Sau khi về tới nhà, Tống Triết nghiêm túc lật xem bách khoa toàn thư, Nghiêm Minh Nhân vò đầu bứt tai, muốn biết tình huống rốt cuộc là sao, thế nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tống Triết thì không dám quấy rầy, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng thấp thỏm chờ đợi.
Tống Triết tìm kiếm tình huống tương tự, nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng tìm được.
Nếu như có người chết oan bị oán khí quấn thân, sau khi người đó chết, giam cầm âm hồn luyện hóa oán khí thành hắc khí thì có thể dùng nó để hại người. Bị thứ hắc khí này hại chết, người bình thường sẽ không hiện có điểm nào không đúng. Mà tất cả tâm tư tiêu cực của người chết cũng bị hắc khí hút đi, sau khi hút hết hắc khí sẽ quay trở lại thân thể người chết oan đầu tiên. Oán khí hắc khí trên người âm hồn ngày càng nhiều thì sức mạnh sẽ càng cường đại hơn, khi đó âm hồn đó chính là đại sát khí.
Tống Triết tâm sự nặng nề, hiếm khi có chút đứng ngồi không yên, cậu không ngờ người đứng sau cư hiên luyện hóa âm hồn Minh Giai Nghiên.
Phương pháp oai môn tà đạo như vậy nếu không có bản lĩnh nhất định thì không thể nào thành công. Bản lĩnh của kẻ đứng sau nhất định rất cao, bằng không không thể nào im lìm chuẩn bị xong hết thảy như vậy, hơn nữa quan trọng nhất là không hề làm bất kỳ vị đại sư nào ở đế đô hoài nghi.
Ngay cả Tống Triết cũng vậy, nếu không phải cảm thấy tất cả người nhảy lầu quá trùng hợp, nếu không phải Nghiêm Minh Nhân lẩm bẩm chuyện Ngô Tam Xí thì cậu cũng không muốn nhìn thi thể bọn họ, như vậy tất nhiên sẽ bỏ qua cơ hội phát hiện chuyện này.
Trong bách khoa toàn thư viết, nếu như muốn luyện hóa thành công thì cần hai mươi người, mà bây giờ đã chết mười lăm người. Số người còn lại phải nhanh chóng cứu giúp.
Tống Triết nói đại khái với Nghiêm Minh Nhân, Nghiêm Minh Nhân hoảng sợ tới sắp rớt cằm, lắp ba lắp bắp: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"
Tống Triết hỏi: "Cậu có tư liệu về nhóm người xúi giục Minh Giai Nghiên nhảy lầu cùng nói mát khi đó không?"
Tay Nghiêm Minh Nhân run run, nhanh chóng gật đầu: "Có có có, đều ở đây! Trừ bỏ mười lăm người đã chết thì kỳ thực chỉ còn lại năm mà thôi."
Nghiêm Minh Nhân trợn trừng mắt, con số này quá trùng hợp đi!
Tống Triết híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia hung ác: "Xem ra kẻ đứng sau sớm đã tính toán xong hết rồi!"
Ngay lúc Tống Triết cùng Nghiêm Minh vội vàng chạy đi tìm năm người kia thì Tiêu Thiên cũng quay trở lại sau chuyến công tác, lần hợp tác này rất thuận lợi, vì thế sau khi bàn bạc thành công anh trực tiếp bảo trợ lý đặt vé máy bay quay trở về.
Mấy hôm nay trợ lý Vạn Dương chạy tới chạy lui theo Tiêu Thiên mệt muốn chết, hoàn toàn không biết gió tanh mưa máu trên mạng, chờ đến khi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút ở trên xe liền lấy di động ra lướt V bác.
Lướt một cái, liền lướt tới tin mấy hôm trước.
"Ôi mẹ ơi, boss, tin tức lớn a! Đám người vây xem cô gái váy đỏ nhảy lầu hôm trước vì không chịu nổi áp lực dư luận mà tự sát rồi! Ông trời ơi, nhóm bạn mạng cũng quá đáng sợ đi! Làm mấy người này tự sát có lợi ích gì đâu chứ, nếu bọn họ nhận ra sai lầm của mình, biết mình sai ở đâu, sau đó cho bọn họ một cơ hội sửa đổi không phải tốt hơn sao? Bọn họ chết đi rồi chỉ làm mọi người cảm thấy xã hội này quá đáng sợ mà thôi!"
