- Cũng bởi vì thân thể người tu hành có cực hạn, nên dù là thân thể của Thánh sư, nhưng nếu so với các loại tinh thiết đặc biệt thì vẫn yếu ớt hơn rất nhiều. Hơn nữa, tu vi của người tu hành càng cao, sự chênh lệch giữa sức chịu đựng thân thể và hồn lực càng lớn hơn, thậm chí thân thể sẽ không chịu nổi việc hồn lực bùng phát. So với các người tu hành khác, người tu hành ở núi Luyện Ngục có thể chất mạnh mẽ hơn nhiều là vì họ có thể ma biến, có thể khiến tố chất thân thể vượt quá cực hạn bình thường. Trong thời gian biến thành ma biến, thân thể bọn họ có thể chịu đựng được sự bùng phát của hồn lực.
- Thực lực giữa ấu thú và thành thú yêu thú có sự chênh lệch rất lớn, ít nhất cũng là một cấp. Hiện giờ yêu thú Tam vĩ hắc hồ miêu của ngươi đã có thực lực như vậy, đến khi trưởng thành nó sẽ có sức mạnh tương đương với Đại quốc sư, quá trình phát triển của Hắc hồ miêu cũng không chậm...Nếu như tu vi của ngươi có thể tăng mạnh hơn lúc trước, nó cũng là một nguồn sức mạnh ngươi có thể dựa vào.
Bởi vì theo cách nghĩ của Đông Vi, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm còn quá nhỏ yếu, lại là những đứa trẻ trong nhà, nên vào lúc giảng bài, hắn sẽ không nói với Lâm Tịch những chuyện tu hành trên Quốc sĩ. Nhưng hiện giờ Lâm Tịch đã trưởng thành, có sức mạnh học viện có thể dựa vào. Có thể nói lúc trước học viện chỉ có thể vì hắn ra sức, nhưng hắn đã có thể bắt đầu gánh vác một số chuyện ở học viện, nên Đông Vi bắt đầu nói với Lâm Tịch một vài chuyện lúc trước không cần nói.
- Theo tin tức học viện truyền lại, tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia là nhất mạch Thân Đồ...Ngày hôm đó, làm cách nào ngươi phát hiện được vị trí cụ thể của hắn trên không trung?
- Trực giác...
Đối mặt với câu hỏi này của Đông Vi, Lâm Tịch không có cách giải thích, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời là nhờ trực giác.
- Trực giác?
Đông Vi khẽ trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ rằng chẳng lẽ trên người Lâm Tịch còn có thiên phú đặc biệt người khác không biết đến?
Lâm Tịch đã nghĩ kỹ rằng nếu như sau đấy Đông Vi còn muốn hỏi nữa, hắn chỉ có thể nói vấn đề này Hạ phó viện trưởng đã biết, hay là ngài đi hỏi Hạ phó viện trưởng giùm đệ tử được không? Nhưng nhìn thấy Đông Vi tựa hồ không muốn tìm hiểu kỹ, nên hắn lập tức hỏi tiếp:
- Nhất mạch Thân Đồ là sao?
- Cũng giống như Biên Lăng Hàm, là người tu hành có thể chất đặc biệt.
Đông Vi nói:
- Núi Luyện Ngục bây giờ là hậu thế của một người tu hành họ Thân Đồ, người mạnh nhất núi Luyện Ngục hiện tại cũng là tử tôn của Thân Đồ thị. Thể chất đặc biệt của họ có thể giúp họ tu luyện một vài phương pháp tu hành đặc biệt, tỷ như cô đọng phù văn để tạo nên những ngọn lửa lợi hại giống như hồn binh.
Lâm Tịch cau mày lại, nói:
- Giống như người tu hành Huyệt man kia? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Đó vốn là phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục.
