Trên ngọn núi băng, một thán ảnh khô gầy mặc hắc bào đội nón tre, cùng nam nhản nho nhã mặc áo choàng câm bào màu xanh ngọc, cách xa nhau hai mươi trượng đổi mắt nhau.
Kỳ quái chính là với cảnh giới Hóa Thẩn Kỳ của họ nhung lại không thi triển loại thần thông nào. mà chi đứng xa xa bổn mắt nhin thẳng vào nhau.
Dưới vành nón tre một đôi đồng tử đó màu máu, giống như tử thẩn trong ác mộng bình thường. Chủ nhân của nó là Huyết Luân Tử Thản sát thủ địa cấp bài danh thứba trong Thiên Sát Cac!
Hắn là người phát ngôn của tử thẩn, phàm là địch nhân nhìn vào đồng tử trong mắt của hắn, cho tới bâv giờ không ai có thê còn sổng sót.
Phóng mắt nhìn khắp Đại Tẩn. ớ trong giới cường già cấp Thông Huyển, thực lực của hắn tuyệt đối là đứng vị trí đinh cao nhất, cường giả Thòng Huyên chết dưới tay hắn cũng không chi một hai người.
Mà cùng nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu máu này, là một đôi ánh mắt hiện lên hai vầng mặt trời đò.
Chăm chú nhin vào vầng mặt trời đò này, dường như là nhin thẳng vào vầng mặt trời thái cổ kia. chói mắt mà bị bỏng.
"Vù!..."
Sự đối kháng tinh thẩn vô hình nhưng lại khiển cho núi băng bốn phía trực tiép tan chảy, tâng nham Thạch phía dưới hóa thành bột mịn.
Dư uy của lực lượng tinh thần va chạm bùng nổ. mà lại có hiệu quá như thế. quá thực khiên cho người ta khó có thê tin.
Mà đám liệp sát giá đang âm thầm xem cuộc chiến, cùng với Tiểu Hân trong động phủ đểu nhưngừng lại hô hấp.
Thời gian qua chừng một lẩn hô hấp.
Dương Phàm hoàn hào không tôn hao gì. nơi khóe miệng còn lộ ra vài phần ý cười.
Qua thời gian hai lẩn hô hấp.
Dương Phàm bình yên vô sự, sắc mặt lại ngưng trọng vài phần.
"Thình thịch!"
"Thình thịch! Thình thịch!"
Phạm vi ngàn dặm, đám liệp sát giả âm thẳm ẩn núp, đều như ngừng thờ. trong vẻn tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập kia.
ở trong trận đấu không một tiếng động, tiếng tim đập của Dương Phàm cùng Huyè Luân Tử Thẩn đều nghe rõ như vậy.
Qua thòi gian chừng hai lẩn hô hấp. không ngờ Dương Phàm cũng không có chết.
Những liệp sát giả âm thầm ẩn núp kia đều vô cùng khiếp sợ. thật khó có thể tia
Xem theo tình huống Huyết Luân Tử Thẩn giết chết đổi thủ trước đó. nhiều lắm là thòi gian trong nháy mắt. cũng không tới nửa lẩn hô hấp.
Mà nghe nói tu sĩ bình thường đổi kháng cùng hắn, từ trước đến nay không ai có thể chịu được qua thời gian một lẩn hô hấp.
Một lần hô hấp.
Thời gian này gần như là hạn mức cao nhất để Huyết Luân Tử Thần tiêu diệt địch nhân.
Thế mà giờ phút này. qua thời gian hai lẩn hô hắp. địch nhản vẫn còn binh yên vô sự.
Càng khó tin là đối thủ không phái là cường già Thông Huyền, mà chi là một gã tu sĩ Hóa Thản sơ kỳ.
- Khó trách tổ chức mỗi lẩn lại tăng lên mức khó khăn của nhiệm vụ, treo giải thường cũng đúng là lần lượt tăng lên. Không ngờ mục tiêu của chúng ta cường đại như vậy, thậm chí khiến cho Huyết Luân Tử Thần sát thủ Địa cấp bài danh thứ ba cũng thấy khó khăn.
Âm Hắc thủ lĩnh tiêu đội liệp sát, trên mặt đầy vẻ căng thâng nói.
- Có lẽ. Huyết Luân Tử Thần là muốn tra tấn người này?
Bạch Mân tiên tử phóng đoán.
