"Ầm!"
Dưới một vòng phần thần oanh kích, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
"Bùmbùmbùm..."
Đám liệp sát giả âm thẩm ẩn núp tại trường tổng cộng hai ba chục người, ớ dưới vòng phản thẩn oanh kích này gần như chết hết.
"Phù phù phù!"
Chi có ba gã Thòng Huyền giả may mắn còn mạng sống, liên tục hộc máu, kêu lên một tiếng đau đớn.
Bạch Mân tiên tử thực lực vếu nhất, thán thể mềm mại lảo đảo một hỗi, rổt cục mềm nhũn ngã xuống đất. gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Àm Hắc đẩu mang mặt nạ. vết máu trừo ra nơi khóe miệng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi:
- Mau thổi lui! Nếu đê hắn chạy tới. chúng ta vốn không có chút cơ hội còn sổng sót.
Giờ phút này đại tu sĩ Hóa Thẩn phát động công kích với bọn họ. vẫn còn chưa có tới nơi. vừa rồi chẳng qua là phần thẩn công kích cách xa ngoài ngàn dặm.
Hơn nữa, còn là phán thẩn hóa thành mấy chục cái, cùng một lúc công kích mấy chục người.
- Rút lui?
Bạch Mân tiên tử cười với vẻ sầu thảm:
- Ta chạy không thoát rồi!
Nàng đã bị thương tâm thần nặng nhất, điều này cũng có liên quan với cảnh giớii tu vi của bản thân, giờ phút này nàng tự biết không thê chạy thoát.
- Hóa Thần... đại tu sĩ?
Ánh mắt Huyết Luân Tử Thẩn run lên. dường như cũng rơi vào trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng: "Nếu ớ trạng thái toàn thịnh, ta còn có thể có hai ba thành chạy thoát, nhung giờ phút này đà liên rục bị thương..."
- Chạy!
Mặt nạ bộ xương khô trên mặt Àm Hắc nổi lên một quầng trắng mờ. mặt nạ kia dường như là vật sống động, hóa thành một con lệ quỷ tanh máu dữ tợn.
Hắn hóa thành một đám mâv xám chạy đi hướng phương xa.
Nhưng mà, đúng lúc này.
"Âm!"
Đợt oanh kích thứ hai của phán thẩn buông xuống, tầng mâv phía chán tròi rung chuyển, uy áp mành liệt khiến cho người ta nghẹt thớ.
- A...
Bạch Mân tiên tử thét lên một tiếng thám thiết, hộc máu bó mình, linh hồn đi trước một bước hồn phi phách tán.
Nên nhớ tu vi của nàng là cấp Thông Huyển, thế mà dưới hai đợt phần thẩn oanh kích, trực tiếp bị xóa bỏ.
Càng đáng sợ chính là phản thẩn công kích còn chia làm mấy cồ, phán biệt công tới hướng Huyết Luân Tử Thần và Àm Hắc.
"Phù!"
Huyết Luân Tử Thần lại hộc máu, thất khiếu đổ máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Mà duy chi có Ảm Hắc. mặt nạ bộ xương khò hắn mang trên mặt. đúng là một kiện thòng linh pháp bảo phòng ngự linh hồn.
ở dưới vòng oanh kích thứ nhất, hắn bất ngờ không kịp phòngbị nên tâm thẩn bị thương. Đợt thứ hai phán thân oanh kích hắn đã tăng thêm tập trang, vẫn như cũ khiên hắn bị thương.
"Chẳng lẽ tròi bắt ta phải chết..;" Trên mặt Âm Hắc lộ ra vẻ tuyệt vọng và bất lực.
ở trình độ Hóa Thần Kỳ. chênh lệch giữa mỗi một tiểu cành giới cũng cách biệt như một tròi một vực.
Tỷ như, mười tu sĩ sơ kỳ vị tắt đánh thắng được một cường giả Thông Huyển Hóa Thẩn trung kỳ.
về phẩn cùng cấp Hóa Thẩn hậu kỳ đại thành, chênh lệch giữa thực lực lại càng khủng bố. cho dù là cả trăm cả ngàn Hóa Thẩn bình thường đích thán tới. cũng như nhau không có tác dụng.
Nghe nói. đạt tới trình độ đại tu sĩ Hóa Thẩn này, lực lượng linh hồn cường đại đển mức khó tin. thán thức có thê nhìn quét phạm vi cà vạn dặm, phần thân có thê cách xa nhau mấy ngàn dặm trực tiếp giết địch.