Đông Vi gật đầu:
- Nhiều năm về trước, học viện Thanh Loan chúng ta phối hợp với biên quân Long Xà đánh chết một cường giả núi Luyện Ngục trong vùng đất hoang vu, chính hắn ta đã tu hành bí thuật này. Có lẽ người tu hành Huyệt man kia đã lấy được truyền thừa từ hắn ta, sau đấy dựa vào thân thể đặc biệt mạnh hơn người bình thường mà tu luyện thành công.
- Ngươi có giết chết nữ tu hành Huyệt man kia không?
Sau khi trả lời câu hỏi của Lâm Tịch, Đông Vi lại nhìn hắn, trực tiếp hỏi.
- Không có.
Lâm Tịch lắc đầu:
- Bí mật khống chế rắn mối khổng lồ do nàng nói cho đệ tử biết...nàng cũng là người tu hành rất đặc biệt, có thể dùng thực vật để thuần dưỡng rắn mối khổng lồ, cũng chỉ có người như nàng mới có thể khiến loại thực vật này nhanh chóng phát triển. Cho nên, quân đội vĩnh viễn không thể xây dựng quân đội cưỡi rắn mối khổng lồ với số lượng nhiều được.
Đông Vi trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng tán thưởng:
- Lần này ngươi xử lý không sai. Sau này Hoàng Phổ Thù sẽ là một trong những Đại đế ti, nàng ta đã nhận được truyền thừa đôi mắt quang minh, chỉ cần ngươi nói dối nàng ta sẽ lập túc biết được, có khi sau này sẽ có phiền toái không cần thiết. Về bộ giáp của tên Thánh sư núi Luyện Ngục...bởi vì do chúng ta giết chết, hơn nữa cả Vân Tần này cũng chỉ có học viện Thanh Loan nghiên cứu chuyên sâu về phù văn, nên bộ giáp đấy đương nhiên sẽ được đưa về học viện Thanh Loan.
- Đôi mắt quang minh?
Lâm Tịch lại cau mày, hỏi:
- Điện Tế ti có rất nhiều phương pháp tu hành đặc biệt sao? Rốt cuộc họ có những phương pháp tu hành mạnh mẽ nào?
Đông Vi nói:
- Có không ít...Hơi đặc biệt một chút chính là có thể biến hồn lực thành ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng một địa phương rộng lớn trong bóng tối, khiến đối thủ không thể nào che giấu hành tung; hoặc là trong nháy mắt làm chói mắt đối phương, không thể nào nhìn thấy rõ được nữa. Nghe nói trên thế gian này còn có rất nhiều phương pháp tu hành đặc biệt, chẳng qua ngay cả chúng ta cũng không thể nào biết được. Ta muốn khuyên ngươi không nên khinh thường bất kỳ người tu hành nào, dù họ đến từ nơi nào.
Lâm Tịch cười khổ, nghĩ thầm đã thấy nhiều giảng viên học viện, thậm chí là một người tu hành cấp bậc Thánh sư núi Luyên Ngục, làm sao đệ tử có thể khinh thường bất kỳ người tu hành nào?
- Thật ra đệ tử còn một chuyện quan trọng chưa nói ra.
Lâm Tịch gượng cười, sau đấy lấy quả cầu nhỏ trong lồng ngực ra, đưa cho Đông Vi.
- Đệ tử biết bí mật tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia có thể ngự kiếm xa như vậy...đây chính là bí mật của hắn.
Đông vi ngưng trọng nhận lấy hồn binh quả cầu trong suốt. Cảnh giới của ông ta vốn cao hơn Lâm Tịch rất nhiều, nên ông ta lập tức nhận ra đây là đồ vật gì. Vô số sợi tơ trong suốt nhanh chóng bay ra ngoài, sau đấy thần sắc khiếp sợ xuất hiện trong đôi mắt ông ta.
- Học viện Thanh Loan không thể chế tạo hồn binh như vậy, núi Luyện Ngục cũng tuyệt đối không thể được.
- Vậy là từ nơi nào?
Lâm Tịch nhìn Đông Vi hỏi.
