Cố tỏ ra can đảm, người canh gác lại kêu lên:
- Ngươi... là ai?
- Phu quân ta ngày xưa được gọi là Doanh Chính. Đây là lăng mộ của phu quân ta!
Triệu A Phòng lại cười nói.
Những người này nửa đêm nói ra một câu như vậy, dù thế nào nghe vào tai đều khiến người ta cảm giác ghê rợn, vô cung sợ hãi.
Hàm răng của người canh gác đã bắt đầu run rẩy.
- Doanh... Doanh Chính? Tần Thủy Hoàng? Ngươi.. các ngươi không nên bịa đặt. Đã qua năm trăm cũng sớm biến thành nước. Không nên làm ta sợ. Ta cũng không sợ!
Miệng người canh gác run rẩy, sợ hãi nói.
- Lão đầu đúng làm lắm lời. Đây không phải là nhà của ngươi, ngươi quản việc không đâu làm gì? Meo!
Miêu Miêu không nói gì nói.
Mèo có thể nói sao?
- Quỷ!
Người canh gác ném chiếc đèn pin trong tay đi, quay đầu lại chạy mất dạng.
Diêm Xuyên:......!
Thiên Cương, Minh Vương triệu tập một đám cường giả thế giới Đại Ác đến.
- Đông Đại Tư Tế, Uế Ách. Các vị, lần này ta triệu tập mọi người đến đây, hi vọng mọi người giúp chúng ta một chút sức lực!
Thiên Cương trịnh trọng nói.
Một đám cường giả, có người tám cánh tay, có người bốn mặt, có người lưng mọc hai cánh, cũng có người hình thái như ngườib ình thường.
Trong đó một có nam tử mặc áo bào tro, tóc vấn đằng sau, khí chất phát ra bộ dạng thần thánh.
- Thiên Cương? Vậy tên Diêm Xuyên kia thật lợi hại như vậy sao? Ngay cả ngươi và Minh Vương cũng không giải quyết được hắn sao?
Nam tử áo bào xám trầm giọng nói.
Thiên Cương thoáng cười khổ một hồi:
- Tu vi của Diêm Xuyên không hiện ra, nhưng thủ đoạn lại vô số. Ngày xưa ta đã nhiều lần chịu thiệt, cuối cùng mới hiểu rõ. Hắn thực sự không thể hình dung theo lẽ thường!
- Ồ?
- Cũng trước đây không lâu, ta mới hiểu rõ một ít thân phận của Diêm Xuyên. Các vị, ai là người hiểu rõ đối với thế giới Đại Thiên?
Thiên Cương trầm giọng nói.
- Ngươi hỏi vậy là có ý gì?
- Ta cũng vừa biết được, Diêm Xuyên kia, ngày xưa chính là đế vương của thế giới Đại Thiên. Lúc trước, hắn cùng Chung Sơn giới chủ thế giới Đại Thiên chia hai phần thiên hạ. Cuối cùng hắn thành toàn cho Chung Sơn, tự mình hủy diệt. Trận chiến cuối cùng, Chung Sơn đạt được trường sinh bất tử!
Thiên Cương giải thích.
- Có việc này sao?
Mọi người kinh ngạc nói.
- Hắn còn tu luyện thân thể Tướng Thần!
Đúng lúc Minh Vương chen lời nói.
Thời điểm Minh Vương ngắt lời, một nam tử áo bào tím ở bên cạnh, chân mày nhíu lại hỏi:
- Thân thể Tướng Thần sao?
Ánh mắt Thiên Cương sáng ngời nói:
- Không sai, chính là thân thể Tướng Thần. Uế Ách, hình như ngươi cũng tu luyện thân thể Tướng Thần đúng không?
Uế Ách chính là nam nhân mặc áo bào tím gật đầu một cái:
- Được rồi, ta đi theo ngươi xem thử thế nào!
Nhìn thấy Uế Ách đã gật đầu đầu ý, rất nhiều quần hùng xung quanh cũng gật đầu theo.
Thiên Cương và Minh Vương làm thuyết khách, nhất thời phần lớn mọi người từ xa tới đều đi cùng.
- Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lên đường bây giờ đi!
Thiên Cương nói.
Mọi người gật đầu một cái.
Ầm!
Một nhóm hai mươi người, mỗi người đều là cường giả tuyệt thế tại thế giới Đại Ác. Không có ai trong số bọn họ có địa vị thua kém gì Thiên Cương. Về phương diện thực lực tất nhiên tất cả bọn họ đều là người xuất sắc trong thế giới Đại Ác.
Một nhóm hai mươi người, trong nháy mắt hóa thành lưu quang biến mất khỏi Nam Ngoại Châu.
Đông Ngoại Châu, Hàm Dương Thành. Trong một cung điện khổng lồ.
Lúc này, năm nam tử đang ngồi khoanh chân. Bên cạnh mỗi nam tử đều có đặt một cái hồ lô cực lớn.
