Một đám Như Lai sắc mặt âm trầm.
- Ta đi lấy thủ cấp của Trần Bái Thiên mang về!
Như Lai mặc áo cà sa lạnh lùng nói.
- Chờ một chút!
Một Như Lai thân đầy hắc khí sắc mặt âm trầm nói.
- Sao vậy?
- La Sát Như Lai dẫn theo một đám khô lâu vương rời đi, lẽ nào một người sống cũng không có? Ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát sao?
Như Lai toàn thân hắc khí trầm giọng nói.
Thần sắc các Như Lai khác đột nhiên cứng lại.
- Đây là một sự mai phục tinh vi để giết hắn, đồng thời cũng là nhằm vào người của U Minh Hải ta. Bọn họ không chỉ có âm mưu, thực lực cũng cực kỳ hùng hậu! Bằng không, lấy thực lực của La Sát Như Lai, ngay cả chạy trốn cũng không thể chạy thoát sao?
Như Lai toàn thân hắc khí trầm giọng nói.
Mọi người thi nhau gật đầu một cái.
- Chờ một chút, chung quanh Đông Ngoại Châu đều có thám tử của U Minh Hải ta. Thám tử thu thập được tin tức hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền tin tức trở lại. Trước tiên chúng ta vào Đại hùng bảo điện gặp mặt giáo chủ đã!
Hắc khí Như Lai
trầm giọng nói.
- Được!
Mọi người gật đầu một cái.
U Minh Hải, Đại hùng bảo điện.
Bảy Đại Như Lai tiến vào bên trong.
Chính bắc bên trong đại điện là một đài sen lớn. Hai bên có bốn đài sen khác.
Bảy đại Như Lai phân đến bên trên đài sen hai bên, cung kính nhìn về phía đài sen trung tâm:
Giáo chủ, U Minh Hải đã xảy ra chuyện!
Vù!
Bên trên đài sen lớn nhất chậm rãi ngưng tụ hiện ra một thân ảnh. Đó là một nam tử với khuôn mặt uy nghiêm mặc áo bào đen. Nam tử tóc dài xõa ngang vai, quanh thân tản mát ra một quỷ khí nồng đậm!
Thân hình vừa xuất hiện, trên đỉnh đầu nam tử kia, chậm rãi trồi lên một chữ Vạn.
- Bái kiến giáo chủ!
Bảy Đại Như Lai cung kính nói.
Nam tử mặc áo bào đen, Quỷ Như Lai hai mắt híp lại nói:
- La Sát Như Lai chết, ta đã biết. Vừa nãy bản tôn đã suy tính qua. Đó là tại cương vực Bái Thiên!
- Quả nhiên là Trần Bái Thiên!
Một đám Như Lai sắc mặt lạnh lẽo.
- Giáo chủ, chúng ta đi tới đó hủy diệt Bái Thiên giáo, bắt Trần Bái Thiên về đây?
Một Như Lai trầm giọng nói.
- Đúng vậy, Trần Bái Thiên chết muôn lần cũng khó hết tội!
- Giáo chủ, rốt cuộc là ai giết La Sát Như Lai?
Mọi người vừa kêu gào, vừa kinh ngạc.
Quỷ Như Lai lắc đầu nói:
- Điều này hẳn không phải là bí mật. Không bao lâu nữa sẽ có tin tức. Các ngươi không nên vọng động!
- Tại sao?
- Đây hẳn là một âm mưu nhằm vào U Minh Hải ta. Không nên trúng gian kế của đối phương. Các ngươi hãy thông báo với thám tử khắp nơi, theo dõi hướng đi của các thế lực lớn tại Đông Ngoại Châu!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Nhưng La Sát Như Lai hắn...
- Yên tâm, bất kể là ai, ta đều bắt hắn phải trả giá đắt!
Sắc mặt Quỷ Như Lai âm trầm nói.
- Vâng!
...
Đại Trăn, Đại Tần Thành, trong thư phòng của Diêm Xuyên.
Dịch Phong cau mày nói:
- Thánh Vương, hiện tại U Minh Hải hẳn phải biết tin tức của cương vực Bái Thiên!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Biết? Biết là tốt nhất. Trẫm tiêu diệt La Sát Như Lai, bọn họ khẳng định đã biết được. Giờ phút này tất nhiên bọn họ đang quanh quẩn một chỗ suy nghĩ xem có nên tới đột kích Đại Tần Thành hay không!
- Đến thì tốt quá!
Dịch Phong cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Không điều động đại thế lực thiên địa, Diêm Xuyên có thể giết chết La Sát Như Lai. Tại sân nhà Đại Tần, thực lực của Diêm Xuyên khẳng định càng mạnh hơn. Tại Đại Tần, Diêm Xuyên cũng không sợ bất kỳ ai.
