Lâm Tịch bỗng nhiên trầm mặc.
Bởi vì việc tu hành trong các đại điện trong sơn cốc thí luyện quá gian khổ, bởi vì thành tích của người giỏi hơn hắn trên bảng ghi chép vô cùng thần bí và mạnh mẽ, nên hắn không khỏi cảm thấy kính ngưỡng và hâm mộ tên đệ tử khoa Nội Tương.
Thường ngày hắn là một người rất bình thản, nên đã có lúc Khương Tiếu Y nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó Lâm Tịch nổi điên lên, vậy đó sẽ là một con người như thế nào.
Lâm Tịch cũng không biết khi mình nổi điên sẽ trở thành người như thế nào, nhưng Lâm Tịch có thể khẳng định nếu như có ai giết người con gái mình yêu, mình nhất định sẽ nổi điên.
Hắn có thể tưởng tượng được tâm tình Cốc Tâm Âm lúc đó tuyệt vọng và điên cuồng như thế nào.
- Tên hoàng thúc Đường Tàng kia còn sống sao?
Sau một hồi trầm mặc, Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Đông Vi nói.
- Không biết.
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt hoàn toàn phong tỏa biên giới Bàn Nhược và lăng Bích Lạc, hiện giờ tin tức giữa chúng ta và Đường Tàng đã bị ngăn cách.
Lâm Tịch nhẹ giọng thở dài, nói:
- Hắn đã mạnh đến như vậy sao?
Đông Vi tự nhiên biết bây giờ Lâm Tịch cảm thán trước Văn Nhân Thương Nguyệt không chỉ vì tu vi mạnh mẽ của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên ông ta gật đầu, nói:
- Trong mấy chục năm nay, Văn Nhân Thương Nguyệt là tướng lãnh xuất sắc nhất, hắn thưởng phạt rõ ràng, quan tâm binh lính kỹ càng. Cho dù là quân sĩ bình thường nhất, một ngày nào đó ngủ dậy cũng rất có thể Văn Nhân Thương Nguyệt đang đứng trước mặt hắn, sau đấy Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ khen ngợi những chuyện hắn đã làm tốt. Đối với tên quân sĩ ấy cũng như vô số quân sĩ khác ở lăng Bích Lạc được Văn Nhân Thương Nguyệt quản hạt, tất cả đều cho rằng Văn Nhân Thương Nguyệt chú ý đến từng người. Mà dưới sự chỉ huy của hắn ta, đội quân ấy đã biến thành binh đoàn bách chiến bách thắng, có rất nhiều quân sĩ bình thường đã biến thành tướng lãnh chói mắt. Cho nên, tất cả quân đội được hắn quản hạt đều rất trung thành, đó là những người sẵn sàng chết vì tướng lãnh. Bởi vì hắn mạnh mẽ và công bình, hơn nữa lại chú trọng quan tâm nhân tài, nên dưới tay hắn có rất nhiều môn khách là người tu hành, lại có thêm một đội quân tu hành nữa là Thiên Lang vệ.
Bởi vì rất hiểu Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh như thế nào, bởi vì địch ý trong lòng, nên khí tức trên thân Đông Vi bỗng chấn động, làm cho doanh trướng Lâm Tịch căng lên, thổi phần phật.
- Trừ khi có một lượng lớn người tu hành và quân đội chính diện khai chiến với hắn, nếu không, nếu như không phải là người của hắn mà lại muốn làm việc ở phía tây, là rất khó khăn. Lúc trước ý đồ của Văn Nhân Thương Nguyệt vô cùng đơn giản, đó chính là tiếp nhận vị trí nguyên lão, trở thành người ngồi sau những bức màn che nặng nề trong hoàng thành. Nhưng khi đấy, vì một chút chiến công mà hắn ta lại giết dân chúng biên giới, tù binh địch quốc, cộng thêm tính cách quá tàn bạo, nên tất cả các nguyên lão, thậm chí trong đó còn có một người họ Văn Nhân - lão thủ phụ tiên hoàng, đều đứng về cùng một phía, muốn nghĩ cách trừ bỏ quân quyền của hắn, để hắn suốt đời sống trong cái danh Trấn tây đại tướng quân.
- Thì ra trong cửu lão còn có một lão thủ phụ họ Văn Nhân.
Nghe đến đó, Lâm Tịch bất giác lắc đầu, nói:
- Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt không chịu sự an bài này...những ông già kia muốn hắn lui, hoàng đế muốn hắn lui, nhưng hắn nhất định không chịu lui.
Đông Vi lạnh lùng nhìn Lâm Tịch một cái:
- Còn có học viện Thanh Loan chúng ta...hoặc là hắn muốn lấy phương pháp tu hành trên người Cốc Tâm Âm, hoặc muốn giết đi Thánh sư duy nhất có thể giết chết mình, nên hắn không muốn Cốc Tâm Âm có thể bình an trở về học viện.
