- Thánh Vương, có phải gia chủ đã chết hay không?
Công Dương Bôn Lôi khổ sở nói.
- Công Dương Tử đã chết!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Công Dương Bôn Lôi cười khổ một hồi:
- Ta đã sớm đoán được, chỉ có điều không ngờ được sẽ nhanh như vậy!
- Nhanh chóng thu phục Công Dương gia đi. Công Dương Tử chết đi, Hoàn Đông Nam Châu ắt có một trận thanh tẩy. Sớm ngày trở lại, có thể cứu thêm mấy người!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng, tạ Thánh Vương!
Công Dương Bôn Lôi lên tiếng trả lời.
...
Dương gian, phía xa biển Thông Thiên.
Viên Thiên Cương trở lại bên cạnh Vũ Chiếu.
- Thiên Đế!
Viên Thiên Cương kêu lên.
- Trận chiến đấu vừa nãy thế nào?
Vũ Chiếu hỏi.
- Thông Thiên giáo chủ chưa dùng hết toàn lực. Không, vẫn là dùng hết toàn lực, nhưng hắn không dùng nhiều thủ đoạn. Ít nhất hắn vẫn chưa dùng tới sát trận Tru Tiên Kiếm Trận trong đại thế giới thời đại Phong Thần thứ nhất! Hắn chỉ vì muốn tăng tu vi lên!
Viên Thiên Cương nói.
- Thông Thiên?
Vũ Chiếu hai mắt híp lại.
- Thiên Đế, vừa nãy thánh nhân Tử Vi kia khiến thần cực kỳ kinh ngạc. Từ trước đến nay thần chưa từng nghe nói đến hắn. Vì sao hắn có được phong thái như thế?
Viên Thiên Cương ngưng trọng nói.
- Thánh nhân Tử Vi? Trẫm rất chú ý tới hắn. Trong lúc nãy, trẫm thấy được hắn điều động ý chí tinh thần!
Vũ Chiếu trầm giọng nói.
- Ý chí tinh thần? Đế vương thế gian hướng về phía vì sao mượn ý chí lực của Tử Vi tinh?
Viên Thiên Cương kinh ngạc nói.
Vũ Chiếu ra một chiêu. Trong tinh không, một đạo tinh quang xông thẳng tới chỗ Vũ Chiếu. Trong lòng bàn tay Vũ Chiếu nắm lấy cỗ tinh quang này, lông mày nhíu chặt.
- Không sai, chính là ý chí của Tử Vi tinh này. Tinh lực yếu ớt. Thời kỳ phàm nhân cũng có thể điều động tăng cường cho bản thân. Nhưng sau khi thành tiên, lực lượng này liền trở nên cực kì bé nhỏ. Nhưng thánh nhân Tử Vi này không giống như vậy. So với điều động đại thế lực thiên địa, uy lực hắn điều động được phóng đại lên không ít!
Vũ Chiếu ngưng trọng nói.
- Cái gì?
Viên Thiên Cương kinh ngạc nói.
- Cố gắng điều tra về thánh nhân Tử Vi này cho ta!
Vũ Chiếu trịnh trọng nói.
- Vâng!
Khi Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Miêu Miêu từ trong Bích Du Cung đi ra, bên ngoài Bích Du Cung đã được xử lý sạch sẽ. Vô số tu giả cũng tản đi phần lớn, chỉ có một số ít vẫn không muốn rời đi.
Mọi người cũng biết, sau một năm sẽ có một trận đại chiến còn lớn hơn được cử hành tại chỗ này. Vô số tu giả đầy vẻ chờ mong.
Diêm Xuyên đi ra, đám người Bạch Khởi vẫn đang chờ đợi.
- Thánh Vương, táng thiên đồng quan!
Bạch Khởi truyền lại táng thiên đồng quan.
- Đi thôi, trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đã!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Mọi người gật đầu một cái.
Diêm Xuyên ngồi xe rồng, mọi người nhanh chóng đi tới một trang viên.
- Meo, Diêm Xuyên, chúng ta vẫn chờ ở chỗ này sao?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
- Thời gian một năm sẽ nhanh chóng trôi qua. Hơn nữa, trong một năm này tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Nửa tháng sau, tất cả đám người Triệu A Phòng, Mặc Vũ Hề, Tử Tử đều trở về Đại Trăn.
Diêm Xuyên ở bên cạnh một cái hồ nhỏ thả câu. Miêu Miêu dùng móng vuốt lột cá nhỏ, đùa nghịch rất vui vẻ.
Phía sau, Mạnh Văn Nhược vội vàng đi tới.
- Thánh Vương, thật sự có việc đã xảy ra!
Mạnh Văn Nhược ngưng trọng nói.
- Sao?