- Không có khá năng! Ngươi xem vẻ mặt của hắn kìa.
Ảm Hắc lạnh nhạt nói.
Mọi người chăm chú nhin theo, liền phát hiện sắc mặt Huyết Luân Tử Thẩn trắng bệch, trên trán mỗ hôi chảy ròng.
Không chi có hắn như thế. mà Dương Phàm vừa rồi còn thập phần tự tin. lúc này trên trán cũng rơi xuống mô hôi băng hạt đậu.
Hiển nhiên, hai người đều khó giải quyết như nhau.
ở thời điểm Ảm Hắc cùng Bạch Mân tiên tử bàn luận, trong tiểu đội đội liệp sát, tên thiếu niên chất phác lính mới kia, nhìn chăm chăm vào Dương Phàm, trong mắt chợt lóe sáng, tim chợt đập nhanh hơn một cách kỳ dị. rồi lại như ngưng đập.
Mà giờ phút này. Dương Phàm cùng Huyết Luân Tử Thẩn đối kháng, cũng tới rồi thòi khắc mẩu chốt.
"Không hổ là Huyết Luân Tử Thẩn, ta nghĩ rẳng lấy toàn thân thẩn lực thông thiên của Hoán Nha vận chuyển vào đổng tử trong mắt. có thể đối kháng với Huyết Luân Tử Mâu của hắn, hiện tại xem ra mình nghĩ quá đơn giản rồi." Dương Phàm lộ sắc mặt ngưng trọng, kinh
hãi không thôi.
Huyết Luân Tử Thẩn nhìn chẳm chẳm vào Dương Phàm, trong lòng nổi sóng: "Linh hồn người này tôn tại phương thức khác biệt với Nguyên Anh của người tu tiên bình thường, ta muốn rút đi ý thức của hắn, lại cảm thấy một mành bị bỏng đáng sợ."
ở thời điểm lấy bí thuật xâm lấn tâm hồn đổi phương, trong đẩu hắn lập tức bị thiêu đốt nóng bóng, dường như đối mặt với sự thiêu đốt của vâng mặt trời thái cô.
Linh hồn của Dương Phàm dường như chính là một vầng mặt trời đỏ nóng cháy, khiến cho hắn có một loại cảm giác không thể nào xuống tay.
- Huyết Luân Tử Thẩn các hạ! Thủ đoạn Đồng Thuật của nguơi. Dương Phàm đã hiểu biết bảv tám phán mười.
Đồng thời trong lúc đổi kháng. Dương Phàm chậm rãi mở miệng:
- Ngươi có được lực lượng cùng Kỳ xảo linh hổn nhất đăng hơn người, cộng thêm bí thuật tinh thản huyền diệu, kéo rút ý thức của địch nhản vào trong lĩnh vực tinh thân ngươi tạo thành, ở trong quá trình thi thuật; ngươi dùng kỹ xảo linh hồn nhắt đẳng hơn người, dùng hai đông tử làm cơ sờ. thi triên ảo thuật tinh thân khiến cho đổi thủ lơi lỏng. Thứ hai, phần thẩn của ngươi dung hợp trong ánh mắt. dùng pháp tắc lĩnh ngộ độc đáo của mình tạo thành lĩnh vực Huyết Thán, mạnh mẽ hút đi ý thức của đối phương.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười tự tin:
- Ha ha! Nếu ta không đoán sai. ngươi là tu sĩ Huyết Ma Đạo. lại đi theo đường lối bí thuật tinh thân, mà còn là Đông Thuật chuyên tấn công tinh thân.
Đồng Thuật của Huyết Luân Tử Thẩn, hắn xem như hiểu biết không sai biệt lắm. Nếu như cùng đối mắt với hắn, thì phải chịu ảnh hưởng của ảo thuật tinh thẩn, như vậy có thể tính rất lớn khó thoát khói bị trúng chiêu.
Cho dù không nhìn vào đồng tử của hắn, ở dưới chênh lệch linh hồn quá lớn và pháp tắc Thòng Huyên độc đáo của đổi phương, cũng rất khó chổng cự lại, trừ phi có thông linh pháp bảo loại phòng ngự linh hồn.
Nhưng phóng mắt nhìn khắp Tu Tiên giới, thông linh pháp bào loại phòng ngự linh hồn rất hiếm thấy.