Phán thần ngàn vạn, chính là hình dung lực lượng linh hồn của đại tu sì Hóa Thẩn, mà ờ trên phương diện trinh độ pháp tắc thông huyên, so với Hóa Thân trung kỳ càng cao minh hơn.
"Vù!"
Đám mâv phía trước chấn động, một trung niên tuấn lãng thân mặc vũ y, cưỡi trên đám mây, hai tay chắp sau lung, trong chóp mắt bay đển nơi này.
- Sát thủ của Thiên Sát Các phái ra lần này, thực lực cũng không tệ lắm. dưới hai đợt thản thức công kích của bón tọa, không ngờ còn có hai người không chết.
Sắc mặt hắn ôn hòa, khóe miệng mim cười.
- Không ngờ là Lục Tương, một trong bốn đại Vân tướng!
Ảm Hắc sắc mặt trắng bệch, thán hình lào đảo, thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống.
Đối mặt với cường già đinh cao trong truyển thuyết Thiên Vân Châu này, tâm thẩn hắn sợ run.
- Đại nhân tha mạng!
"Bùm"một tiếng, Ảm Hắc quy sụp trên mặt đất.
- Thời gian của bồn tọa rất có hạn, thiết yếu phải lập tức giải quyết sạch các ngươi!
Vân tướng Lục Tương òn hòa cười, trong tay xuất hiện một cây quạt lông, nhẹ nhàng phất một cái.
"Phù!"
Trong quạt lòng bắn ra hai cái lông vũ lạnh như băng, lóe ra tia sáng lóng lánh, khiến hư không một trận nin lên. Vù một tiếng nhoáng lên một cái. chuẩn xác không sai trật đám trúng Huyết Luân Tử Thẩn và Àm Hắc.
Mặc dù hai người Huyết Luân Tử Thẩn và Ảm Hắc đã chuẩn bị sẵn tư thế né tránh và phòng ngự. nhưng hai cái lông vũ này được thêm vào phần thần lực cường đại của Vân tướng, hình như có linh tính bình thường, khiến cho phòng ngự né tránh của bọn họ đểu không có tác dụng.
"Phốc! Phốc!"
Truyền đển hai tiếng kêu thảm thiết, Huyết Luân Tử Thần và Àm Hắc khí tuyệt bó mình.
Từ đầu đến cuối, bọn họ không hề có chút sức phản kháng nào, ờ trước mặt đại tu sĩ Hóa Thẩn, bị xóa bó một cách vô tình.
Mà đổi với Vân tướng Lục Tương mà nói. toàn bộ quá trình, đểu có vẻ ung dung thoải mái.
Sau khi tiêu diệt những liệp sát giả này, Vân tướng triển khai thần thức, nhìn quét cả khu vực. xem có bỏ sót người sống nào hay không.
- Đám liệp sát giả nơi này, đều là nhẳm vào Tần Hân công chúa, lấy giết chết nàng làm mục tiêu, một tên cũng không thể lưu lại...
Ván tướngLục Tương quét thẩn thức một vòng, chuẩn bị cẩn thận quét lại lẩn nữa.
Tuy nhiên đúng lúc này, sắc mặt hắn khẽ biến:
- Tốc độ thật nhanh, thiếu chút nữa đã đê bọn họ chạy ra khòi phạm vi thân thức của ta.
Hắn toàn lực triển khai thần thức, bao phủ phạm vi vạn dặm, so với tu sĩ Hóa Thẩn sơ kỳ, khôngbiết cường đại hơn gấp bao nhiêu lân.
Lục Tương rất nhanh ở bên bờ thẩn thức, bắt giữ được hai thán ảnh đang phi độn chạy trốn.
Tuy nhiên cùng một lúc, hắn lại phát hiện mặt khác vài luồng khí tức cùng loại, đểu là một nam một nữ. bó chạy về các phương hướng khác nhau. Thậm chí trong đó có hai luồng khí tức trốn vào dưới lòng đất.
- Thế ThânThuật?
Lục Tương cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, đuổi theo hướng một mục tiêu.
Khi Lục Tương rời đi không lâu. từ trong đám thi thể tiểu đội liệp sát. bò dậv một thiểu niên chất phác.
Thiếu niên chất phác này. chính là lúc trước bị gọi là thiếu niên lính mới nhút nhát.
Mà giờ phút này, không ngờ hắn từ trong đám thi thể đứng lên. chẳng lẽ là chết mà sồng
lại?
