- Điện thoại di động chỉ thích hợp với địa cầu!
Đông Phương Chính Phái gật đầu một cái.
- Còn máy bay, ô tô thì sao?
Thính lực của Miêu Miêu tất nhiên nghe được những lời người khác bàn luận ở phía xa.
- Cũng rất khó có thể trở thành thông dụng tại thế giới thứ nhất. Bởi vì thứ này cần một lượng lớn năng lượng hoá thạch. Nó giống như phải lấy ra máu của đại địa. Thứ như vậy chỉ có lợi trước mắt. Rất nhanh chưa tới hai trăm năm nữa, những năng lượng hóa thạch dầu mỏ này sẽ tiêu hao sạch. Hậu thế tử tôn chỉ có thể đi tới cùng đường mạt lộ. Hơn nữa, những dầu mỏ này căn bản cũng không phải là thiêu đốt là xong, mà nó còn hóa thành tạp chất không nhìn thấy. Sau khi bị thiêu đốt, nó nằm trong không khí. Đi xuống đi, mọi người hít thở không chỉ có không khí, mà còn hít vào một lượng năng lượng dầu mỏ còn lại!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Đây là uống rượu độc giải khát sao?
Triệu A Phòng trầm giọng nói.
- Đúng, hơn nữa loại năng lượng hoá thạch này không có pháp bảo không gian, căn bản không có cách nào chứa được quá nhiều. Có thể sử dụng nó trong một khoảng thời gian ngắn. Một khi sử dụng trong thời gian lâu dài, căn bản không lấy ra được, càng không thể phóng ra xa khỏi địa cầu này!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Meo, bọn họ vẫn đang không ngừng chặt!
Miêu Miêu chỉ vào phía xa.
- Phần lớn dân chúng bình dân là vô tội. Phá hoại thiên địa tự nhiên, chung quy chỉ có một vài người quyền quý mới làm!
Triệu A Phòng trầm giọng nói.
- Đúng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Nhưng trong tình trạng không tu luyện, phàm nhân có kiểu sống như vậy cũng rất thoải mái!
Đông Phương Chính Phái nói.
- Thoải mái? Đây là một đời thoải mái, đổi lại muôn đời đau khổ!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Cái gọi là khoa học kỹ thuật ở nơi này trong miệng bọn họ chỉ là 'Khí'. Luyện thân thể cường tráng mới là 'đạo'. Bỏ gốc lấy ngọn, người có biểu hiện dưới đã lệch khỏi con đường cần phải đi quá nhiều.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Người có biểu hiện trên gọi là đạo. Người có biểu hiện dưới gọi là khí?
Triệu A Phòng gật đầu một cái.
Trong khoảng thời gian ngắn, chất lượng cuộc sống của phàm nhân tại địa cầu thật sự càng lúc càng cao. Nhưng phương pháp uống rượu độc giải khát này có thể làm được đến khi nào? Hậu thế tử tôn nhất định phải chịu lấy quả đắng.
- Nhưng bên kia còn có năng lượng mặt trời?
Miêu Miêu chỉ về phía thứ đã nghe được ngoài xa.
- Thu thập năng lượng mặt trời, chung quy cũng có hạn!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu đang nghiên cứu quy tắc của địa cầu, Đông Phương Chính Phái lại sáng lên, trong mắt loé ra một tia vẻ hưng phấn.
- Ha ha, Diêm Xuyên, chúng ta chia nhau ra xem. Chờ lúc nào đi, người đánh tiếng với ta một chút được không?
Đông Phương Chính Phái nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Vèo!
Đông Phương Chính Phái nhất thời bay về phía một khu vực bên trái.
Nơi đó là một ký túc xá của nam sinh trong một trường đại học nào đó.
Ngày mùa hè chói chang, một đám nam sinh cởi trần, đồng thời tiến vào một phòng trong ký túc xá.
Một nhóm người vây quanh một đài máy vi tính đang truyền phát tín hiệu. Mỗi người đều mở trừng mắt. trong ánh mắt mang theo vẻ phê phán, nghiêm túc quan sát hình ảnh trong máy vi tính.
Bầu không khí học thuật nồng đậm. Một nhóm người thậm chí không nháy mắt lấy một cái. Thỉnh thoảng bọn họ lại nuốt nước miếng, chịu đựng cái bụng đói đang kêu lên ục ục không ngừng, chuyên tâm xem hình ảnh trong máy vi tính.