Hắn không có kiến thức nhiều về việc chế luyện hồn binh, nhưng từ những gì Đông Vi đã nói, hắn lập tức hiểu đồ vật này đã vượt qua trình độ cực hạn của các Tượng sư đứng đầu thế gian này. Cũng giống như thế giới hắn đã từng sống, những người chỉ biết đi xe đạp sẽ không thể nào hiểu được cách chế tạo xe hơi.
- Từ vùng đất không thể biết.
Đông Vi nhìn Lâm Tịch một cái.
Câu trả lời này của ông ta tựa như không phải trả lời, nhưng Lâm Tịch lại hiểu.
Trên thế gian này có rất nhiều địa phương không thể biết, người tu hành mạnh mẽ nhất cũng không thể nào đi đến đó, tựa như băng nguyên sau sơn mạch Đăng Thiên.
- Ta muốn đưa đồ vật này về học viện Thanh Loan giao cho Hạ phó viện trưởng, ngài sẽ an bài người nghiên cứu.
Đông Vi thu những sợi tơ trong suốt mắt thường khó thấy đang phiêu động trong doanh trướng, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ta sẽ đích thân đưa thi thể Thánh sư nhất mạch Thân Đồ núi Luyện Ngục này về học viện. Thi thể hắn ta có giá trị, hơn nữa không thể để tin tức học viện Thanh Loan đã nghiên cứu thành công dược vật kháng cự ma biến cho núi Luyện Ngục biết được. Nếu như trực tiếp thiêu chết thi thể hắn, núi Luyện Ngục có thể sẽ nghi ngờ...Sắp tới ngươi cũng sẽ không ở sơn mạch Long Xà lâu nữa.
Lâm Tịch biết giảm bớt sự lệ thuộc vào ngoại vật sẽ có lợi cho việc tu hành của mình, nên hắn không có ý kiến gì về việc Đông Vi muốn đem hồn binh này về học viện Thanh Loan. Hắn rất bình tĩnh, hỏi tiếp:
- Học viện định an bài đệ tử đến nơi nào?
Đông Vi nhìn hắn, nói:
- Phía tây.
Lâm Tịch gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi chân thành hỏi:
- Rốt cuộc Văn Nhân Thương Nguyệt lợi hại đến đâu?
- Lợi hại hơn ta.
Đông Vi lạnh nhạt nói:
- Theo như ta được biết, cả Vân Tần này...trong cấp Thánh sư, ngoại trừ một người có thể giết chết hắn, những người còn lại nếu một mình chiến đấu với hắn, nhất định sẽ bị hắn giết chết.
Lâm Tịch thở dài:
- Vậy hắn chính là Thánh sư vô địch rồi...Còn có một người tu hành Thánh sư khác lợi hại hơn hắn? Đó là ai?
Đông Vi mở to mắt nhìn Lâm Tịch, nói:
- Biểu hiện của ngươi trong sơn cốc thí luyện vô cùng xuất sắc, nhưng còn có một người giỏi hơn ngươi.
Lâm Tịch thoáng sửng sốt, lập tức nhớ tới bảng ghi chép vô cùng ấn tượng được treo ở đầu cửa vào các đại điện, bất giác hỏi:
- Thưa lão sư, ý của ngài là vị đệ tử khoa Nội Tương kia?
- Đúng vậy.
Đông Vi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Hắn tên Cốc Tâm Âm, là sư thúc của ngươi...Đi phía tây, chính là đón hắn về nhà.
- Cốc Tâm Âm? Đón sư thúc về nhà...Sư thúc gặp chuyện gì sao?
Lâm Tịch nhận thấy thần sắc Đông Vi hiện giờ rất lạ, không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
- Hắn chính là người có thiên phú tu hành tốt đến mức khiến bất kỳ ai cũng muốn giết đi.
Những câu hỏi của Lâm Tịch khiến Đông Vi nghĩ tới những thời gian trước kia, nghĩ tới thời bọn ông ta còn trẻ như Lâm Tịch.
