qua, dường như đang không ngừng đẩy anh ra ngoài. Chẳng lẽ là vì Cổ Tình lại xảy ra thay đổi. Lê Thiệu cảm thấy không thể kéo dài được nữa, vì vậy đi ra ngoài gọi cho Giả đạo nhân bảo ông ta nhanh tìm ra chỗ ở của sư tỷ ông ta.
Một lát sau, có người đến.
Khúc Yêu Yêu tưởng rằng Lê Thiệu đã trở lại, định bảo anh đi đi. Nhưng vừa xoay người nhìn thì cô lại phát hiện người tới là Kiều Cảnh Kỳ: “Là anh à?”
Kiều Cảnh Kỳ ôm một bó hoa lớn đi vào, cười nói: “Em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
Khúc Yêu Yêu lạnh nhạt nói: “Không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng bánh có vấn đề. Tôi lo cho em lắm.” Anh ta đi đến đặt hoa ở mép giường: “Nhìn thấy em không sao thì tôi yên tâm rồi.”
“Cảm ơn anh... Còn nữa, bánh kem ngày hôm qua ăn rất ngon.”
“Nếu em thích thì tôi sẽ gọi bọn họ làm thêm một ít. Ngày mai đem đến cho em.”
Mùi nước sát trùng ở bệnh viện khiến Khúc Yêu Yêu khó chịu nổi, cô hỏi: “Hôm nay không thể sao?”
Kiều Cảnh Kỳ sửng sốt, nói: “Nhưng em vẫn chưa khỏe.”
“Tôi khỏe rồi!” Khúc Yêu Yêu đi đến, kéo Kiều Cảnh Kỳ ra ngoài: “Bây giờ đi thôi.”
Lòng bàn tay cô hơi lạnh nhưng lại mềm mại. Kiều Cảnh Kỳ nắm thật chặt, sau đó nói: “Được, tôi đưa em đi.”
Lê Thiệu nói chuyện điện thoại xong trở về thì đã không còn thấy Khúc Yêu Yêu nữa. Anh hỏi người bệnh bên trong đâu? Hộ sĩ nói là được người nhà đón ra viện.
Anh còn đang nghi hoặc người nhà của Khúc Yêu Yêu từ đâu ra thì đã nhìn thấy tên Kiều Cảnh Kỳ được viết vào cột người nhà. Làm sao anh ta lại quen với Khúc Yêu Yêu rồi?
Thật ra Lê Thiệu có số điện thoại của Kiều Cảnh Kỳ, nhưng anh bấm gọi mấy lần cũng không có ai bắt máy. Cũng không phải Kiều Cảnh Kỳ cố ý mà là vì anh ta đang lái xe, cũng không có thời gian để bắt điện thoại. Khúc Yêu Yêu ngồi trên ghế phụ, mở cửa sổ ra hóng gió.
Tóc của cô bay lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Kiều Cảnh Kỳ hỏi cô: “Thoạt nhìn em có vẻ không vui, có chuyện gì buồn phiền sao? Có thể nói cùng tôi.”
Khúc Yêu Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không có.”
Cô cũng không muốn nói nhiều như vậy với một người xa lạ, vừa nãy cô cũng chỉ muốn anh ta dẫn mình rời khỏi chỗ đó thôi. Kiều Cảnh Kỳ thấy cô không muốn nói thì cũng không hỏi lại mà chỉ mở mui xe ra, chạy một mạch trên con đường núi, hưởng thụ cảm giác kích thích mà tốc độ mang đến.
Từ chân núi chạy thẳng đến đỉnh núi, Kiều Cảnh Kỳ dừng xe lại, dẫn Khúc Yêu Yêu leo lên đỉnh: “Hét to những chuyện không vui ra đi, trong lòng sẽ thoải mái hơn.”