Dương Phàm cũng chi nhìn thấy một lẩn, chính là năm đó lúc hắn không khống chế được Hồng Nhật Phẩn Thiên ở Đại Long Đàm, Thái Hư Thiên Hóa bắn tung tóe tới trên người Lục Vân, hắn nhờ có đeo ngọc trụy bảo vệ linh hồn nên giữ được một mạng.
Thế nhưng, Lục Vân chính là con của Vương hầu, thân phận đặc biệt mới có được loại bảo vật này.
Hơn nữa, bảo vật đó chi là gia tăng sức phòng ngự cho hắn, nếu như đối mặt với hai đồng tử của Huyết Luân Tử Thẩn, uy lực lớn hơn nữa mới có thể chống lại được.
- Không sai! Ngươi thật sự hiểu biết bảv tám phần rồi!
Truyển đến thanh âm khàn khàn của Huyết Luân Tử Thẩn.
Lời vừa nói ra, đám liệp sát giả âm thẳm ẩn núp ỡ bốn phía, cả đám đểu khiếp sợ không hiểu.
Chẳng lẽ Đồng Thuật tuyệt sát của Huyết Luân Tử Thần bài danh thứba Thiên Sát Các. đã bị phá giải rồi sao?
- Khặc khặc khặc... nếu ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể phá giải Huyết Luân Tử Mâu của ta. vậy là sai hoàn toàn rồi!
Huyết Luân Tử Thán phát ra một tràng tiếng cười quái dị sởn tóc gáy.
"Cái gì?" Chẳng lẽ hắn còn có con bài gì chưa lật hay sao?
- Hòm nay, cho ngươi kiến thức một chút uy lực chán chính của Huyết Luân Tử Mâu.
Trong thanh âm khàn khàn của Huyết Luân Tử Thán, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.
Ngay sau đó. liền thấy hai đồng tử màu đò trong mắt hắn. vặn vẹo một cách kỳ dị. chuyển động như lốc xoáy, truyền đển một sức hút kỳ diệu.
Đám liệp sát già ớ phương xa đang xem cuộc chiến, trong lúc chăm chú nhìn vào đồng tử đò như máu kia, đều có cảm giác giống như linh hôn bị rút đi.
- Đừng nhìn vào mắt hắn.
Âm Hắc lãnh đạm nói:
- Đây là chỗ độc đáo của pháp tắc Thông Huyền người này lĩnh ngộ.
Tu sĩ Hóa Thẩn trung kỳ, sớ dĩ được xưng là cường giả Thông Huyển, chinh vì trong quá trình phán thần bọn họ dung hợp hư không, căn cứ thuộc tính công pháp của bản thân, lĩnh ngộ một số quỵ tắc trong thiên địa, gia tăng pháp lực. sinh ra uy lục càng cường đại hơn.
Mà Huyết Luân Tử Thần lại là càng thêm cực đoan, hắn dung nhập pháp tắc độc đáo phản thản lĩnh ngộ được vào đông tử trong mắt. sáng tạo ra bí thuật tinh thân đáng sợ, cùng chính là Đồng Thuật tinh thẩn phán hoá trong đó càng tinh tế hơn.
Giờ phút này, khi Huyết Luân Tử Thẩn chân chính thi triển pháp tắc Thông Huyển của mình, trong cặp Đông tử kia ân chứa lực hút đối với ý thức linh hồn. còn tăng mạnh thêm gấp mấy lần.
Dương Phàm thầm nghĩ không xong, với bản thản mình hiện giờ sử dụng lực lượng linh hồn. còn không đủ để chống lại đổi phương.
Huống chi Huy á Luân Tử Thần còn có được phập tắc Thông Huyền độc đáo của riêng hắn.
Giờ khắc này. Dương Phàm không khỏi bị hai đồng tử của đối phương hấp dẫn, muốn nhắm mắt lại cũng không được nữa rồi.
- Khặc khặc khặc... để xem ngươi làm thế nào chống cự.
Huy á Luân Tử Thẩn phát ra tiếng cười đắc ý:
- Mấy trăm năm mới gặp được đổi thủ nhưnguơi. quá thật có hứng thú. Năm trăm năm trước, một cường giả tu luyện Cửu u Ma Công, u Minh Ma Diễm đạt tới cảnh giới Ngũ u.
