Dương Lâm Tây giống như trút được gánh nặng: "Tôi đã nói với Tôn Lan Khê, ngay mai sẽ dẫn cậu tới tìm cô bé, tới khi đó cậu có thể trực tiếp thu thập con quỷ kia không?"
Tống Triết đáp: "Được! Tối nay tôi sẽ chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta tìm chỗ hội hợp."
"Ừm! Vậy tôi gọi điện nói với Tôn Lan Khê."
"Ừm!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết quay trở lại ngồi xuống sô pha, biểu tình có chút hoang mang, Tiêu Thiên nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, đối với chuyện Tôn gia cũng có thể coi là biết: "Quỷ họa bì kia rất khó đối phó hả?"
Tống Triết lắc đầu: "Không phải em nghĩ chuyện này, em chỉ đang nghĩ theo bách khoa toàn thư thì quỷ họa bì cho dù là cổ đại cũng không thường thấy, quỷ thì thường không có thực thể, chỉ có âm hồn. Thế nhưng quỷ họa bì thì khác, nó có thân thể thối rữa, mặc dù năng lực không cao nhưng rất giỏi lột da, có thể lột da người chết mặc lên người để làm mình đẹp hơn, trông như một nhân loại chân chính vậy."
"Quỷ họa bì hay nữ nhi hương đều là thứ không nên xuất hiện ở xã hội hiện đại, thế nhưng bây giờ chúng đều đã xuất hiện, trong lòng em có cảm giác không tốt lắm, này rốt cuộc là bất ngờ hay là gì cái gì khác?"
Tiêu Thiên vỗ đùi mình đề Tống Triết nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng giúp cậu ấn huyệt thái dương: "Em cảm thấy là do đám Trương Viễn Trung làm à?"
Tống Triết thoải mái nhắm mắt lại, âm thanh hàm hồ nói: "Có cảm giác không phải Trương Viễn Trung, nếu là hắn thì có lẽ đã sớm lợi dụng nữ nhi hương để bản thân trường sinh bất lão rồi. Không có chuyện để hồ linh lãng phí như vậy, có lẽ chỉ là em nghĩ nhiều thôi."
Tiêu Thiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên mí mắt Tống Triết: "Gần nhất em vẫn luôn bận rộn nên mới nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ mấy chuyện này vốn vẫn ở đó, chỉ là vô tình bị em phát hiện mà thôi."
Tống Triết mở mắt, ánh mắt long lanh nhìn đường nét tuấn mỹ của Tiêu Thiên, mỉm cười hơi ngẩng đầu hôn lên môi Tiêu Thiên: "Anh nói đúng, chắc em quá bận rộn rồi."
"Kia chờ xong chuyện Tôn gia, chúng ta dành thời gian đi nghỉ phép một chuyến đi?" Tiêu Thiên đề nghị.
Tống Triết nghĩ một chút: "Cũng tốt, vậy đi đâu chơi đây? Công ty anh không sao chứ? Vạn Dương không phải cũng sắp kết hôn rồi à?"
"Tiêu thị không có anh cũng không sập tiệm, vẫn còn ba ba anh ở! Ông ấy biết anh với em ra ngoài chơi thì nhất định sẽ sẵn sàng tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này."
Tống Triết cười hì hì: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi."
Lại nói bên kia, Tôn Chí Lâm ném Tôn Lan Khê cho quỷ họa bì xong liền vội vàng lái xe quay trở về nhà.
Tôn Dao Y cùng đứa con trai đã ra ngoài chơi, hai đứa con này của hắn trước giờ vẫn không chịu ở yên trong nhà.
Hắn hỏi người giúp việc thì biết Trương Nghệ vẫn ở lầu hai không có đi ra ngoài. Tôn Chí Lâm vội vàng lên lầu, mở cửa đi vào.
Trương Nghệ đang trang điểm, đang soi gương vẽ chân mày, nghe thấy động tĩnh, bà chỉ tùy ý tiếc nhìn một cái rồi tiếp tục thờ ơ vẽ chân mày: "Trở lại rồi sao? Chuyện thuận lợi không?"
Tôn Chí Lâm kích động xông tới trước mặt Trương Nghệ, nhìn gương mặt lạnh lùng của đối phương ở trong gương, luồng khí trong ngực hắn tựa hồ bị đè ép, miệng khép mở thật lâu mới phun ra một câu: "Nữ nhân trong biệt thự là ai?"
Trương Nghệ tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn Tôn Chí Lâm một cái, sau đó cười nói: "Anh đang đùa với tôi à? Một nữ nhân chung sống với anh mười mấy năm, anh cư nhiên lại tới hỏi một người chỉ mới biết cô ta vài tháng như tôi, anh có hỏi nhầm đối tượng không vậy?"
"Cô đừng đánh trống lãng, cô ta rõ ràng... rõ ràng..." Tôn Chí Lâm chỉ Trương Nghệ, tâm tình rõ ràng rất kích động, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên, hắn đi tới đi lui trong phòng nhưng làm sao cũng không nói ra miệng được.
