Tình cảnh buổi họp báo trở nên hỗn loạn, cha hôn mê, con chết, quan trọng là Ngô Tam Xí rất có thể vì không chịu nổi bạo lực internet mới chọn lựa tự sát.
Lúc này mạng bản xứ bắt đầu đặc biệt chú ý tới chuyện này, hô hào kêu gọi quần chúng đừng mù quáng chạy theo chiều gió, phải lí trí trong xử xự, ngăn cản hiện tượng bạo lực mạng.
Những cư dân mạng từng rêu rao bảo Ngô Tam Xí một mạng đổi một mạng không dám lên tiếng nữa, tựa hồ an tĩnh rất nhiều.
"Chúng ta có phải nên nghĩ lại không? Chính nghĩa mà chúng ta nói thật sự là chính nghĩa sao? Bức tử một người để người ta một mạng đền một mạng thì những chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa sao?"
"Tôi muốn nói, mấy ngày nay liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, cứ hệt như hết cuộc náo nhiệt này lại tới cuộc náo nhiệt khác, hết bạn lại tới tôi, vĩnh viễn không thể ngừng lại. Bao nhiêu người xuôi theo chiều gió mắng chửi, bao nhiêu người thực sự không não. Trong chuyện này, tôi hoàn toàn không nhìn thấy thái độ đúng đắn cùng lý trí của người được giáo dục."
"Mặc dù Ngô Tam Xí gạt người là không đúng, livestream cô gái nhảy lầu là không đúng, thế nhưng cả đám người chúng ta hung hăng nhào tới, dùng ngôn từ sắc bén bức bách cậu ta nhảy lầu là đúng sao? Như vậy chúng ta cùng nhóm quần chúng hối thúc khuyến khích cô gái kia nhảy lầu có gì khác?"
"Sở dĩ con người chúng ta cao cấp hơn các loài động vật khác là vì chúng ta có lý trí, có suy nghĩ. Thế nhưng chúng ta bây giờ thật sự có lý trí sao? Thật sự có suy nghĩ sao?"
"Tôi không biết lúc các bạn sát phạt Ngô Tam Xí trên mạng thật sự vì cảm thấy bất công cho cô gái nhảy lầu hay vì có bát quái mà không đưa chân đạp một cước thì không thoải mái. Nói tóm lại, tôi cảm thấy xã hội này trở nên thật đáng sợ, bạo lực mạng có thể giết người một cách vô hình."
...
Ngoài ra còn có người tuôn tin bao gồm cả Từ Quang, những người từng bình luận những lời tam quan bất chính, hơn nữa còn bị bắt tới đồn cảnh sát cũng đều nhảy lầu tự sát vì áp lực mạng, vì ánh mắt của thân thích bằng hữu hàng xóm.
Tính tổng cộng thì ít nhất cũng hơn mười người.
Thật sự không xem không không biết, xem rồi thì bị dọa giật mình, mọi người đều không ngờ cư nhiên có nhiều người như vậy đã vì một câu nói, một biểu tình, một hành vi của bọn họ mà chịu áp lực tới suy nghĩ không thông mà tự sát như vậy.
Lúc này tất cả mọi người đều trầm mặc, hóa ra trong tình huống bọn họ không biết đã có nhiều người kết thúc sinh mạng của mình như vậy rồi sao? Cũng có vài kẻ thiếu não: "Bọn họ bị vậy không phải đáng đời à? Ai biểu lúc người ta muốn nhảy lầu đứng nói mát, giờ đến phiên mình bị ép chết, không phải tốt lắm sao? Một mạng trả một mạng!"
"Đây chính là cái giá khi làm sai, người phạm lỗi lầm không có tư cách nhận tha thứ. Mọi người cảm thấy bọn họ đáng thương rồi tha thứ, nhưng bọn họ có thương cho cô gái đã chết không?"
"Đám vây xem nói mát kia nên chết hết đi, sống trên đời này cũng chỉ lãng phí lương thực mà thôi, còn sống làm chi?"
...