Ngay cà ma công bá đạo của hắn, cũng chi miễn cưỡng chống lại được một hỗi. cuối cùng cùng bị ta xóa đi ý thức.
Trên trán Dương Phàm lại tuôn ra mỗ hôi hột.
- Đừng giãy giụa vô ích! Lực lượng linh hồn của ngươi kém ta quá lớn. hơn nữa lão phu độc hữu chính là pháp tắc Thông Huyền, hòm nay ngươi khó thoát khòi chết!
Mặt Huyết Luân Tử Thần trắng bệch, mà lộ ra vẻ tươi cười khiến cho người ta sờn tóc
gáy.
- Dương Đại ca...
Tiêu Hân kêu lên một tiếng, không kìm nôi bay ra động phủ, muốn nghĩ cách cứu viện.
Nhưng mà đúng lúc này.
- Đúng thật là khó thoát khói chết sao?
Dương Phàm khẽ nhếch khóe miệng lộ vẻ cười nhạo:
- Dương mỗ lấy sỡ đoản của mình đối với sớ trường của ngươi, như thế nào không nghĩ tới hậu quả?
"Cái gi?" Huyết Luân Tử Thần mơ hỗ cảm thấy có điểu không ồn.
- Nếu đã không thể chống cự, vậy Dương mỗ phái phá đi không gian huyết thần kia của ngươi.
Thanh âm của Dương Phàm chợt nghiêm túc. trên người nổi lên hư ảnh đó như lửa cao tới mấy chục trượng, cả thảy tản phát ra ánh sáng chói chang như ánh sáng mặt trời, không thể nhin thẳng vào nó.
Cùng một lúc, hắn ngưng tụ ngọn lửa đốm vàng vờn quanh bổn phia không nhiều lắm của Hoán Thiên Nha vào hai tròng mắt.
"Vèo!..."
Bỗng nhiên, vầng mặt trời đỏ trong hai đồng tử của Dương Phàm bộc phát ra một luồng lửa đó đốm vàng.
Thái Hu Thiên Hóa vốn cũng không phải chân chính ý nghía là ngọn lửa thực thể. giờ phút này hai đồng từ vận chuyển sinh ra hiệu quả khó có thể tin: hai đồng từ trong mắt Dương Phàm dường nhưbiến hóa thành hai vầng mặt trời thái cô thiêu đốt vạn vật.
Ngay sau đó, Dương Phàm tiến vào trong vực máu, hai vầng mặt trời kia bùng cháy. trực tiếp thiêu đốt thế giới tinh thẩn u tối.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. lĩnh vực tinh thẩn của Huyết Luân Tử Thẩn tạo thành, bị hai vảng mặt trời đốt cháy.
Thái Hư Thiên Hỏa. không hổ là chân hỏa của Hoán Nha Kỳ. đốt cháy hư không, đốt cháy cả thế giới tinh thân, đốt cháy hết thảy thiên địa vạn vật.
Đám liệp sát giả âm thẩm ẩn núp kia. chi thấy Huyết Luân Tử Thẩn kêu lên thảm thiết một tiếng, thản thể hắn lào đảo. sắc mặt trắng bệch, tâm thẩn bị thương nặng.
Lĩnh vực Huyết Thẩn hắn tạo thành dưới thiêu đốt của Thái Hư Thiên Hóa bị sụp đổ. lập tức hắn bị thương.
Nếu không nhờ lực lượng linh hồn của hắn cường đại tới cực điểm, có thể linh hồn đã bị thiêu đốt mà chết.
- Như thế nào có thể!
Huyết Luân Tử Thẩn nhìn Dương Phàm đầy vẻ hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt như vầng mặt trời của hắn.
- Đa tạ các hạ đã giúp Dương mỗ sáng tạo ra Thái Hư Thần Mâu, đổng thuật tinh thần độc đáo thuộc riêng minh.
Dương Phàm ngạo nghễ đứng sừng sững ở trong hư ánh đỏ như lửa xâm nhiễm trên hư không mấy chục trượng, phảng phất như Thiên Thẩn thái dương viễn cồ.
- Chạy!
Huy á Luân Tử Thần rúng động tới cực điểm, tâm thẩn bị thương, lĩnh vực tinh thẩn tan vỡ, hắn khòng chút nghĩ ngợi, trực tiếp chạy trốn.
- Ha ha... Đâu có đễ chạy như vậy!