Trương Nghệ vẽ chân mày của mình mỏng như lá liễu rồi đặt bút xuống, cười như không cười nói: "Cô ta rõ ràng đã chết nhưng sao lại xuất hiện trước mặt anh, có phải anh muốn hỏi như vậy không?"
Tôn Chí Lâm giống như bị sét đánh, trợn trừng mắt nhìn Trương Nghệ, tim đập như trống nổi: "Cô... cô..."
Trương Nghệ ung dung thong thả bôi son, màu son bà chọn là màu đỏ rực rỡ, phối với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng bà tạo thành cảm giác cao ngạo không thể xâm phạm: "Anh muốn hỏi làm sao tôi biết?"
Trương Nghệ tô son xong thì đặt cây son xuống bàn trang điểm, chậm rãi đứng dậy nhìn Tôn Chí Lâm bằng nửa con mắt: "Có thể anh không ngờ nhưng toàn bộ chuyện anh giết người chôn xác đều bị tôi nhìn thấy."
Đùng đùng, Tôn Chí Lâm chỉ cảm thấy một tia sét bổ thẳng lên đầu mình, xé mình ra thành năm bảy mảng, nói chuyện cũng không nói nổi.
Lý Duyệt Minh bị giết chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Lý Duyệt Minh mang thai, hắn dĩ nhiên rất cao hứng, năm nay hắn cũng hơn năm mươi rồi, đứa nhỏ trong bụng Lý Duyệt Minh có thể nói là đứa con lúc về già, còn làm người ta cảm thấy bảo đao của hắn không già. Hơn nữa, Lý Duyệt Minh còn là cô tình nhân mà hắn vẫn luôn yêu thương, bọn họ có thêm một đứa con, hắn thật sự cao hứng.
Thế nhưng ba mẹ con Trương Nghệ vì chuyện này mà nháo loạn làm cả nhà không yên, làm Tôn Chí Lâm cảm thấy thực không thoải mái, vì thế hắn lại càng thường xuyên chạy tới chỗ Lý Duyệt Minh hơn.
Không biết lần mang thai này làm Lý Duyệt Minh đổi tính hay vì nguyên nhân gì khác, Lý Duyệt Minh bắt đầu ẩn ẩn nhắc tới chuyện để mình tiến vào Tôn gia.
Tôn Chí Lâm nghe vậy liền lắc đầu, biểu thị không có khả năng, Tôn Lan Khê có thể tiến vào Tôn gia vì con bé là người Tôn gia, cho dù chỉ là con riêng.
Thế nhưng nếu để Lý Duyệt Minh tiến vào Tôn gia thì Trương Nghệ phải làm sao? Mặc dù hiện giờ Trương gia không có sức ảnh hưởng lớn tới Tôn gia nhưng vẫn là thế gia, hôm nay nếu hắn dám mang Lý Duyệt Minh về Tôn gia, ngày mai có lẽ Trương gia sẽ tới cửa đòi phân xử, này không phải trò đùa.
"Duyệt Minh, trước kia em đâu phải như vậy, sao gần nhất cứ nói chuyện vào Tôn gia mãi vậy?" Tôn Chí Lâm yêu chính là khí chất nhã nhặn không ham tranh đoạt của Lý Duyệt Minh, làm sao hôm nay lại biến thành như vậy?
Lý Duyệt Minh cũng cảm thấy gần nhất mình có chút không kiềm nén được cảm xúc, không biết là vì mang đứa nhỏ dẫn tới biến đổi hay vì đứa con gái thành công tiến vào Tôn gia làm đầu óc bà mê muội.
Bà vốn cũng hối hận khi nói ra chuyện này, thế nhưng nhìn biểu tình khiếp sợ thậm chí là giống như lần đầu tiên nhìn rõ bộ mặt thật của bà, cơn phẫn nộ trong lòng Lý Duyệt Minh dâng lên đỉnh điểm, không thể nào kiềm nén ủy khuất, lập tức bùng phát: "Tôi làm tiểu tam mười mấy năm, sinh con dưỡng cái cho anh, tôi không nên muốn có một danh phận chính thức sao?"
Tôn Chí Lâm cực kỳ khiếp sợ, hắn vốn cho rằng Lý Duyệt Minh vì thương hắn mới nguyện ý trở thành tình nhân bí mật của hắn, thế nhưng không ngờ trong lòng Lý Duyệt Minh vẫn luôn oán giận hắn.
"Sao cô có thể nói như vậy? Mười mấy năm qua, tôi chu cấp ăn mặc, cho cô cuộc sống xa xỉ nhất, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ?"
Lý Duyệt Minh chảy nước mắt nhìn hắn: "Không đủ, những thứ này không phải thứ tôi mong muốn." Bà muốn một danh phận đường đường chính chính.
Tôn Chí Lâm không hiểu được ý tưởng của Lý Duyệt Minh, hắn chỉ cảm thấy Lý Duyệt Minh hiện giờ làm hắn cực kỳ thất vọng, hai người phát sinh tranh cãi. Trong lúc tức giận Tôn Chí Lâm muốn bỏ đi nhưng bị Lý Duyệt Minh kéo lại, dây dưa một phen, Lý Duyệt Minh bị Tôn Chí Lâm lỡ tay đẩy một cái, ngã từ lầu hai xuống.
