Ngay khoảng khắc cô gái áo xanh phân tâm. Lôi Đình Bá Vương rốt cuộc lấy ra bài tẩy của mình. Pháp bảo đỉnh cấp Dẫn Lôi Phủ dẫn động lôi điện cuồn cuộn trong thiên địa. cả người hắn cũng bị hào quang màu tím bao phủ. phá tan ngọn lửa màu xanh xung quanh.
Từng đạo lôi điện đánh trúng Dẫn Lôi Phủ khiến Lôi Đình Bá Vương như Lôi thần giáng xuống uy vũ bất phàm.
- Dẫn Lôi Phủ?
Ánh mắt cô gái áo xanh sáng ngời, sắc mặt vui mừng.
Chỉ cần đoạt được Dẫn Lôi Phủ nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhưng ngay Sau đó, Lôi Đình Bá Vương hóa thân thành một tia chớp màu tím. vù một cái biến mất trong dãy núi phạm vi mấy chục dặm.
Trong thiên địa chỉ còn lưu lại một đạo ánh sáng màu tím. dẫn chứng quỹ tích Lôi Đình Bá Vương sử dụng bí thuật bỏ chạy.
Người tu luyện thần thông lôi điện, một khi dùng độn thuật hệ lôi. tốc độ sẽ vượt xa độn thuật bình thường.
Chỉ trong mấy nhịp thở, Lôi Đình Bá Vương đã bay ra ngoài trăm dặm. Lấy tốc độ này, không tới một lát sẽ vượt ra khỏi phạm vi thần thức của Thanh Vũ Điểu, khóe miệng của hắn không khỏi lộ ra một tia cười nhạt, thầm nghĩ: cuối cùng có thể thoát thân. Trước đó bị Thanh Vũ Điểu tập trung làm hắn khó có thể thi triển bí thuật thành công, dù sao giữa hai người có chênh lệch rất lớn.
Trong mắt cô gái áo xanh lóe ra một tia lạnh băng, thần thức hóa thành một đường thẳng nháy mắt tập trung Lôi Đình Bá Vương ở ngoài trăm dặm.
Đôi mắt bạc trong thiên địa nhìn chằm chằm cô gái áo xanh. khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, sau đó biến mất không thấy bóng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bản tôn Trương Hằng ở ngoài mấy trăm dặm cũng thở phào một hơi, Lôi Đình Bá Vương mang theo Dẫn Lôi Phủ bỏ chạy, khẳng định sẽ là mục tiêu chủ yếu của Thanh Vũ Điểu, như vậy xác suất phân thân của hắn bỏ chạy cũng sẽ cao hơn.
- Ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy khỏi ta đuổi giết hay sao?
Cô gái áo xanh không giận mà cười, đặt hơn phần nửa lực chú ý lên người Lôi Đình Bá Vương đang trốn chạy, sắc mặt cũng không có phần kinh hoảng gì.
Lôi Đình Bá Vương ở ngoài xa trăm dặm cười ha ha:
- Dẫn Lôi Phủ của ta có thể dẫn động lực lôi điện trong thiên địa trợ giúp, đủ cho ta chạy xa mấy ngàn dặm trong vài canh giờ.
- Vậy sao?
Ánh mắt cô gái áo xanh càng thêm lạnh lẽo. khí chất trên người xảy ra thay đổi rất lớn.
Vù!
Trong khoảnh khắc, nàng hóa thân thành một con chim lớn màu xanh dài bảy tám thước, trong thiên địa đột nhiên sinh ra một mảnh lửa xanh cùng gió xoáy, uy thế mạnh mẽ đập tới làm cho tâm thân các tu sĩ trong phạm vi trăm dặm run lên.
Đây là bản thể của Thanh Vũ Điểu!
Vù!
Ánh sáng bạc cùng điện quang hồ dưới chân Trương Hằng cùng nhau chớp động, đã sớm bay ra mấy trăm trượng. Từ khoảng khắc Lôi Đình Bá Vương quay người bỏ chạy, hắn đã bắt đầu hành động.
- Một khi đã Như vậy, ngươi chết trước đi!
Quanh người Thanh Vũ Điểu lưu chuyển ngọn lửa màu xanh xoắn cuộn thiên địa linh khí xung quanh.
Nó im lặng liếc Trương Hằng. thân hình to lớn vù một cái. liền biến mất tại chỗ. Trong chớp mắt, liền đuổi tới gần Trương Hằng.
Trương Hằng hoảng sợ. đây là tốc độ khủng bố cỡ nào!
vốn hắn tưởng rằng Thanh Vũ Điểu vì tiết kiệm thời gian sẽ bỏ qua hắn mà đuổi theo Lôi Đình Bá Vương.
Nhưng Thanh Vũ Điểu lại ôm ý nghĩ thuận tay giải quyết hắn. đi trước một bước di động như tia chớp lao tới, tốc độ vượt xa Trương Hằng tưởng tượng.
Cắn chặt răng, Trương Hằng khẽ nhắm mắt. ánh sáng bạc dưới chân run lên kịch liệt, lôi điện màu tím chói mắt bao phủ thân thể hắn mơ hồ không rõ.
Hắn đang chuẩn bị thi triển bí thuật Lưu Tinh Độn chạy trốn.
- Hừ.
Đúng Lúc này, một cái bóng đen bao trùm lấy hắn ánh sáng chợt tối lại. một cơn gió rít quét tới.
Phốc xẹt....
Một cái móng vuốt sắc bén hiểm hóc xẹt qua sau lưng hắn, nhưng vẫn không đánh trúng.