Trợ lý lướt khu bình luận xem một chút thì thấy đại đa số bạn mạng có ý kiến giống mình, hơn nữa cũng bắt đầu suy nghĩ lại, anh thở phào một hơi: "Thế mới nói, chuyện cũng không tệ hại đến vậy. Chỉ cần mọi người chịu suy nghĩ nghiêm túc thì sẽ không mê muội rơi vào kết tục thảm thương như vậy. Chỉ cần suy tư thì hết thảy sẽ khá hơn."
Tiêu Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần nghe Vạn Dương lải nhải: "Mười lăm mạng người a, sao lại suy nghĩ không thông vậy a!"
Vạn Dương không ngừng lắc đầu than thở, có lẽ trong số đó thật sự có người xấu tam quan hư hỏng, thế nhưng cũng có không ít người mù quang xuôi theo chiều gió mà thôi, cứ giết hết như vậy hữu dụng sao?
Tiêu Thiên lập tức mở mắt ra, con ngươi đen truyền nhìn Vạn Dương: "Mười lăm người chết cùng một ngày?" Này không bình thường chút nào cả.
Vạn Dương nhìn tin tức V bác: "Không phải như vậy, có người ghi lại thời gian thì cách nhau vài ngày. Bất quá như vậy cũng quá đáng sợ rồi, cứ như tất cả bọn họ đã hẹn trước vậy. Chậc chậc chậc!"
Tiêu Thiên híp mắt, hàng mi dài rũ xuống tạo thành một đường bóng ma, anh cảm thấy có chút không đúng, quá trùng hợp! Tiêu Thiên không nói hai lời lập tức rút di động gọi cho Tống Triết.
Tống Triết lúc này đang theo Nghiêm Minh Nhân tới nhà một nữ sinh tên là Mạnh Thiến Thiến: "Alo, Lão Tiêu, anh về rồi à?"
"Ừm, đang ở trên xe, Tống Tống, em có xem chuyện trên V bác chưa? Anh cảm thấy có chút kỳ quặc."
Tống Triết gật đầu, ừ một tiếng: "Em phát hiện quả thực có người động tay động chân sau chuyện này." Tống Triết nói lại chuyện luyện hóa âm hồn Minh Giai Nghiên, còn nói với Tiêu Thiên, mình đang cùng Nghiêm Minh Nhân tới nhà nữ sinh có khả năng bị hắc khí xâm nhập.
Tiêu Thiên hỏi Tống Triết địa chỉ, anh lo cho Tống Triết nên nhất quyết muốn đi cùng.
Mạnh Thiến Thiến năm nay mười bảy tuổi, cuối tuần về nhà nghỉ, lúc ra ngoài mua bữa khuya thì gặp chuyện Minh Giai Nghiêm nhảy lầu liền đứng lại xem một chút.
Ban đầu cô cũng lo sợ cô gái kia sẽ nhảy lầu, thế nhưng đợi hơn nửa tiếng mà Minh Giai Nghiên ở trên sân thượng vẫn không hề có chút động tĩnh nào, Mạnh Thiến Thiến cảm thấy người này có lẽ đang làm dáng. Cô nhịn không được đợi thêm mười phút, lúc phát hiện đối phương vẫn không có động tĩnh thì bắt đầu tức giận, không rõ vì sao người này lại làm trò như vậy để được chú ý.
Cô thấy người xung quanh đều chụp hình quay video, thậm chí còn có người livestream, cô cũng lấy di động ra quay clip gửi cho group bạn: "Người bây giờ thật là hết nói, vì muốn gây sự chú ý cư nhiên lấy chuyện nhảy lầu ra dọa người."