Chờ Tôn Chí Lâm luống cuống từ lầu hai chạy xuống thì đứa nhỏ trong bụng Lý Duyệt Minh đã không còn, Lý Duyệt Minh cũng không còn hơi thở, Tôn Chí Lâm sợ tới nhũn cả chân, mồ hôi trán túa ra như nước, ào ào trượt xuống.
Bà vú chăm sóc Lý Duyệt Minh hôm nay có chuyện nên đã xin nghỉ, trong biệt thự chỉ có hai người là Tôn Chí Lâm cùng Lý Duyệt Minh mà thôi. Vì thế chờ Tôn Chí Lâm sợ choáng váng chừng mười phút thì mới nhớ ra chuyện hủy thi diệt tích.
Hắn tới phòng bếp tìm bao tay nylon ra xử lý vết máu trên người rồi bỏ vào cốp sau xe. Tiếp đó hắn quay trở về phòng khách lau dọn vết máu.
Chờ giải quyết xong vết máu ở phòng khách, hắn mới lái xe mang thi thể Lý Duyệt Minh ra vùng hoang vu dã ngoại, đào hố chôn.
Biệt thự của Tôn Chí Lâm vốn nằm ở vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, nơi chôn xác lại càng không có ai tới lui.
Làm xong hết thảy, Tôn Chí Lâm lau mồ hôi, hoảng hoảng hốt hốt không phát hiện người vợ cả Trương Nghệ của mình đã nhìn thấy hết thảy.
Trương Nghệ vẫn không thể điều tra ra Lý Duyệt Minh rốt cuộc bị Tôn Chí Lâm giấu ở biệt thự nào, mỗi lần ra ngoài hắn vẫn luôn đề phòng cẩn thận. Chỉ là chuyện Lý Duyệt Minh mang thai làm hắn đắc ý quá mức nên bị Trương Nghệ phát hiện dấu vết, theo dõi.
Vốn Trương Nghệ chỉ muốn biết chỗ ở của Lý Duyệt Minh mà thôi, không ngờ lại thấy một màn như vậy.
Bà quay chụp lại toàn bộ hành trình của Tôn Chí Lâm, phòng khách không vào được nhưng hành vi giấu xác ở cốp xe sau cùng chôn xác trong núi thẳm thì quay rất rõ. Tôn Chí Lâm quá luống cuống nên căn bản không phát hiện có một chiếc xe lén lút đi theo ở phía xa.
Lúc Tôn Chí Lâm rời đi, Trương Nghệ định để hắn rời đi trước rồi mình đi sau. Ngay lúc bà chuẩn bị bước ra từ bụi cây thì bùn đất cách đó không xa đột nhiên chấn động, Trương Nghệ hoảng hồn vội vàng núp vào bụi cây.
Trương Nghệ cho là Lý Duyệt Minh không chết nên bò dậy, kết quả chui ra ngoài lại là một khối thi thể thối rữa cực kỳ đáng sợ.
Trương Nghệ suýt chút nữa đã sợ tới hét chói tai, may mắn trước khi mất đi lý trí bà đã bụm chặt miệng. Thế nhưng vì kinh hãi quá độ mà vẫn trợn trừng mắt nhìn cổ hủ thi kia đào thi thể Lý Duyệt Minh lên, lột da mặt ra rồi đắp lên mặt mình, tiếp đó mặc xác Lý Duyệt Minh, biến thành một người giống Lý Duyệt Minh như đúc.
Trương Nghệ sợ tới mức sắp hỏng mất, bà cho rằng con quái vật đáng sợ kia làm xong hết thảy sẽ rời đi, cư nhiên không ngờ nó lại bắt đầu vuốt ve mặt mình, tựa hồ đang thưởng thức thân thể này.
Trương Nghệ run lẩy bẩy muốn phát điên, bà cố gắng che giấu sự tồn tại của mình nhưng vẫn bị con quái vật đáng sợ kia phát hiện. Trên người nó có mùi thúi cực kỳ tởm lợm, giống như mùi thối rữa, nó xộc vào mùi làm Trương Nghệ nhịn không được buồn nôn.
Quái vật ngửi mình, lại sờ sờ mặt: "Không có cách nào, ai bảo ta nằm dưới đất quá lâu, mùi trên người hơi nặng một chút." Nó nhìn Trương Nghệ mỉm cười: "Vừa vặn có thể bắt mi làm dự trữ, ngươi thực thơm a!"
Trương Nghệ hoảng sợ trợn to mắt, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Chờ một chút, đừng đừng, tôi lớn tuổi rồi, không tươi non như con gái đâu!"
Quả nhiên quái vật kia khựng lại, nó sờ mặt mình: "Quả thực, nữ nhân mày mặc dù bảo dưỡng tốt nhưng da dẻ chảy xệ rồi. Ta cũng không thích."
Trương Nghệ hít sâu một hơi: "Không sai, tôi có thể cho cô một cái tốt hơn, chỉ cần cô không giết tôi!"
Quái vật nhìn Trương Nghệ mỉm cười hài lòng: "Được!"
.200.