Chỉ Trần Nữ Thần lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa đủ, không có ngưng luyện ra đại đạo, đó là có thể lấy công đức khổng lồ hoặc là khí vận ra, nhưng các ngươi chưa đủ. Nếu có thể hội tụ thành một thì có thể.
Mộng Tam Sinh biến sắc mặt nói:
- Cái gì?
- Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha nhíu mày.
Chỉ Trần Nữ Thần nói:
- Đạo ấn này phong ấn thế giới, lấy nó ra sẽ lay động toàn thế giới. Thực lực của các ngươi chưa đủ, một cách khác là được thiên địa giới này thừa nhận, gần gom góp tích lũy gần như toàn bộ công đức, khí vận mới được, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Chỉ Trần Nữ Thần nói rồi ảo ảnh chậm rãi biến nhạt.
Diêm Xuyên, Khổng Ma Kha, Mộng Tam Sinh, ba đại cường giả giờ cầm phong ấn đạo ấn, biểu tình thay đổi liên tục.
Diêm Xuyên hít sâu, nở nụ cười khổ, chậm rãi thả lỏng tay phải.
Quả nhiên, Diêm Xuyên buông tay ra, hai bàn tay không vẫn không thể nhúc nhích đạo ấn được một ly.
Diêm Xuyên buông tay, Mộng Tam Sinh không cam lòng nhưng cũng từ từ thả ra.
Khổng Ma Kha mờ mịt, thở dài.
Ầm ầm!
Trời trong mây trắng, bão tố ngừng, thiên địa trở lại như ban đầu.
Ba nơi, vô số người xem lễ lộ vẻ mờ mịt.
Bận rộn nửa ngày nhưng không ai lấy được?
Vèo!
Mộng Tam Sinh chậm rãi khép cánh, hồi phục như cũ.
Mộng Tam Sinh đứng trên quảng trường, sắc mặt âm trầm.
Vèo!
Người đàn ông mang hồ lô vàng bay tới.
Người đàn ông áo vàng nhíu mày nói:
- Cần công đức, khí vận của toàn thiên hạ sao?
Mộng Tam Sinh kinh ngạc bật thốt:
- Tam huynh, mặc dù Thần Tông thánh địa dùng Thiên Sách nhưng chúng ta đã từng khiến nó nuốt qua một Phong Thần Sách!
Người đàn ông mang hồ lô vàng nheo mắt nói:
- A? Vậy chẳng phải là có thể tranh đoạt khí vận?
Mộng Tam Sinh gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Mắt người đàn ông mang hồ lô vàng lóe tia sắc bén, nói:
- Nếu vậy thì việc này không nên chậm trễ, diệt triều đoạt khí vận!
Mộng Tam Sinh gật đầu, nói:
- Tốt!
Người đàn ông mang hồ lô vàng trầm giọng nói:
- Ta đi phương tây hủy Đại Phật thiên triều, ngươi đi phương đông diệt Đại Trăn hoàng triều, không được nương tay!
Mộng Tam Sinh gật đầu, nói:
- Tam huynh yên tâm! Ta biết nên làm sao!
Người đàn ông mang hồ lô vàng gật đầu.
Người đàn ông mang hồ lô vàng đạp bước bắn nhanh hướng tây, lưng cõng Trảm Tiên Hồ Lô, vẻ mặt hung ác, sát khí tận trời.
Mộng Tam Sinh nhìn theo người đàn ông áo vàng rời đi, hít sâu, cất bước phương đông. Sắc mặt Mộng Tam Sinh âm trầm lao hướng Yến Kinh, Đại Trăn.
Thực lực của hai người giờ phút này đã kinh thế hãi tục.
Dù thiên hạ lớn nhưng hai người chỉ mất hành trình một ngày đã đi tới hai đô triều.
Vạn Phật thành, cửa Vạn Phật điện.
Khổng Ma Kha mang theo quần thần kinh ngạc nhìn người đàn ông áo vàng đứng ở nóc một tòa cung điện phía xa.
Khổng Ma Kha nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi tới là ai? Hãy xưng tên ra!
Người đàn ông áo vàng nghiêm túc nói:
- Sát Đế!
Đám quần thần Vạn Phật điện mờ mịt đọc cái tên:
- Sát Đế?
Bọn họ chưa từng nghe qua tên này.
Khổng Ma Kha trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? ngươi muốn làm gì? Ngươi và Thần Tông thánh địa có quan hệ gì?
Sát Đế lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ giờ tuyên bố thần phục Thần Tông thánh địa, cống hiến ra tất cả khí vận, nếu không thì chết!
Khổng Ma Kha bật cười:
- Ha, ha ha, ha ha ha ha!
Thật là buồn cười biết bao, kêu Khổng Ma Kha cống hiến ra khí vận? Không lẽ người này điên rồi? Trong thiên hạ này có ai dám nói kiểu đó với Khổng Ma Kha?
Sát Đế lạnh lùng nói:
- Ta đếm đến ba, một!
Khổng Ma Kha phất long bào, lạnh lùng nói:
- Hừ! Hạng người vô danh cũng muốn lấy khí vận của Đạt Phật ta? Tìm cái chết!
Khổng Ma Kha nói xong có nhiều thị vệ nhào hướng Sát Đế.