Bình thường Mạnh Thiến Thiến rất chú ý tới thời sự xã hội nên khá chán ghét căn bệnh xã hội này, mười bảy mười tám chính là thời điểm suy nghĩ rất nhiều, có khi cô còn cảm thấy quốc gia mình không ổn chút nào, khắp nơi đều là hắc ám, không phải vụ án giáo viên nhà trẻ ngược đãi trẻ em thì cũng là thầy giáo cặn bã xâm hại nữ sinh đáng thương, thậm chí là những kẻ bại hoại vì cuộc sống thất bại mà cầm dao chém học sinh để phát tiết, chuyện đáng sợ không ngừng xuất ngừng, khó trách người ta nói nước ngoài tốt.
Ngay lúc Mạnh Thiến Thiến chuẩn bị về nhà ngủ thì bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, ngay sau đó là tiếng kinh hô của mọi người. Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì cô gái trên sân thượng đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là thi thể tay chân vặn vẹo mặt mũi dữ tợn nằm dưới đất.
Mạnh Thiến Thiến sợ tới mức không ngừng lùi về sau, một mảng huyết sắc in sâu vào con ngươi cô, cô run rẩy bẩy, bị đám người xô đẩy cũng không hể cảm giác được.
Chết rồi! Cô gái ấy chết rồi! Thật sự đã chết rồi!!!
Nước mắt Mạnh Thiến Thiến trào ra, cô cho là làm dáng để nổi tiếng mà thôi, nói không chừng cô gái kia đang ở trên sân thượng livestream, sao đột nhiên lại nhảy rồi thật rồi?!
Mạnh Thiến Thiến bị đả kích quá lớn, khóc lóc khổ sở chạy về nhà, khóa mình trong phòng, nội tâm áy náy đến mức cô thở không nổi.
Chuyện Minh Giai Nghiên nhảy lầu nhanh chóng càn quét khắp mạng xã hội, nhóm bạn học xem tin của cô khi ấy cũng chỉ trích cô máu lạnh, nói cô đứng xem nói mát, nói cô là hung thủ gián tiếp bức tử cô gái kia.
Mạnh Thiến Thiến trốn trong phòng, ngay cả đi học cũng không đi, cô khóc sưng cả mắt, cơm cũng ăn không vô, cô thực sự không phải cố ý, cô chỉ cho là cô gái kia làm dáng livestream nên mới lên sân thượng vậy thôi, cô chẳng qua không chịu nổi hành vi vì nổi tiếng trên V bác mà chuyện gì cũng dám làm của dân mạng hiện giờ mà thôi.
Cô thật sự không muốn hại chết người.
Lúc Mạnh Thiến Thiến biết đã có hơn mười người vì áp lực dư luận mà bị ép nhảy lầu thì lại càng tuyệt vọng hơn, cô từng gửi lời thanh minh trong group bạn, không phải cô làm dáng để mọi người tha thứ mà cô thật sự biết lỗi, cô không nên kết luận qua loa trong tình huống không rõ đầu đuôi sự tình như vậy, cũng vì thế mà trở thành hung thủ gián tiếp hại chết cô gái kia.
Giữa những hàng chữ chính là áy náy nồng đậm cùng nước mắt giàn dụa của Mạnh Thiến Thiến.
Thế nhưng vô dụng, mọi người vẫn không chút kiêng nể công kích cô, nhục mạ cô, nói nếu xin lỗi hữu dụng thì có cảnh sát để làm gì.
Thậm chí ngay cả nam sinh mà cô thầm mến cũng để lại một câu, mình thật thất vọng về cậu.
Khi đó Mạnh Thiến Thiến thực sự chán nản, cô không phải cố ý, vì sao không ai chịu tin cô cả? Vì sao không có ai hiểu cô? Cô thật sự không phải cố ý! Cô không độc ác đến mức muốn hại chết nữ sinh kia như vậy.
Mạnh Thiến Thiến nằm trên gối, áp lực đè ép cô đến thở không nổi, cô bắt đầu tự giận bản thân, bắt đầu oán hận xã hội, oán hận vì sao có nhiều kẻ cặn bã trên V bác như vậy để cô lầm tưởng cô gái kia cũng vậy?