Nhìn mà giật mình, những lời nói này thực sự làm người ta cảm thấy không rét mà run, bọn họ làm sai, còn trẻ còn dốt nát, tam quan bất chính, thế nhưng chẳng lẽ ngay cả cơ hội để sửa sai cũng không có sao? Nhất định phải bức tử những người làm sai chuyện mới tính là kết thúc sao?
Không quản người có tham dự hay không tham dự vụ việc này đều cảm thấy không đúng, trên thế giới này không có đúng sai tuyệt tối cũng không có trắng đen rõ ràng, đứng bên cạnh khuyến khích cô gái nhảy lầu, hay nói mát khi xem kịch vui đều làm tâm người ta nguội lạnh. Thế nhưng nếu mỗi người làm chuyện sai đều phải dùng cái chết để trừng phạt thì không phải họ cũng bị dư luận đại chúng ép tự sát sao? Xã hội như vậy mà là xã hội bình thường sao?
Không quản chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần đưa lên mạng thì sẽ có người bị diss.
Cha mẹ của những đứa nhỏ bị chết kia gào khóc, con họ làm sai chuyện là bọn nó không đúng, thế nhưng vì sao các người không chịu cho bọn nó một cơ hội? Một cơ hội để chúng sửa đổi, vì sao nhất định phải ngoan độc như vậy, ngay cả cơ hội sửa đổi cũng không cho, nhất quyết bắt chúng phải chết!
Suy xét đến cùng thì chuyện cô gái tự sát đã dẫn tới huyết án liên tiếp, phơi này vũng bùn đen tối của xã hội ra ngoài ánh sáng.
Những người đó có nên từ bỏ sinh mệnh hay không, có nên có cơ hội được tha thứ để sửa đổi hay không, kết quả cũng chỉ là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, ai cũng không chịu nhường ai.
Thế nhưng nhiệt độ trên mạng đã dần giảm bớt, mọi người đều tự động không bàn luận về đề tài này nữa, bởi vì một khi tham gia thì bọn họ sẽ phát hiện mình cũng chính là một trong số hung thủ giết người, cho dù bọn họ tự sát là đúng hay sai thì không thể nào phủ nhận bạn chính là hung thủ.
Không ai nguyện ý thừa nhận mình là hung thủ.
Sau chuyện này, mỗi khi có tin tức lớn bạo phát, dân mạng bắt đầu ôm thái độ vây xem, không còn lỗ mãng muốn phong sát đối tượng trong tin nữa, có vài người tự động căn cứ theo thời gian địa điểm trong bản tin mà tự tìm kiếm câu trả lời, không còn bị truyền thông dao động nữa, rốt cuộc cũng lãnh hội được bài học.
Lúc Nghiêm Minh Nhân nói với Tống Triết chuyện Ngô Tam Xí chịu không nổi áp lực dư luận nhảy lầu, tâm tình Nghiêm Minh Nhân khá tang thương, mặc dù không đến mức cảm thấy mình khoanh tay đứng nhìn đã hại chết Ngô Tam Xí, thế nhưng một người sống sờ sờ cứ vậy chết đi, Nghiêm Minh Nhân vẫn cảm thấy khó chịu.
"Ngô Tam Xí chết?" Tống Triết cũng có chút kinh ngạc.
"Ừm, trên mạng đăng tin, còn cả nhóm bác chủ từng giật dây cô gái nhảy lầu đều chết hết rồi. Tất cả đều là tự sát." Nghiêm Minh Nhân chống cằm, vẻ mặt hoảng hốt, chuyện này thực sự đả kích cậu quá lớn. Căn bản cứ vài ngày là chết một người.
Mấy ngày nay Tống Triết bận bịu cùng Tiêu Thiên làm từ thiện, hoàn toàn không chú ý tới tin tức trên mạng.
Cậu mở di động, tỉ mỉ xem qua tin tức mấy ngày nay, sau đó híp mắt: "Bạo lực mạng quả nhiên đáng sợ, cũng có thể hủy diệt đi một người. Thế nhưng cậu không cảm thấy tần số này quá cao à? Nhiều người như vậy, sao tất cả đều vì bị mắng chửi mà tự sát chứ? Trùng hợp quá mức sẽ làm người ta cảm thấy là có người cố ý gây ra."