Diêm Xuyên cần câu khẽ nhúc nhích.
- Tại ven biển phía tây cương vực Thông Thiên chúng ta truyền đến một tin tức. Không, dường như trong một đêm, trong phạm vi trăm vạn dặm phía tây, gần như mọi người đều đột nhiên có thêm một đoạn ký ức!
Mạnh Văn Nhược trầm giọng nói.
- Meo? Ký ức còn có thể bỗng nhiên có thêm ra sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Là tất cả người sao?
Diêm Xuyên thả cần câu xuống ngưng trọng nói.
- Vâng, thậm chí bao gồm cả Tổ tiên. Một năm sau, Thông Thiên giáo chủ đối chiến mười lăm thánh nhân. Cương vực Thông Thiên này, chỉ có thể càng mẫn cảm hơn. Vô số tu giả đều ở lại Thông Thiên cương vực không rời đi. Nhưng phía tây bỗng nhiên xuất hiện việc lạ như vậy, khiến vô số tu giả lao tới đó!
Mạnh Văn Nhược ngưng trọng nói.
- Ngay cả Tổ tiên còn có thể mạnh mẽ nhét vào một đoạn ký ức. Xem ra thật sự không phải là chuyện lớn bình thường!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vâng, ven biển phía tây còn xuất hiện thêm một đấu trường thời không. Trong ký ức của vô số tu giả, yêu cầu cường giả thiên hạ đi tới để tăng cao bản thân.
Mạnh Văn Nhược nói.
- Đấu trường thời không?
- Vâng, phàm là người bước vào đấu trường thời không, sau khi đi ra, tu vi, thực lực, đều được tăng cao lên rất nhiều.
Mạnh Văn Nhược ngưng trọng nói.
- Có nơi như thế sao
Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Vâng, căn cứ vào những điều người tiến vào thời không trận đấu đi ra nói, thời gian đi vào chỉ một ngày, nhưng dường như ở bên trong đã vượt qua mấy năm. Ở bên trong sẽ có người giao đấu cùng mình, để bản thân mình đột phá. Nếu như thắng thì không sao. Nếu như bại, bị đối phương giết chết trong nháy mắt, sẽ được lực lượng của đấu trường thời không cứu. Nói cách khác, không có nguy hiểm đối với tính mạng, có thể toàn lực ứng phó!
Mạnh Văn Nhược nói.
- Bên ngoài một ngày, bên trong mấy năm?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Vâng, lúc muốn so đấu sẽ tự động xuất hiện bóng người giao đấu cùng, có cảm ngộ sẽ xuất hiện thời không yên tĩnh cho ngươi bế quan! Chỉ mấy ngày, tin tức giống như gió bão lan tràn khắp nơi!
Mạnh Văn Nhược ngưng trọng nói.
- Meo? Bên ngoài một ngày, bên trong mấy năm? Sao có thể có chỗ vậy được?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Có, chỉ cần nắm giữ thần thông thời gian, thì có thể làm được.
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Thần thông thời gian?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
- Hồng Quân?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại. Hắn bỗng nhiên đứng dậy.
- Thánh Vương nói là, Hồng Quân bày ra đấu trường thời không sao?
Mạnh Văn Nhược kinh ngạc nói.
- Bản thân trẫm biết, chỉ có hắn mới có thần thông thời gian. Chỉ có điều...
Diêm Xuyên nhíu mày suy ngẫm.
- Chỉ có điều thế nào?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
- Hồng Quân từng là thiên hạ đệ nhất nhân của đại thế giới trong một thời đại nào đó. Một kiếm trong tay, thiên hạ vô địch. Lúc đó hắn một mình khiêu chiến cường giả toàn thiên hạ. Bất kỳ người nào trong mười lăm thánh nhân đều không phải là kẻ địch của hắn. Thiên hạ đệ nhất này không chỉ riêng có thực lực, tâm kế của hắn cũng không có người nào địch nổi. Hắn nắm giữ thần thông thời gian. Nhưng đó là quá khứ. Hiện tại, thậm chí thần thông suy đoán của Bách Hoàng năm đó đã có thể nhìn thấy một tia tương lai. Một nhân vật mưu tính vô song!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Meo?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Ngày xưa Thiên đình Đại Chu ngủ đông. Nhưng hôm nay nếu thật sự là hắn, vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện kiêu căng như vậy? Hắn khẳng định đang mưu tính điều gì!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Meo, chúng ta đi xem một chút không phải sẽ biết sao?
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đấu trường thời không? Đi thôi, đi xem thử thế nào!
- Vâng!
Ánh mắt Mạnh Văn Nhược đầy tò mò gật đầu một cái.
Nhóm người Diêm Xuyên bước lên xe rồng nhanh chóng tiến về phía tây.