Sau khi nảy ra tư tưởng oán hận, Mạnh Thiến Thiến bắt đầu cảm thấy đời người thực không thú vị, sống đã rồi chết, cô phạm sai lầm lớn như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng chết, thôi thì dứt khoát chịu trách nhiệm cho cái chết của cô gái kia, trả giá cho hành vi của mình, cô cũng nhảy lầu thì tốt rồi.
Mọi người cũng không cần chửi cô nữa, không cần vì có người bạn học như cô mà mất thể diện nữa.
Hắc khi bên mi tâm Mạnh Thiến Thiến giống như há cái mồm to như chậu máu của mình, tê một tiếng ngoạm cả cái đầu của cô, sau đó từ từ thấm vào, ăn mòn.
Mạnh Thiến Thiến mỉm cười đứng dậy, chậm rãi lau nước mắt, mở cửa phòng.
Mẹ của cô đang nấu cơm trong nhà bếp, vì chuyện này mà bà không dám đi làm, ở nhà an ủi Mạnh Thiến Thiến, sợ con bé cũng nghĩ không thông rồi nhảy lầu như những người kia.
Mạnh Thiến Thiến lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, trong phòng bếp, Mạnh mẫu đang chiên cá, cá còn dính nước bỏ vào chảo dầu phát ra một tiếng xèo thật lớn hoàn toàn át đi tiếng đóng cửa của Mạnh Thiến Thiến.
Lúc Tống Triết tới nơi, Mạnh mẫu đang gõ cửa phòng Mạnh Thiến Thiến để gọi con bé ra ăn cơm.
Gõ thật lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh, tim Mạnh mẫu đập hỗn loạn, vội vàng dùng chìa mở cửa, mở ra thì phát hiện Mạnh Thiến Thiến không có trong phòng.
Mạnh mẫu choáng váng, nghĩ tới những người đã nhảy lầu mà trên mạng đưa tin, nước mắt lập tức trào ra, cuống cuồng lao ra ngoài thì đụng phải nhóm Tống Triết.
"Dì, Mạnh Thiến Thiến ở đây đúng không?"
Mạnh mẫu không quản nhóm Tống Triết là ai, kêu khóc: "Thiến Thiến nhà dì không thấy, Thiến Thiến nhà dì không thấy đâu nữa!"
Tâm Tống Triết rét run, dư quang nhìn thấy một luồng hắc khí ở cuối hành lang: "Không ổn, Mạnh Thiến Thiến có thể đã lên sân thượng rồi!" Nói xong, Tống Triết lập tức chạy lên lầu.
Nghiêm Minh Nhân đỡ Nghiêm mẫu đang lảo đảo muốn ngã, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.
"Thiến Thiến, Thiến Thiến, Thiến Thiến của mẹ, con đừng làm chuyện điên rồ a con ơi!"
Tống Triết lần đầu tiên căm hận chính mình không thể mọc cánh bay vút lên sân thượng, cậu thở hồng hộc mở cửa, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Thiến Thiến mặc quần áo ngủ đang đi tới mép rìa sân thượng.
Cả người Mạnh Thiến Thiến bị hắc khí quấn quanh, phần đầu là nghiêm trọng nhất, nồng đậm tới mức làm Tống Triết cơ hồ không thấy rõ dáng vẻ của cô.
"Mạnh Thiến Thiến!" Tống Triết hô to, lúc Mạnh Thiến Thiến theo bản năng ngừng lại, cậu lấp tức rút bùa, cắn bể ngón tay, nặn ra vài giọt máu tươi bôi lên bùa.
Sau khi máu dính vào bùa thì phát ra ánh sáng, mặc dù đang là ban ngày vẫn đặc biệt rõ ràng.
"Đi!" Ra lệnh một tiếng, lá bùa bắt đầu vây quanh Mạnh Thiến Thiến hấp thu số hắc khí cuồn cuộn kia.
Hắc khí tựa hồ phát hiện không ổn, lập tức thúc giục Mạnh Thiến Thiến nhanh chóng đi tới rìa sân thượng.
Tống Triết cười lạnh, rút ra lá bùa định thân, kích phát linh lực nương theo chiều gió dán bùa lên người Mạnh Thiến Thiến. Bây giờ cho dù cô muốn đi cũng không đi được.
...*...