Mọi người đều hết sức chăm chú. Cho dù Đông Phương Chính Phái bay qua cửa sổ phía trước vào trong phòng, cũng không khiến một nhóm người với thần thái của thánh hiền một lòng khổ công đọc sách không để ý đến chuyện bên ngoài.
Đông Phương Chính Phái lặng lẽ đến phía sau mọi người, nghe mọi người vây quanh máy vi tính đang truyền đến từng âm thanh thanh nhã.
Đông Phương Chính Phái nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của một nam tử:
- Tiểu tử, các ngươi đang xem cái gì vậy?
- Đừng làm phiền ta!
Đầu của nam tử này thậm chí không thèm quay lại, ánh mắt căn bản không muốn rời khỏi màn hình máy vi tính.
Đông Phương Chính Phái có phần cổ quái nhìn nam tử này. Người này quá tập trung đi. Đông Phương Chính Phái ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Nhìn một lúc, con mắt Đông Phương Chính Phái cũng trợn trừng, trên mặt sung huyết, mũi còn chảy xuống một dòng máu. Nhưng hắn lại không có tâm tình đi cầm máu.
Sau một giờ, khi màn hình thay một bộ mới, con mắt Đông Phương Chính Phái lộ ra ánh sáng hèn mọn, không kìm lòng được nói một câu:
- Đây... đây... đây là thiên đường sao? Người địa cầu quá hạnh phúc rồi!
- Lão sư vĩ đại, điều này không có lợi cho bản thân chút nào, chỉ có lợi cho tinh thần của người ta thôi!
Toàn thân Đông Phương Chính Phái hưng phấn, mặt lộ vẻ hèn mọn vô hạn.
...
Trên bầu trời, Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu nhìn xuống phía dưới một chút, đại khái biết được một chút khoa học kỹ thuật của địa cầu.
- Đi thôi, đi tới lăng mộ ta lập trước đó một chút!
Diêm Xuyên nói.
Triệu A Phòng và Miêu Miêu gật đầu một cái.
Vèo!
Hai người nhanh chóng đến lăng tẩm của Thủy Hoàng.
Nhưng lúc này, xung quanh lăng mộ đã có rất nhiều kiến trúc. Thậm chí, vô số tượng binh mã đều bị bao lại.
Ba người hạ xuống dưới chân núi, nhìn khắp nơi một chút. Sau đó bọn họ tiến thẳng đến vị trí quần thể kiến trúc tượng binh mã.
Bọn họ nhanh chóng đến gần.
Trời đã sẩm tối, Diêm Xuyên cũng không vội vã đi vào. Hắn chậm rãi đi về phía bên trong, đồng thời quan sát biến hóa xung quanh.
- Thương hải tang điền, tất cả đều thay đổi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Đúng vậy!
Triệu A Phòng gật đầu một cái.
Ba người đang đi về phía bên trong, bỗng nhiên có một vệt sáng bắn thẳng đến. Trong nháy mắt vệt sáng kia chiếu thẳng tới chỗ Diêm Xuyên, Triệu A Phòng và Miêu Miêu.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo nhìn tới.
Bọn họ lại nhìn thấy một lão già khoảng chừng sáu mươi tuổi, từ trong một cái cửa nhỏ đi ra. Trong tay ông già ki cầm một cái đèn pin chiếu về phía nhóm người của Diêm Xuyên.
- Buổi tối không mở cửa. Ngày mai trở lại tham quan đi!
Người trông cửa kêu lên.
Tham quan?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười. Ba người tiếp tục tiến về phía bên trong.
- Không phải đã nói với các ngươi rồi sao? Buổi tối không mở cửa. Các ngươi trở về đi thôi!
Người canh gác lại kêu lên.
- Đây là lăng mộ của trẫm, trẫm muốn tới thì tới!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Cái gì? Lăng mộ của ngươi? Ngươi là người nào?
Người canh gác cổ quái nói.
Triệu A Phòng ở bên cạnh mở miệng nói:
- Phu quân ta là chủ nhân của nơi này. Đây là lăng mộ của phu quân ta. Ngươi là người canh giữ mộ nơi này sao?
- Người canh giữ mộ? Các ngươi buổi tối, mặc cổ trang như vậy tính hù dọa ai hả?
Người canh gác cảm giác được một chút không ổn kêu lên.
Dù sao trời đã khuya mặc cổ trang tới nơi âm u như vậy, bản thân chuyện này đã kỳ quái. Cho dù bọn họ trốn vé, cũng không cần khoa trương như vậy. Trời khuya như vậy còn đến tham quan, bọn họ không sợ sao? Hơn nữa trang phục bọn họ mặc trên người hẳn phải tốn không ít tiền.