Bởi vì đang ở trong cương vực Thông Thiên, nên không bao lâu, mọi người đã tới nơi gọi là đấu trường thời không.
Đó là một hải đảo lớn nằm phía tây cương vực Thông Thiên. Trên hải đảo, có một cánh cửa lớn cao chừng trăm trượng! Bên trong cánh cửa lớn, là một vòng xoáy màu đen.
Vô số cường giả lũ lượt kéo nhau tiến vào bên trong.
Nhóm người Diêm Xuyên dừng lại ở bên bờ biển.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt này, rất nhiều tu giả bị phun ra khỏi cánh cửa cao trăm trượng kia.
- A!
- Cái gì?......
Nhất thời, rất nhiều tu giả với vẻ mặt phiền muộn bay ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao?
- Ta không muốn!
......
...
...
Tu giả bị bắn ra nhất thời cảm thấy buồn bực.
Trong số những người bắn ra, nhất thời lại một người nhìn thấy được xe rồng của Diêm Xuyên. Hắn lập tức bay tới.
- Thiên Hộ, Đông Hán tại cương vực Thông Thiên, bái kiến Thánh Vương!
Người kia cung kính nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Diêm Xuyên hỏi.
- Ngay vừa nãy, ty chức đang ở bên trong bế quan, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, từ giờ phút này đấu trường thời không chỉ tiếp nhận Tổ tiên!
Thiên Hộ kia cung kính nói.
- Chỉ tiếp nhận Tổ tiên?
Diêm Xuyên hơi nghi hoặc.
- Thần ở bên trong, đã đợi ba năm rồi!
Thiên Hộ kia lại nói.
- Meo? Ba năm?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Thời gian bên trong và thời gian bên ngoài cách biệt rất lớn. Thần ở bên trong, đối chiến rất nhiều người cùng cấp bậc, cảm ngộ vô số. Nhưng đáng tiếc, bên trong không có nguyên khí thiên địa, mỗi lần bế quan đột phá, nhất định phải hấp thu năng lượng tiên thạch!
Thiên Hộ kia miêu tả nói.
Trong lúc Thiên Hộ đang nói chuyện, phía xa những kẻ có tu vi Tổ Tiên trở xuống hùng hùng hổ hổ rời đi. Những kẻ Tổ Tiên trở lên lại tre già măng mọc tiến vào bên trong.
- Lúc đầu không phân biệt tu vi, xem ra là muốn để mọi người bên ngoài chứng thực sự thần kỳ bên trong. Bây giờ hiệu quả đạt được, những người này cũng là đuổi ra. Bởi vì hắn đã được tuyên truyền rồi!
Mạnh Văn Nhược ngưng trọng nói.
Một đạo bạch quang hạ xuống.
- Ngô Thiên?
Ánh mắt Mạnh Văn Nhược lộ ra một tia kinh ngạc.
Phía xa, Ngô Thiên không chút do dự bước vào trong đó.
- Bẩm Thánh Vương, ngoại trừ thánh nhân Ngô Thiên, mấy ngày nay còn có rất nhiều thánh nhân tiến vào, Tuyệt Cung Chủ, Tây Tiểu Viên Thiên Cương, Vũ Chiếu, Bách Ác Lão Ma, rất nhiều cường giả đều tiến vào bên trong rồi!
Thiên Hộ kia lại nói.
- Thánh Vương, để thần đi trước dò đường!
Quỷ Cốc Tử hít sâu một cái nói.
- Không cần, trẫm tự mình đi! Ngươi ở bên ngoài bảo vệ! Để đề phòng bất trắc!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
- Bạch Khởi theo ta tiến vào!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Meo, ta cũng muốn đi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Nhìn Miêu Miêu, Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Bạch Khởi đạp không bay về cánh cửa lớn ngoài xa.
- Xem kìa. Đó là Đại Trăn Diêm Xuyên! Hắn cũng tiến vào sao?
- Thiên Đế Đại Chu cũng tiến vào. Diêm Xuyên tiến vào có gì kỳ quái?
......
......
...
Dưới sự quan sát của vô số tu giả xung quanh, nhóm người Diêm Xuyên đạp không tiến vào bên trong.
Cảnh tượng xung quanh biến đổi thành một sơn cốc khổng lồ. Trong nháy mắt nhóm người Diêm Xuyên vừa tiến vào liền đột nhiên tách ra.
- Meo!
Loáng một cái thân hình Miêu Miêu đã xuất hiện ở trên bả vai Diêm Xuyên. Còn Bạch Khởi không biết đã tới nơi nào.
Tại sơn cốc đối diện, đột nhiên xuất hiện một nam tử áo bào đỏ.
- Ngươi chính là đối thủ mới của ta?
Nam tử áo bào đỏ trầm giọng nói.