Thản hình Dương Phàm nhoáng lẽn một cái, truy đuôi theo, thu liễm Thái Hư Thản Mâu. chuẩn bị phát động Thiên Nhân Một Kích chém chết người này.
- A...
Đúng lúc này. Tiểu Hân ở sau lưng kêu lên một tiếng.
Chi thấy trong dãv núi phia dưới, hiện lên một hư ánh màu đất. đúng là gã trung niên tướng mạo thô tục, trong miệng phun ra một luồng đao gió mắt thường khó thấy, nhằm vào Tiêu Hân, miệng hắn cười lạnh nói:
- Tẳn Hân công chúa! Chi cần giết chết ngươi, nhiệm vụ lần này có thể coi như hoàn thành.
- Ngươi đây là muốn chết!
Dương Phàm ngoái đẩu nhìn lại. hai mắt lại hóa thành hai vầng mặt trời bùng cháy, luông sáng đó nhạt thôi quét trong hư không.
Gã trung niên kia thân thể cứng đờ. cả người đỏ rực.
- A...
Một tiếng kêu thám thiết travền đến, linh hồn hắn bỗng dưng bốc cháy lên. thân thể giống như cái đèn lồng, trong chóp mắt bùng cháy từ trong ra ngoài, hóa thành một "hòa nhân"!
C'hươn2 680: Thái Hư Thần Mâu
- A...
Gã tu sĩ trung niên thô tục dùng thổ độn trồi lên mặt đất. công kích mới phát ra một nửa. bị Thái Hư Thần Mâu của Dương Phàm vừa mới tự sáng tạo ra đánh trúng, linh hồn lập tức bị thiêu đốt. tiếng kêu thê thảm đó truyền tới từ mặt linh hồn.
Toàn thân hắn giống như một cái đèn lồng, cả vật thể lửa đỏ thiêu đốt từ trong ra ngoài.
Khi hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết là lúc linh hồn bị Thái Hư Thiên Hóa đốt cháy. Ngay sau đó toàn thân thê hóa thành một đám lửa bùng cháy, tiếng kêu thám thiết rất nhanh ngừng lại.
"Cái gì. Đồng Thuật tinh thẩn nàỵ lại có thể trực tiép đốt cháy linh hồn đổi phương!" Huyết Luân Tử Thẩn lĩnh vực tinh thẩn bị sụp đả. tâm thẩn bị thương, trong quá trinh hốt hoảngbó chạy, hắn chú ý tới tình huốngphia sau. không khói lộ vẻ mặt kinh hãi: "Người này thiên phú thật đáng sợ. trong khoảng thời gian ngắn lĩnh ngộ Đồng Thuật tinh thẩn nhung lại có được thẩn thông đến mức này. Cũng may lực lượng linh hồn của ta hơn xa hắn. Chi cẩn không Ngay mặt kháng cự với Thái Hư Thần Mâu của hắn, thì không có nguy hiểm gì lớn."
Khi Dương Phàm vận chuyển Thái Hư Thẩn Mâu, hai mắt hóa thành hai vầng mặt tròi bùng cháy, trong ý niệm lúc đó đốt cháy trung niên thô tục Hóa Thản sơ kỳ kia, đám liệp sát giả ẩn núp. không khói hít ngược một hơi khí lạnh.
- Xem ra phải báo lên tổ chức, tinh nguy hiểm của người này tăng mạnh, không ngờ sáng tạo ra Đông Thuật tinh thân không thua gì Huyết Luân Tử Thân, hơn nữa tính công kích càng đáng sợ!
Ảm Hắc lộ sắc mặt ngưng trọng, con ngươi tĩnh lặng sau mặt nạ bộ xương khô. cùng lộ ra một vẻ kiêng kị.
Đồng Thuật tinh thẩn của Huyết Luân Tử Thẩn tuy 1"ẳng lợi hại. nhung thiết yếu phải tìm cách hút ý thức tâm thần của đối thủ vào lĩnh vực huyết thẩn!
Mà Thái Hư Thần Mâu của Dương Phàm thì không cẩn phiền toái như vậy. công kích trực tiếp vào linh hồn..
- Àm Hắc đại nhân! Ngài có biết làm thế nào hóa giải Thái Hư Thẩn Mâu này không? Vừa rồi khi nhìn chăm chú vào đồng tử này. ta lại có một loại ảo giác không thể chống cự!