Đó chính là Sát Đế, Manh Lạc, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân, Mộng Tam Sinh đến từ Thần giới!
Năm người ngồi khoanh chân. Đứng trước mặt bọn họ là hữu tướng Lã Bất Vi, hoàng hậu Tử Tử, quân đoàn trưởng Kim Đại Vũ của Đại Trăn.
- Đã để các vị đợi lâu. Cuộc đại chiến sẽ nhanh chóng bắt đầu!
Lã Bất Vi cười nói.
Trừ Sát Đế ra, sắc mặt bốn người khác đều không dễ coi.
- Diêm Xuyên đâu? Hắn gọi chúng ta đến đây, bản thân hắn lại không ra gặp chúng ta là sao?
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, Mộng Tam Sinh vẫn vô cùng khó chịu.
Ngày xưa vì nhận được đầy đủ thú giao hoán, Thần giới đã từng giao cho Diêm Xuyên một mảnh ngọc phù, có thể trợ giúp Diêm Xuyên hóa giải một lần nguy cơ.
Thần giới có quyết định của chính mình, cũng có các loại suy nghĩ nhằm vào thiên hạ.
Có mảnh ngọc phù này, thời gian qua bọn họ vẫn không an tâm đối với Đại Trăn.
Nhưng chỉ cần sau khi sử dụng ngọc phù, bọn họ sẽ không còn nợ Đại Trăn ân tình nữa.
Bởi vậy, sau khi nhận được tin tức Đại Trăn cầu viện, ánh mắt quần hùng Thần giới lập tức sáng ngời. Thậm chí, trong số bảy đại cường giả đã có năm người đến đây.
Nhưng khi năm người đến Hàm Dương mới phát hiện, bản thân mình lại bị Diêm Xuyên hoàn toàn lạnh nhạt?
Lạnh nhạt?
Từ trước đến nay chỉ có mình không nhìn người khác, nào có đạo lý bọn họ lại bị người khác lạnh nhạt. Bản thân Diêm Xuyên hắn đã tính là gì?
Diêm Xuyên mời mình đến giúp đỡ, nhưng ngay cả mặt mũi cũng không chịu lộ ra?
Đây là trắng trợn chế giễu bọn họ. Trừ Sát Đế có tính tình cũng tương đối, bốn người khác nhất thời sắc mặt âm trầm.
Tử Tử nhìn mọi người, hít sâu một cái nói:
- Lúc trước các vị đáp ứng sẽ hóa giải một lần nguy cơ cho Đại Trăn, nhưng cũng không nói, muốn phu quân ta phải mở tiệc chào đón các vị.
- Tử Tử?
Sắc mặt Mộng Tam Sinh âm trầm nói.
Bởi vì theo huyết mạch mà nói, Tử Tử vẫn là tôn nữ của mình. Tuy rằng giữa hai người không hề có một chút thân tình nào có thể nói, nhưng trên danh nghĩa mình chính là gia gia của nàng. Không ngờ nàng lại đối với mình không khách khí như vậy?
Tử Tử nhìn Mộng Tam Sinh một chút, cũng không hề có một chút ý tứ tôn kính nào.
Từ nhỏ, Tử Tử đã phải một mình cô độc lớn lên. Chỉ có Diêm Xuyên mới là người thân của mình. Mộng Tam Sinh đối với mình không có một chút chiếu cố nào. Thậm chí, Tử Tử còn biết, Mộng Tam Sinh khẳng định còn có chuyện tính kế với mình.
- Các vị, các vị đến để thực hiện lời hứa, là tới trả nhân tình. Đây là do lúc trước các ngươi đã tự mình đáp ứng giúp Đại Trăn ta, không phải chúng ta cầu xin các ngươi!
Tử Tử trầm giọng nói.
- Sao?
Mộng Tam Sinh có phần tức giận.
Tử Tử lại thản nhiên liếc mắt nhìn Mộng Tam Sinh một cái nói tiếp:
- Lần này Đại Trăn gặp nguy cơ, không có các vị, Đại Trăn vẫn có thể hóa giải. Chỉ có điều Đại Trăn không muốn dính líu quá nhiều với các vị mà thôi!
- Dính líu quá nhiều? Ngươi nói vậy là có ý gì?
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Ha ha, ta cũng không muốn nhiều lời. Ta mệt mỏi rồi. Lữ tướng, nơi này giao lại cho các khanh!
Tử Tử nhìn về phía Lã Bất Vi nói.
- Vâng, hoàng hậu!
Lã Bất Vi lên tiếng trả lời.
- Được!
Tử Tử gật đầu một cái, quay đầu lại bước ra khỏi đại điện.
Tử Tử đi rồi, Lã Bất Vi cười nói:
- Các vị đừng để ý. Hoàng hậu nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó thôi! Vẫn mong các vị không đừng vì vậy mà cố ý nhường.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Mộng Tam Sinh càng thêm âm trầm.