Nhưng Diêm Xuyên lại không để ý đến hắn, mà ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhìn ngó một chút. Hai mắt Diêm Xuyên dần dần biến thành mười bốn tia sáng. Trong nháy mắt, dường như hắn nhìn thấu vô số điều.
Dần dần, ánh mắt dường như vượt qua thời không, thấy được một toà phù đài trên đỉnh đầu. Trên phù đài, một lão giả áo bào xanh đang lẳng lặng ngồi ngay ngắn bên trên.
Diêm Xuyên nhìn ra được, lão giả kia dường như cũng có cảm giác. Hắn quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Hồng Quân lão tổ, lâu rồi không gặp có khoẻ hay không?
Diêm Xuyên cười nói.
Tên nam tử mặc áo bào đỏ tu vi Tổ tiên đứng đối diện Diêm Xuyên nhìn Diêm Xuyên có phần không hiểu. Hắn lại nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhìn lên trên đỉnh đầu. Hắn căn bản không nhìn thấy vị trí của Hồng Quân.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Hồng Quân trên phù đài.
Hồng Quân khẽ gật đầu một cái. Trong nháy mắt Diêm Xuyên và Miêu Miêu biến mất ngay tại chỗ, kế tiếp đã xuất hiện ở trên phù đài bên cạnh Hồng Quân.
Trong sơn cốc kia, chỉ còn lưu lại nam tử mặc hồng bào với vẻ vô cùng mờ mịt.
- Meo, đây là nơi nào?
Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Diêm Xuyên, Miêu Miêu rơi vào phía trên phù đài của Hồng Quân. Hắn đứng trên phù đài quan sát xung quanh. Hắn chỉ thấy một vùng tăm tối. Trong bóng tối, có ba ngàn bọt khí nổi xung quanh. Trong mỗi bọt khí đều có một cảnh tượng khách nhau. Bên trong cảnh tượng kia hầu như đều có hai cường giả tuyệt thế đang so đấu với nhau.
Vị trí của Diêm Xuyên và Miêu Miêu lúc trước chính là trong một bọt khí đó.
Diêm Xuyên còn chứng kiến, bên trong một bọt khí trong đó, Bạch Khởi đang chém giết cùng với một Tổ tiên.
Hồng Quân ngồi ở trên phù đài, quan sát ba ngàn bọt khí.
- Hồng Quân lão tổ, thủ đoạn rất hay! Không hổ là năm đó là thiên hạ đệ nhất nhân đại thế giới!
Diêm Xuyên thở dài nói.
Hồng Quân nhìn Diêm Xuyên, trong mắt loé ra chút bất ngờ. Kế tiếp, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Cái gì mà thiên hạ đệ nhất nhân, còn không phải cũng là một người thất bại sao? Năm đó lại thua trong tay ngươi!
- Lão tổ nói quá rồi. Trong trận chiến năm đó, lão tổ nghênh chiến cả Thiên số toàn thiên hạ, có thể nói là kinh thế tuyệt luân. Năm đó ta toàn lực ứng phó cũng chỉ đối phó được một phân thân của lão tổ mà thôi. Tuy rằng cuối cùng thắng thảm, nhưng ta lại cảm thấy, phân thân của lão tổ vẫn chưa dốc hết toàn lực!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Hồng Quân khẽ mỉm cười, không giải thích nhiều với người đối diện.
- Minh Thiên Hàn, là Phù Tô chứ?
Hồng Quân lão tổ thản nhiên nói.
- Ồ?
Con ngươi của Diêm Xuyên co lại.
- Meo? Cái gì Phù Tô?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Hít sâu một cái, Hồng Quân thản nhiên nói:
- Mộng nhập thiên cơ đại pháp? Ngươi đã tiến vào Tử Tiêu Cung của ta. Phù Tô chính là từ Tử Tiêu Cung qua thông đạo tới đây. Người khác không biết rõ về hắn, nhưng ta sẽ không nhìn nhầm!
Thần sắc Diêm Xuyên phức tạp. Hắn cười một tiếng nói:
- Gia gia nói không sai. Trong mắt của lão tổ, vĩnh viễn không thể có hạt cát nào tiến vào. Lão tổ vẫn luôn là người hiểu rõ tất cả như vậy!
- Hiểu rõ tất cả sao? Nếu như hiểu rõ tất cả, đã không đến nỗi phải ẩn náu lâu như thế rồi!
Hồng Quân lão tổ khe khẽ thở dài nói.
Hồng Quân ra hiệu Diêm Xuyên ngồi xuống.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Diêm Xuyên ngồi khoanh chân ở bồ đoàn bên cạnh. Trước mắt hai người chậm rãi trồi lên một bàn đá. Bên trên có đặt một ấm trà.
- Meo, ta tới châm trà cho các ngươi!
Miêu Miêu buồn bực ngán ngẩm nhảy lên bàn đá, rót chén trà cho hai người.