- Cho nên, Thánh Vương, chúng ta muốn trước khi U Minh Hải đến, tiên hạ thủ vi cường!
Ánh mắt Dịch Phong nhất thời cứng lại nói.
- Không tồi. Ưu thế của U Minh Hải là mười ba cương vực. Nếu như chúng ta không xuống tay trước phá huỷ lực lượng cội nguồn của Quỷ Như Lai, hắn nhất định sẽ phát động quốc chiến. Lấy binh lực của mười hai cương vực nghiền ép năm cương vực cõi âm của ta trước!
Lý Tư thoáng lo lắng nói.
- Cuộc chiến lần trước tại cương vực Bái Thiên đã có hiệu quả thế nào?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
Lý Tư khẽ mỉm cười nói:
- Mười hai cương vực, Trần Bái Thiên đã thần phục Đại Trăn, khẳng định không thành vấn đề. Còn có mười một Cương vực chủ, bốn người đã tán thành liên minh tiêu diệt U Minh Hải. Bốn người vẫn đang do dự. Ba người có chút mâu thuẫn, không dám đụng vào U Minh Hải!
- Bên kia Trương Nghi đã bắt đầu chưa?
Diêm Xuyên nói.
- Vâng, đã bắt đầu. Nói vậy sau lần này, bảy cương vực này tất nhiên sẽ cùng Đại Trăn công phạt U Minh Hải!
Lý Tư khẳng định nói.
- Vậy thì bắt đầu đi. Lý Tư, khanh viết hịch văn thảo phạt. U Minh Hải làm điều ngang ngược, muốn nhất thống Đông Ngoại Châu, lấy thiên mệnh luân hồi, luyện hồn phách muôn dân, biến vạn linh thành con rối. Đại Trăn mang chính nghĩa, rộng rãi yêu cầu chư hùng trong thiên hạ cùng hợp lực tiêu diệt cự ma!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thần tuân chỉ!
Lý Tư lên tiếng trả lời.
- Dịch Phong, tiền tuyến bố trí thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Mông Nghị dẫn bốn đại quân đoàn, dĩ nhiên đang tập trung tại các biển, chờ đợi hiệu lệnh của Thánh Vương!
Dịch Phong trầm giọng nói.
- Chờ sau khi hịch văn thảo phạt đến, lập tức binh phạt bốn cương vực phía bắc U Minh Hải. Việc này do khanh theo sát chủ trì!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Dịch Phong lên tiếng trả lời.
...
Cuộc chiến tại Cương vực Bái Thiên qua đi, sứ giả mười một cương vực đều trở lại.
Rõ ràng bọn họ đã nhanh chóng truyền tin tức trở lại.
Trương Nghi phụ trách qua lại với các cương vực, liên minh đối kháng U Minh Hải.
Bốn Cương vực chủ rất nhanh đã đồng ý. Nhưng còn có bảy người không chịu nhả ra.
Một trong số đó có cương vực Thiên Quật. Tại một đỉnh núi tinh xảo, Trương Nghi đang cùng một sứ giả ngày ấy đối ẩm.
- Trương đại nhân, ngày đó ta cũng đã có mặt ở cương vực Bái Thiên. Ta đã trở về nói chuyện cùng với ca ca ta. Nhưng ca ca ta nghĩ quá nhiều. Hắn không chịu xuất binh, ta cũng không có cách nào. Ta chỉ có thể chúc các ngươi vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã!
Sứ giả kia cười nói.
- Ha ha, cái này cũng không có cách nào. Ngươi cũng biết thủ đoạn của U Minh Hải thủ đoạn. Lúc đó ngươi đã chứng kiến cuộc chiến tại cương vực Bái Thiên. Ngươi khẳng định đã có tên trong danh sách tử vong của U Minh Hải!
Trương Nghi lắc đầu một cái tiếp tục khuyên nhủ.
Sứ giả kia lại nhíu mày nói:
- Ta? Ta cũng không động thủ. Hơn nữa...
- U Minh Hải sẽ quản nhiều như vậy sao?
Trương Nghi tiếp tục cười nói.
Sứ giả kia nhíu mày suy nghĩ về lời Trương Nghi vừa nói.
Cách nơi đó không xa, trong một sơn cốc.
Cái U Vương toàn thân mặc áo bào đen nhìn ba mươi cường giả trước mặt. Ba mươi khô lâu, trên trán mỗi người đều có một chữ vạn màu u lam.
- Các vị, tin tức La Sát Như Lai bỏ mình, không cần ta nói, hẳn các vị cũng biết đi!
Cái U Vương trầm giọng nói.
- Không sai, tuy rằng chúng ta vẫn không về U Minh Hải, nhưng khắp Đông Ngoại Châu đều sôi nổi bàn tán lưu truyền về tin tức này!
Một khô lâu vương khác trầm giọng nói.