Ngay cà cấp Thông Huyền đểu khó có thể may mắn thoát khỏi công kích, nhưng hắn lại có thể còn sống đứng lên. thậm chí che giấu được thẩn thức nhìn quét của Vân tướng.
- Thiếu chút nữa đã bị phát hiện, không hổ là một trong bốn đại Vân tướng dưới trướng Lục Vân Hầu.
Khí chất trên người thiếu niên chất phác đột nhiên biến hóa. ẩn hiện một khí thế mãnh
liệt.
- Tuy nhiên...
Ánh mắt thiếu niên chất phác nhìn về hướng Dương Phàm chạy đi, thì thào lẩm bẩm:
- Chí Bảo Long Khí. bài danh thứba Hoàng Long Quan... Xem theo biêu hiện trước đó. Lục Tương muốn giết chết hắn, cũng khòng có khả năng dễ dàng như vậy. Lẩn này đối vói ta mà nói là một cơ hội tuyệt hào. Nếu hắn có thê bị Vân tướng đuôi giết mà không chết, ta không ngại cùng hắn liên thủ. phóng mắt nhin khắp Đại Tẩn này. cũng chi có như thế, mói có thê tranh phong cùng Cửu Long Tỷ.
ớ vùng tròi phía chán tròi cách nơi đây ngoài bảy tám ngàn dặm.
Thanh Điểu Phi Phong phía sau lưng Dương Phàm tạo nên sóng gió cuồn cuộn, giúp cho tốc độ của hắn đạt tới một mức độ không thê rường tượng.
ở khoảnh khắc buông bò chém giết Huyết Luân Tử Thần kia, Dương Phàm liền nắm tay kéo Tiểu Hân thẳng một đường bay đi, thẩn sắc vô cùng khản trương.
- Dương Đại ca! Rốt cuộc là địch nhân thế nào vậy?
Tiêu Hân rốt cục không kìm nôi hòi.
- Rốt cuộc là địch nhản nào. ta cũng không biết rõ, nhưng thòi điểm địch nhản ở ngoài xa mấy ngàn dặm, đã mang đến cho ta một mối uy hiếp trí mạng. Nếu trốn chậm, có thể sẽ như những tên liệp sát kia. toàn bộ chết hết.
Dương Phàm lộ sắc mặt nghiêm nghị, vạn phẩn ngưng trọng.
- Ý huynh là nói, Huyết Luân Tử Thẩn những tên liệp sát giả. toàn bộ gặp phải bất hạnh sao?
Tiểu Hân kinh sợ kêu lẻn.
Dương Phàm gật đẩu. hít sâu một hơi:
- Đều đã chết, hơn nữa giờ phút này chúng ta còn ớ trong phạm vi thẩn thức của đối thủ.
- Ha ha! Không hổ là người đánh bại Vân nhi cùng Chiến nhi. Khó trách ở Thiên Sát Các tírih nguy hiêm của ngươi được đánh giá lân lượt tăng lên.
Đúng lúc này, từ xa truyển đến một giọng nói nam nhản ôn hòa.
-Ạ...
Tiểu Hân mặt hoa thất sắc.
Đổi phương không biết ờ vị trí xa xôi bao nhiêu, không ngờ đã có thể dùng thẩn niệm truyền âm với bọn họ.
Dương Phàm cũng không bất ngờ lắm. Hoán Thiên Nha của hắn thông hiểu vòm trời, sớm đã có cảm nhận bị địch nhản theo dõi.
Mà giờ phút này. nếu hắn không có đoán sai, đối phương còn ớ ngoài bổn năm nghìn dặm, đang từng chút tới gẩn.
Mặc dù tốc độ của Dương Phàm không chậm, thậm chí có thòng linh pháp bảo Thanh Điểu Phi Phong cấp trân phẩm bực này. nhưng vẫn chi có thể trơ mắt nhìn đối phương càng lúc càng tới gân.
- Là đại tu sĩ Hóa Thẩn...
Tiểu Hân chua xót cười, thẩn niệm truyền âm nói:
- Dương Đại ca! Chúng ta không có cơ hội nữa rồi. Không băng đê muội theo bọn họ trờ về; huyrih còn có cơ hội có đường chạy thoát.
- Đâu có đơn giản như vậy?
Dương Phàm lắc lắc đầu:
- Mục tiêu của đối phương không chi có là muội, đồng thời cũng đúng là hướng tới ta.