Lâm Tịch thật lòng than thở:
- Làm địch với cả Vân Tần...Quá khí phách, quá điên cuồng!
- Thực tế là phía tây đã biến thành quốc gia của hắn.
Đông Vi trầm giọng nói:
- Người ở các Ti mang theo ý chỉ hoàng đế không thể nào vào trong khu vực lăng Bích Lạc, thậm chí còn có một đội quân hơn ngàn người hộ tống người của hoàng đế đến đó, nhưng tất cả đều bị giết chết ngoài lăng Bích Lạc.
- Cho nên, thật ra phía tây đã không còn bị hoàng đế khống chế nữa, đã làm phản từ lâu, nhưng vì danh vọng và quân lực của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên hoàng đế không thể trực tiếp lấy tội danh tạo phản để xuất binh đánh hắn.
Lâm Tịch trầm ngâm nói:
- Vậy sắp tới bọn đệ tử phải làm những gì?
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, tỏ ra rất kiên nhẫn, nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt có một tên quân sư biết tất cả bí mật của hắn, hiện đã bị Chu thủ phụ giam cầm. Hoàng đế và cửu lão đồng thời phái ra nhiều đội quân, bất kể là bổ sung tướng lãnh biên quân Bích Lạc hay là điều chuyển chức vụ, tất cả đều trở thành ngụy trang người tu hành và tướng lãnh dưới tay Văn Nhân Thương Nguyệt, kết quả cuối cùng chính là muốn Văn Nhân Thương Nguyệt không thể đối phó kịp thời. Dù là những tướng lãnh quan trọng được điều chuyển hay tới đấy tiếp nhận quân quyền, hoặc là tên quân sư kia có thể bình an đi ra ngoài, tất cả người trong bóng tối cùng với sự sắp đặt của Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ bị lộ ra ngoài, Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ thua. Không có ai muốn dùng quá nhiều người tu hành hay toàn bộ cái chết của quân nhân mình để giành thắng lợi, nên tất cả những chuyện này đều diễn ra trong bóng tối. Đợi đến lúc phân tán được sức mạnh của Văn Nhân Thương Nguyệt, khiến hắn không thể ra tay được, nên dù là Hạ phó viện trưởng hay những đại nhân vật trong hoàng thành Trung Châu, mọi kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước...Một khi Cốc Tâm Âm trở về, đến gần lăng Bích Lạc, ngoại trừ việc phải đưa tên quân sư kia ra ngoài, đồng thời sẽ có rất nhiều người mang theo ý chỉ thánh thượng từ bên ngoài lẻn vào trong...tất cả phải được diễn ra cùng lúc.
- Đưa Cốc sư thúc trở về là hiệp nghị giữa học viện và Đường Tàng?
Lâm Tịch trầm ngâm hỏi: T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
- Vậy trong những người hộ tống Cốc sư thúc về sẽ có người của Đường Tàng?
- Sẽ có.
Đông Vi gật đầu, nói:
- Lúc trước có một đội quân trốn khỏi lăng Bích Lạc, đi về phía biên giới Bàn Nhược. Hiện tại bởi vì tin tức bị phong tỏa, nên chúng ta không biết đội quân phản loạn đấy đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chưa. Nếu như chưa bị giết, đó cũng là một biến số.
- Sẽ có người của Đường Tàng...chỉ cần tên quân sư kia được đưa ra ngoài, Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ thua...nếu như có người mang theo ý chỉ thánh thượng đi vào bên trong được, chắc chắn có không ít tướng lãnh và quân nhân sẽ lựa chọn vẫn thuần phục đế quốc, ít nhất sẽ khiến nội bộ biên quân lăng Bích Lạc hỗn loạn, cho dù bền chắc như thép cũng xuất hiện lổ hổng.
Lâm Tịch suy nghĩ, nói:
- Đối mặt với nhiều sức mạnh và cường giả đương thời như vậy, có thể nói Văn Nhân Thương Nguyệt rất bất lợi, muốn thắng sẽ rất khó.
Đông Vi nhíu mày lại, nói:
- Nhưng không có người nào dám khinh thường hắn, cũng không có bất kỳ ai dám nói nhất định sẽ thắng.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên.
- Người sẽ hộ tống theo một danh tướng, hoặc là tự đi tới lăng Bích Lạc.
Đông Vi bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, nói:
- Bởi vì ngươi đã đến Đại hồn sư, lại có yêu thú như thế, nên đến lúc đó nhất định sẽ có hồn binh cung tên đưa cho ngươi.
- Hồn binh cung tên?
Lâm Tịch liền giật mình, bởi vì mặc dù hắn mới đột phá Đại hồn sư không lâu, nhưng cũng vừa vặn có thể phát huy sức mạnh mộc cung Thần lê.