Khúc Yêu Yêu ngắm nhìn những tòa nhà dưới chân núi, chợt cảm thấy mình có vẻ rất nhỏ bé so với thế giới rộng lớn này. Cô cũng không biết mình đã trúng Cổ Tình, chỉ nghĩ rằng mình rất thích, rất thích Lê Thiệu, tưởng tượng đến việc anh định kết hôn với Kiều Tĩnh Như là trái tim lại bắt đầu nhói đau.
“Lê Thiệu, anh là đồ khốn nạn!” Cô hét lớn về phía chân núi, trút hết lửa giận với Lê Thiệu ra.
Kiều Cảnh Kỳ nhân cơ hội hỏi cô: “Em và Lê Thiệu là người yêu à?”
“Anh ấy là người quan trọng nhất của tôi, cũng là người duy nhất tôi tin tưởng.” Khúc Yêu Yêu chỉ nói như vậy, nhưng qua tai Kiều Cảnh Kỳ thì hai người chẳng khác nào người yêu.
Vậy mà tên Lê Thiệu này lại bắt cá hai tay. Nhưng Kiều Tĩnh Như lại thật sự chung tình với Lê Thiệu, vậy thì chỉ có thể... Anh ta nhìn về phía Khúc Yêu Yêu, nói hùa theo: “Vậy thì anh ta đúng là tên khốn nạn, trong lúc có bạn gái mà lại đính hôn với em gái của tôi, đúng là...”
“Tên cặn bã!”
“Đúng vậy, tên cặn bã. Tôi cảm thấy người đàn ông như vậy vốn dĩ không xứng với em. Yêu Yêu, anh ta không đáng để em phải thương tâm khổ sở.”
Tâm trạng của Khúc Yêu Yêu tệ đi hẳn, cô lẩm bẩm: “Nhưng tôi rất thích anh ấy.”
Kiều Cảnh Kỳ kéo cô đến trước mặt mình, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Trên thế giới không chỉ một người đàn ông là Lê Thiệu, có lẽ còn có người tốt hơn ở phía trước chờ em.”
Anh ta tự cho là thâm tình, đối xử với Khúc Yêu Yêu bằng cách thường đối xử với những cô gái khác. Nhưng Kiều Cảnh Kỳ đánh giá sai rồi, Khúc Yêu Yêu không phải là người bị mê hoặc bởi mấy lời ngon tiếng ngọt đó: “Anh... Buổi sáng chưa rửa mặt sao? Còn ghèn kìa.”
Kiều Cảnh Kỳ nhanh chóng quay đầu đi, dùng tay dụi mắt. Không có mà, buổi sáng anh ta đã rửa mặt rất sạch sẽ, còn dùng mặt nạ. Anh ta xoay người lại thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khúc Yêu Yêu.
“Em đùa tôi à?”
“Tôi không biết lời anh nói vừa nãy có ý gì, tóm lại anh đừng có suy nghĩ gì với tôi. Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*.”
(*) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: ý nói người con trai tốt luôn mong tìm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ. Người con gái đoan trang và người con trai tốt xứng đôi vừa lứa
“Tôi không phải thục nữ, anh cũng chưa chắc là quân tử. Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây, bây giờ phiền anh đưa tôi về nhà.”
“Em đang xem tôi là tài xế à?”
“Ừm... Vậy anh muốn thu tiền không?”
Bây giờ Kiều Cảnh Kỳ mới nở nụ cười từ đáy lòng: “Thôi, ai bảo tôi là người tốt chứ.”
Anh ta lái xe đưa Khúc Yêu Yêu về nhà, đúng lúc gặp được Lê Thiệu ở cửa tiểu khu.
“Khúc Yêu Yêu!” Lê Thiệu khẩn trương chạy đến: “Em lại bỏ nhà đi à?”
Khúc Yêu Yêu hất tay anh ra: “Lê tiên sinh, tôi chỉ đi ra ngoài hóng gió thôi.”
Lê Thiệu chú ý đến xưng hô của cô lại trở về “Lê tiên sinh”, chẳng lẽ Cổ Tình đã khỏi rồi?