Hoán Thiên Nha dung hợp thấu hiểu Thái Hư vòm trời, Dương Phàm bước đẩu thông hiẻu thiên cơ. hiêu được vận mệnh chính mình sắp sửa đối mặt.
Sau đó.
- Dừng lại đi!
Dương Phàm khẽ thờ dài, nhưng lại ngưng lại không chạy nữa.
- Đại ca... Huynhmau chạy đi!
Tiểu Hân đó hồng hai mắt. vô cùng kích động, cố thòi thúc hắn chạy đi.
- Không phải ta không muốn chạy, mà là căn bán không có khá năng chạy thoát.
Dương Phàm lộ thần sắc bình tĩnh trước nay chưa từng có.
"Vù!"
Sau một lát. trong phạm vi thẩn thức của Dương Phàm, một đóa mâv sáng từ phía chân tròi xẹt tới.
Tại phía trên đóa mây sáng kia, sừng sững đứng khoanh tay một trung niên tuấn lãng thản mặc vũ ỵ.
Trong quá trình truy đuổi, dường như Vân tướng Lục Tương không có dùng hết toàn lực. bộ dáng vẫn như cũ ung dung thoải mái.
- ỏ! Ngươi nhưng lại không chạy nữa?
Lục Tương mim cười, không có lập tức động thủ. có chút không thể tin hỏi.
- Vói tốc độ của Dương mỗ. nểu muốn tránh khói phạm vi thần thức rộng lớn của các hạ. không khả thi lắm!
Dương Phàm đã đánh giá được thẩn thức của Lục Tương, có thể trong nháy mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.
Mặc kệ hắn thi triển loại bí thuật thẩn thông nào. đểu không có loại nào có khả năng chi trong khoảng nửa khắc độn ra ngoài một vạn dặm.
Mà so đấu tốc độ. Dương Phàm cũng không phái đối thủ của đại tu sĩ Hóa Thần, huống chi công pháp Lục gia là sớ trường về tốc độ.
- Ngươi rất tự hiểu lấy mình.
Trong mắt Lục Tương nhưng lại lộ ra một vẻ tán thường.
- Vân tướng đại nhản! Ta theo các ngươi trờ về gặp đại ca. các ngươi có buông tha cho Dương đại ca không?
Tiêu Hân hơi có vẻ khán câu hói.
- Công chúa điện hạ, người này không phải là hậu duệ Tiên Tẳn. mà lại có được Chí Bảo Long Khí, ngài thân là hoàng tộc Đại Tần mà vẫn che chở cho ngoại nhân này sao?
Lục Tương nói giọng đểu đểu, nhưng lập tức lại làm cho Tiểu Hân á khẩu không trả lời được.
- Cái này...
Tiểu Hân cắn chặt hâm răng trắng, đôi mắt sáng có hơi né tránh:
- Hắn là bạn tốt nhất ta quen ở bên ngoài, ta nhắt định không thể để hắn bị thương.
- Tiểu Hân! Trận chiến đấu kế tiếp, muội không thể nhúng tay. không nén làm vật hy sinh vô ích.
Dương Phàm sắc mặt hờ hững, ôm Tiểu Hán đẩy nàng ra xa ngoài mấy dặm.
Lục Tương trong mắt lộ ra dị sắc, trong lòng khâm phục, gật đẩu nói:
- Không nói đến tu vi địa vị. ngươi đích thật là một người đáng kính nê.
- Dương mỗ chưa bao giờ để ý tới thân phận của Công chúa Tẩn Hân, nàng nếu có thể đổi đãi thẳng thắn thành khẩn như thế. che chở cho một ngoại nhân như ta. Như vậy Dương mỗ. tự nhiên sẽ không để cho nàng thất vọng.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, nói với giọng điệu đểu đểu nhưng lại đủ để cho người xúc động.
- Chi tiếc, hôm nay gặp phải ta, ngươi khó thoát khói chết!
Lục Tương nói có vẻ tiếc hận, nếu không phải lập trường đối lập nhau, thậm chí hắn hy vọng có thê kết giao cùng Dương Phàm.
- Khó thoát khói chết? Điểu đó thì chưa chắc!
Dương Phàm cười trừo phúng:
- Nếu không có thế lực mờ ám âm thâm dẫn dắt, Vân tướng đại nhân! Cho dù ngài đạt tới đại tu sĩ Hóa Thán, cũng khó có thê che lấp thiên cơ, đuôi kịp được ta.
- Cái gì?
Lục Tương chợt ngưng trọng, chấn động, biến sắc.