Vù
Cùng lúc, Trương Hằng hóa thành một dải sáng bạc chớp mắt xẹt qua thiên địa. biến mất trong dãy núi vô tận, mang theo tiếng lôi điện xẹt xẹt kịch liệt.
Thanh Vũ Điểu sửng sờ ở trong hư không, trên móng vuốt còn lưu lại vết máu của Trương Hằng.
Nó phân ra một bộ phận thần thức đảo qua, phát hiện Trương Hằng đã độn ra mấy chục dặm.
- Hừ. buông tha ngươi trước.
Thanh Vũ Điểu nuốt vết máu vào bụng, sau đó hóa thành một đoàn lốc xoáy lửa màu xanh, vù một cái biến mất tại chỗ, đuổi theo Lôi Đình Bá Vương đã chạy ra một trăm năm mươi dặm.
Vù
Không khí chấn động kịch liệt, cơn lốc xoáy lửa màu xanh chớp mắt độn ra trăm dặm. Nhưng bản thân nó cũng tiêu hao không ít nguyên khí. trong thời gian ngắn không thể sử dụng bí thuật một lần nữa.
Lôi Đình Bá Vương hoảng hốt. không ngờ lại bị Thanh Vũ Điểu kéo lại trăm dặm Khoảng cách Trong chớp mắt.
Sở dĩ Huyết Giao Long vô cùng mạnh mẽ kia phái Thanh Vũ Điểu đến cướp Dẫn Lôi Phủ cũng không phải không có đạo lý. Bởi vì Thanh Vũ Điểu là yêu thú có tốc độ nhanh nhất, hơn nữa lực công kích cũng rất mạnh. Dù gặp phải tu sĩ có thần thông lôi điện am hiểu tốc độ, cũng nắm chắc đuổi theo được.
Vù vù!
Lôi Đình Bá Vương mạnh mẽ thúc đẩy Dẫn Lôi Phủ, trong thiên địa lại giáng xuống từng đạo lôi điện đánh lên thân phủ.
Hắn lại hóa thân thành lôi điện màu tím, vù một tiếng xuyên qua Bốn năm mươi dặm không gian, tạm thời kéo ra khoảng cách trăm dặm với Thanh Vũ Điểu.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, tiêu hao rất nhiều nguyên khí, thân hình miễn cưỡng biến mất lần nữa, kéo ra một khoảng cách lớn với Thanh Vũ Điểu.
Làm xong chuyện này, hắn mới thả lòng thở phào một hơi. nhưng trong thời gian ngắn cùn không thể thi triển ra bí thuật lôi độn.
Thanh Vũ Điểu truy kích ở xa xa hừ lạnh một tiếng:
- Xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu.
Thanh Vũ Điểu hóa thân thành cơn lốc lửa màu xanh, tốc độ còn nhanh hơn cả Lôi Đình Bá Vương, khoảng cách giữa hai người dần dần kéo gần lại.
Trương Hằng sử dụng Lưu Tinh Độn xuyên qua lộ trình mấy chục dặm, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay muốn ngã.
Sau lưng hắn có một vết thương sâu tận nội tạng, máu chậm rãi tràn ra, một mảnh ánh sáng bạc đang từ từ chữa trị thân thể hắn. Chịu một kích của Thanh Vũ Điểu, dù là không bị đánh trúng, Trương Hằng cũng đã bị nội ngoại thương không nhẹ.
Bản thân bị trọng thương. Trương Hằng kiên trì phi hành, quanh người có khi hồ quang chớp giật, nháy mắt xuyên qua mấy chục trượng.
Trương Hằng dùng thần thức tìm kiếm tung tích Lôi Đình Bá Vương cùng Thanh Vũ Điểu, phát hiện bọn họ đã biến mất trong phạm vi thần thức của mình.
Tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ phạm vi thần thức kéo ra không tới trăm dặm. Còn phạm vi thần thức tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ có thể kéo dài ra hai trăm dặm.
Trương Hằng này chỉ là một cái phân thân, phạm vi thần thức quét qua thậm chí còn cao hơn tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ một chút. Bỗng nhiên, Trương Hằng biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện ở bốn năm muoi dặm sau lưng mình có một đám mây xanh ngọc bích đang nhanh chóng lao tới đây. tốc độ nhanh hơn nhiều so với hắn đang bị trọng thương.
- Rốt cuộc tiểu tử này lạc đàn rồi...
Trên mặt Tương Sơn trưởng lão lộ ra vài phần tươi cười, hắn cùng Bích U Tiên Tử liên thủ khống chế Pháp bảo phi hành, tốc độ vượt xa tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ bình thường.
Ánh mắt Bích U Tiên Tử liên tục chớp động, trên mặt ngọc dày đặc sát ý, thần thức gắt gao tập trung trên người Trương Hằng cách đó mấy chục dặm.
- Bích u, cô không cần lo lắng, một khi kẻ này lạc đàn. tuyệt đối không thoát khỏi cô và ta liên thủ truy kích.
Tương Sơn trưởng lão thấy bộ dáng của nàng Dường như có chút bất an vì thế khuyên bảo.
- Cũng là nhờ Tương Sơn trưởng lão ngài ra tay.
Bích U Tiên Tử miễn cưỡng cười, khách khí nói.
- Ha ha, không tới nửa canh giờ. chúng ta có thể đuổi theo hắn. Xem tình hình, kẻ này bị thương không nhẹ.
Tương Sơn trưởng lão híp mắt. hồ lô lớn xanh ngọc bích trên lưng rung động có tiết tấu.