Sát Đế lạnh lùng nói:
- Hai!
Khổng Ma Kha trừng mắt nói:
- Hừ! Đi chết đi!
Khổng Ma Kha vung tay, dẫn đầu đánh tới. Trong không trung một bàn tay to mang theo uy lực không thể đỡ.
- Ba!
Vừa dứt lời, Sát Đế lộ ra lệ khí, võ vào Trảm Tiên Hồ Lô, một luồng sáng bắn ra, Trảm Tiên Phi Đao bay ra khỏi hồ lô.
- Thỉnh bảo bối, xoay người!
Vèo!
Một luồng sáng trắng hung ác bắn hướng Khổng Ma Kha. Khổng Ma Kha biến sắc mặt.
Bùm!
Khổng Ma Kha bị một đao chặt đầu, Trảm Tiên Phi Đao bay ra cũng quay trở về hồ lô.
Thần tử bốn phương khoảnh khắc hóa đá.
Đầu và thân thể Khổng Ma Kha tách rời? Cái đầu bay giữa không trung, ánh mắt Khổng Ma Kha lộ vẻ không thể tin.
Phía sau Triệu Tiên Tri kinh kêu:
- Điều này không thể nào!
Quần thần kinh kêu:
- Thánh thượng!
…
Trung Thần châu.
Thiên Nhất, Địa Nhị, hai Đại Tiên mang theo mười hai tiên nhân hốt hoảng chạy trốn.
Lúc đi Thiên Nhất, Địa Nhị, mười hai tiên nhân cẩn thận vô cùng, nghĩ rằng cường giả giới này tà môn nhưng không ngờ tà đến mức này.
Địa Nhị căm hận hỏi:
- Đại ca, lão tam chết rồi, lão tam chết rồi, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Thiên Nhất Đại Tiên ngoái đầu lại, lắc đầu nói:
- Thần Tông thánh địa, ngươi muốn báo thù nhưng có đỡ được phi đao đó không?
Địa Nhị căm hận im lặng.
Ầm ầm!
Phía xa, thiên diêu địa động, từ xa nhìn lại, một pho tượng Chỉ Trần Nữ Thần to lớn xuất hiện.
Thiên Nhất Đại Tiên biến sắc mặt nói:
- Chỉ Trần Nữ Thần? Đạo Ấn sắp bị lấy đi?
Thiên Nhất Đại Tiên rất muốn ngăn cản nhưng hình ảnh vừa rồi còn rõ ràng trước mắt. Ngăn cản? Ngại sống không đủ sao?
Hai Thiên Nhất, Địa Nhị Đại Tiên lần đầu tiên cảm thấy thân phận Đại Tiên của mình không dùng được như đã tưởng.
Ầm ầm!
Cùng với Chỉ Trần Nữ Thần nói cho biết, Mộng Tam Sinh từ bỏ lấy Đạo Ấn.
Đám tiên nhân thở phào, nhìn nhau, khóe miệng lộ cay đắng.
Địa Nhị hỏi:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Thiên Nhất Đại Tiên khẽ thở dài:
- Một người phi thăng trước bẩm báo cho thánh vương, chúng ta ở lại chờ xem. Lần này chúng ta đừng quá kích động.
- Ừm!
Thiên Nhất Đại Tiên thở hắt ra:
- Ài, giời này tà môn quá. Thánh vương tiến đến, cũng không biết là họa hay phúc đây.
Địa Nhị nói:
- Đại ca, ngươi nói cái gì vậy? Thực lực của thánh vương cao hơn chúng ta một đại cảnh giới!
Thiên Nhất Đại Tiên trầm giọng nói:
- Nhưng chúng ta hiểu nhiều về thế giới này không? Ngươi có biết Thần giới có nguy hiểm gì không?
Địa Nhị lại im lặng.
Đám tiên nhân tò mò, Khổng Ngạo Thiên cũng rất tò mò.
Ở trong mắt Khổng Ngạo Thiên thì mới rồi Mộng Tam Sinh thúc đẩy Thần giới.
Có thể trấn áp đại địa, đó là báu vật gì?
Mộng Tam Sinh đã rơi đi.
Tim Khổng Ngạo Thiên đập nhanh, hít sâu một hơi, nheo mắt, đạp bước hướng lối vào Thần giới.
Lần này Khổng Ngạo Thiên trở về là vì trọng bảo của Thần giới, Mộng Tam Sinh, Sát Đế đã đi hết, gã sợ cái gì?
Vù vù!
Khổng Ngạo Thiên lao hướng Thần giới.
Mộng Hồng Anh biến sắc mặt nói:
- Làm gì? Đứng lại!
Đám cường giả của Thần Tông thánh địa biến sắc mặt, nhanh chóng chặn lối vào Thần giới.
Khổng Ngạo Thiên lộ nụ cười tà nói:
- Mộng Hồng Anh, tránh ra đi, các ngươi không ngăn ta được!
Mộng Hồng Anh la lên:
- Khổng Ngạo Thiên, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi không sợ thánh chủ luyện ngươi?
Khổng Ngạo Thiên cười càn rỡ nói:
- Ha ha ha ha ha! Sợ? Nếu sợ thì ta đã không đến!