Đông Vi nói:
- Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.
Lâm Tịch buồn đến nỗi xịu mặt xuống, nói:
- Lão sư, là dạng cung tên nào? Tại sao không thể nói rõ được? Cần gì phải bí mật vậy?
- Ít nhất hiện giờ không suy nghĩ mấy chuyện đó sẽ làm tiến cảnh ngươi nhanh hơn.
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, bình thản nói.
Lâm Tịch sầu khổ, nói:
- Nói như vậy đệ tử cũng không cần suy nghĩ mấy chuyện ở phía tây, chỉ cần trên đường đi đệ tử cẩn thận đối phó mấy đối thủ là được rồi?
- Ngươi nói vậy không phải không đúng.
Đông Vi lại cau mày, trầm giọng nói:
- Nhưng đối thủ là Văn Nhân Thương Nguyệt, không có ai dám đảm bảo hắn sẽ xuất hiện ơ đâu...Khi trước học viện chúng ta rất tin tưởng Cốc Tâm Âm, nhưng hắn bị nhốt trong thủy lao lâu như vậy, cho dù hồn lực có tăng lên nhưng tình trạng thân thể chắc chắn rất xấu. Ngoại trừ mấy người Hạ phó viện trưởng ra, không có ai dám chắc mình có thể đối phó được với Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng mấy người Hạ phó viện trưởng chắc chắn sẽ không xuất viện. Cho nên, cho dù lần này không có gì ngoài ý muốn, cũng không có người có thể đảm bảo các ngươi an toàn hay không, có gặp nguy hiểm hay không...học viện cho rằng ngươi có quyền biết những điều này.
- Đệ tử có thể không đi được không.
Lâm Tịch rất vô sỉ hỏi.
- Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, học viện sẽ không ngăn cản.
Đông Vi khinh thường, lạnh nhạt nói:
- Với những gì ta biết về ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không thể không đi, bởi vì có rất nhiều bạn bè ngươi ở trong học viện cũng tới đấy.
Lâm Tịch sáng mắt lên, hỏi:
- Có những ai?
Đông Vi lại khinh thường nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Người ngươi muốn thấy nhất cũng sẽ đi.
Lâm Tịch đổ mồ hôi hột, lúng túng nói:
- Lão sư...ngay cả người đệ tử hi vọng thấy nhất ngài cũng biết...học viện có cần biết nhiều như vậy không?
Đông Vi rốt cuộc nổi giận, nói:
- Ngươi đốt một ngọn lửa như thế trước khoa các nàng ta, cả học viện Thanh Loan đều biết, ngươi cho rằng ta rất ngốc sao? Ngay cả người ngươi hi vọng thấy nhất cũng không biết.
Lâm Tịch đổ mồ hôi, gãi gãi đầu, nhưng vẫn nói thầm một câu: "Có phải học viện cố ý phái nàng đi không...làm vậy có khác gì biến thành bắt cóc đệ tử đâu..."
- Học viện có thể làm như vậy sao? Sao Vân Tần lại có một tên Tế ti Linh Tế không biết thể diện như ngươi?
Mặc dù biết rõ Lâm Tịch chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng rốt cuộc Đông Vi vẫn không chịu nổi, lấy tay gõ sau ót Lâm Tịch một cái.
Lâm Tịch "a" một tiếng, lấy tay xoa xoa ót mình, nhưng nhất thời trong đầu lại nhớ tới một người, nên hắn bất giác hỏi:
- Lý Khai Vân có đi không?
Đông Vi nhìn Lâm Tịch một cái, nghĩ đến những người bạn tốt của mình trước kia, nên rốt cuộc cũng hơi bớt giận, gật đầu nói:
- Sẽ đi.
- Cái tên này...thật là...
Lâm Tịch bất giác thở dài, nói:
- Ta cũng biết nơi nào có nguy hiểm hắn nhất định sẽ tới...ta biết học viện không cố ý phái hắn đi, chắc chắn chính hắn đã yêu cầu với học viện.
Nghe thấy Lâm Tịch nói thầm như vậy, Đông Vi suýt nữa đã bị nộ hỏa trong lòng làm bị thương, nhất thời rất muốn gõ đầu Lâm Tịch.
- Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm có đi hay không? Ta đã hỏi rồi, lần này nhiệm vụ thủ hộ kho lúa của họ không có chuyện gì...nhưng sẽ không phải vì thế mà để họ trông coi kho lúa suốt chứ?
Nhưng Lâm Tịch lại không biết tự giác ngộ, hồn nhiên hỏi tiếp.
Đông Vi phẫn nộ quát:
- Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.
Lâm Tịch len lén nhìn Đông Vi vì mình mà trở nên tức giận, hắn tỏ ra rất vô tội như còn ở học viện:
- Không cần phải như thế chứ...lão sư...