- Nhưng hắn cũng là người cho dù có nguy hiểm gì cũng có thể ngăn cản được....nên người muốn giết hắn cũng ngày càng ít đi.
- Những năm đấy, cũng giống như ngươi và Biên Lăng Hàm hiện giờ, học viện Thanh Loan không chỉ có một Phong hành giả. Hơn nữa, khác với người có thể chất đặc biệt như ngươi, mặc dù không phải là Phong hành giả nhưng vẫn có thể truyền thừa tiễn kỹ Phong hành giả, ta và một vị sư huynh khác là hai người có thể chất Phong hành giả đặc biệt. Ngoài ra, vị sư huynh đấy còn tài giỏi hơn ta, nên Hạ phó viện trưởng đã đưa "đại hắc" Trương viện trưởng lưu lại cho sư huynh.
- Những năm đấy, Hoàng thái hậu Đường Tàng vừa nắm quyền không lâu, chiến trận ở biên cảnh Vân Tần và Đường Tàng còn khốc liệt hơn Đại Mãng và Vân Tần bây giờ. Trong một trận chiến, vị sư huynh đấy đã chết trận, "đại hắc" rơi vào trong tay một đại tướng Đường Tàng.
- Đại hắc là gì?
Lâm Tịch lên tiếng hỏi.
- Là trường cung hồn binh mạnh nhất học viện Thanh Loan chúng ta, cũng là binh khí Trương viện trưởng đã sử dụng ở hồ Trụy Tinh.
Đông Vi nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đó là một hồn binh đặc biệt Trương viện trưởng đã nhận được trong lúc vi hành thiên hạ, cũng đến từ vùng đất không thể biết. Đó là một hồn binh mà bất kỳ tượng sư giỏi giang thế nào ở thế gian này cũng không thể chế tạo được, Trương viện trưởng đặt tên cho trường cung này là "đại hắc".
Lâm Tịch bất giác hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cho nên, Cốc Tâm Âm sư thúc đi tới Đường Tàng là muốn lấy trường cung này về?
Đông Vi lắc đầu nói:
- Không chỉ vì trường cung này. Khi ấy học viện Thanh Loan chúng ta nhận được tin tức trong lãnh địa Đường Tàng phát hiện một nơi tọa hóa của thượng sư chùa Bàn Nhược, trong đấy có những quyển kinh tuyệt mật mà Đường Tàng chưa bao giờ biết đến, trong đó lại có một phương pháp tu hành vô cùng mạnh mẽ của chùa Bàn Nhược.
Lâm Tịch trầm ngâm nói:
- Cốc sư thúc không thành công...bị giam giữ ở Đường Tàng, bây giờ mới trở về?
- Hắn không lấy được "đại hắc", nhưng thành công nhận được truyền thừa phương pháp tu hành kia của chùa Bàn Nhược.
Đông Vi buông mí mắt xuống, nói:
- Sau đấy, hắn vì một cô gái ở Đường Tàng mà đại khai sát giới, giết chết rất nhiều người, thậm chí là muốn giết cả một hoàng thúc Đường Tàng. Sau khi thất bại, bởi vì phương pháp tu hành kia nên Đường Tàng không nỡ giết chết hắn, giam hắn ở một thủy lao mà học viện Thanh Loan chúng ta vĩnh viễn không biết được.
Bởi vì là người tiếp xúc với Lâm Tịch nhiều nhất ở học viện Thanh Loan, nên Đông Vi biết rõ Lâm Tịch là người tò mò như thế nào, vì thế không đợi đến lúc Lâm Tịch mở miệng hỏi, ông ta đã khẽ thở dài:
- Cô gái Đường Tàng kia chính là nữ nhi của hoàng thúc Đường Tàng - Tiêu Tương. Nàng muốn cùng Cốc Tâm Âm rời khỏi Đường Tàng, không ngờ bị Tiêu Tương phát hiện, đích thân giết chết