"Có... có ý gì? Cậu nói là có kẻ cố ý muốn hại chết bọn họ?" Nghiêm Minh Nhân trố mắt nghẹn họng.
Tống Triết gật đầu: "Rất có thể! Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan với chuyện Minh Giai Nghiên. Đúng rồi, Ngô Tam Xí chôn chưa? Tôi có thể nhìn thi thể cậu ta không?"
Mặc dù Nghiêm Minh Nhân đã nổi hết da gà nhưng vẫn gật đầu: "Được, để tôi sắp xếp. Đúng rồi, Tiêu Thiên có muốn đi chung không?"
Tống Triết lắc đầu: "Hôm trước ảnh đi công tác rồi, qua vài ngày nữa mới về được."
Nghiêm Minh Nhân lẩm bẩm: "Khó trách mấy ngày nay không thấy bóng dáng, bằng không tôi ngây ngô ở chỗ cậu như vậy thể nào cũng trợn mắt trừng."
"Được rồi, đừng ba hoa nữa, mau làm đi!"
"Rồi rồi rồi, biết rồi!"
Nghiêm Minh Nhân gọi một cuộc điện thoại, sau khi trở lại thì báo cho Tống Triết biết là có thể lên đường.
Tống Triết không biết Nghiêm Minh Nhân an bài thế nào, sù sao thì sau khi tới nơi liền thấy thi thể Ngô Tam Xí, thi thể đã được nhà tang lễ chỉnh trang, không còn đáng sợ như lúc chết nữa.
Tống Triết vén lớp vải trắng cẩn thận nhìn mi tâm Ngô Tam Xí, hình ảnh lập tức hiện lên trước mặt Tống Triết.
Trong hình, Ngô Tam Xí người đầy vết thương nằm dưới đất, mi tâm gã nồng đậm hắc khí, chúng đang không ngừng ăn mòn đầu óc gã.
Rất nhanh, hình ảnh đã biến mất.
Tống Triết nhìn gương mặt tái nhợt của Ngô Tam Xí, lặng lẽ đậy lại, quả nhiên có người muốn hại bọn họ. Là oan hồn Minh Giai Nghiên sao?
Nếu quả thực là vậy thì hình ảnh phải xuất hiện Minh Giai Nghiên cứ không phải hắc khí mới đúng.
Với lại số hắc khí kia tựa hồ có chút cổ quái, người bình thường bị nhiễm hắc khí thì chỉ là bám bên ngoài mà thôi, thế nhưng Ngô Tam Xí thì lại tiến hẳn vào đầu.
"Tống Triết, thế nào? Có nhìn được gì không?"
Tống Triết hỏi tiếp: "Còn thi thể nào chưa kịp hạ táng không?"
Nghiêm Minh Nhân suy nghĩ một chút rồi búng tay: "Còn một, nhảy lầu sớm hơn Ngô Tam Xí ba ngày, hẳn vẫn chưa kịp làm tang lễ."
"Được, chúng ta qua đó đi, tôi cần xác nhận một chút."
"Ừm, chúng ta đi ngay bây giờ!"
Nhảy lầu trước Ngô Tam Xí là một người nữ tầm ba mươi, có một cô con gái chỉ mới ba tuổi.
Giữa mi tâm cô, Tống Triết cũng nhìn thấy hắc khí quẩn quanh bên mi tâm, nó giống một sợi dây thừng quấn quanh chui sâu vào trong não cô.
Không ngoài dự đoán, những người đã chết đều như vậy, bị hắc khí nhập thể, hoặc có thể nói là đầu độc đầu óc, dẫn dụ bọn họ đi tự sát.
Bạo lực mạng đáng sợ, thế nhưng kẻ đứng sau giật dây chuyện này lại càng đáng ghét hơn, cư nhiên sát hại nhiều người như vậy.
Tống Triết có thể khẳng định trăm phần trăm, cái chết của những người này có liên quan tới Minh Giai Nghiên, là có người muốn trả thù cho Minh Giai Nghiên sao?