Bạch Mân tiên tử bên cạnh hắn, vẻ mặt lo âu. bàn tay ngọc hơi nin run.
- ở dưới tình huống lực lượng linh hồn kém không lớn lắm. đối mắt thẳng với hắn không khác gì muốn chết. Cho dù chúng ta cũng không ngoại lệ, bới vì trong công kích bí thuật tinh thản của người này. ân chứa một loại lực lượng nóng cháy cực kỳ đángsợkhó tin...
Trong giọng nói của Âm Hắc rõ ràng mang theo vẻ kiêng kị và thận trọng.
- Ha ha! Để xem ngươi chạy đâu cho thoát!
Dương Phàm lại thu liễm Thái Hư Thẩn Mâu, quyết định nghĩ cách giết chết Huyết Luân Tử Thần, nhân vật đáng sợ này.
Hắn tự biết lực lượng linh hồn cùng trinh độ kỹ xảo của đối phương thập phẩn cao minh, nếu muốn lấy tinh thần bí thuật Thái Hư Thẩn Mâu đổi phó với hắn, chi sợ không thích hợp với thực tế.
Cho nên, hắn chi có dùng Thiên nhân một kích, lấy thế lôi đình đánh chết Huyết Luân Tử Thẩn, tâm thẩn đang bị thương.
Hắn lường trước, đối phương mặc dù thân là tu sĩ Huyết Ma Đạo. nhung Chuyên tu Đồng Thuật tinh thân, hơn phán nửa không am hiêu tác chiến cận thân. Một khi mình thi triên Thiên nhản một kích, có nắm chắc thật lớn đánh chết được hắn.
"Vù!"
Bồng nhiên, hắn dừng lại, nhắm hai mắt. thu liễm hào quang trên người.
Giờ khắc này. trên đinh đẩu của hắn mơ hỗ có thể thấy được một màn hư quang màu đỏ dung nhập phía chán trời, thông suốt trời cao viễn cô kia.
Lúc này nhìn Dương Phàm thật giàn dị tự nhiên, nhưng bầu trời trên đinh đẩu hắn, nớ rộ ra ráng mây màu đỏ nhạt vô hạn, lan tràn khắp hư không thiên địa.
ở trong tầm nhìn của mọi người, đầu tiên là Dương Phàm hào quang nội liễm, lại ờ dưới cảnh quan tráng lệ ở xung quanh, toà ra hào quang màu sắc rực rỡ vô hạn.
Cuối cùng, cả người hắn trờ nén hư vô mờ mịt. phảng phất như hoàn toàn dung nhập vào hư không quanh mình, hòa mình trong màn sương hào quang, như thiên địa hứng lấy mua phùn thấm nhuần vạn vật.
- Không xong!
Huyết Luân Tử Thẩn trong lúc chạy trốn, chợt biến sắc mặt. hắn cảm ứng được một mối nguy cơ trước nay chua từng có.
"Vèo!"
Thản hình của Dương Phàm mờ dẩn nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.
Ngay sau đó. một cái thân ánh cao ngất như chổng đỡ thiên địa. đang ờ cách xa mấy dặm, lấy phương thức quỷ thẩn khó lường hiện ra tại sau lưng hắn.
ờ dưới độ cao Thiên Nhân Mô Thức, tâm thần Dương Phàm tiêu hao cực nhanh, nhung đổi với lực lượng thiên địa thậm chí sử dụng một vài pháp tắc. đêu đạt tới một cái cực hạn.
- A... Đảv là thần thông gì?
Đám liệp sát giả đang âm thảm xem cuộc chiến, gần như ngừng thở.
Giờ khắc này, trong thiên địa dường như chi còn lại có một thân ảnh của Dương Phàm, hơn nữa phóng to gấp trăm gâp ngàn lân. trồ thành thiên nhân viễn cô chống đỡ thiên địa vô
cùng vô tận.
Huyết Luân Tử Thẩn đột nhiên có cảm giác như thán thể roi vào vũng lầy, theo bản năng hắn quav đẩu lại, Dương Phàm trong mắt hắn hóa thành một người khổng lồ cao tận trời, hung hăng tung chường chụp tới.
"Ầm!"
Hư không chấn động, uy lực của một chướng đó lấy danh nghía phát ra từ thiên địa. hắn muốn tránh cũng không được, bị bức bách đến khe hờ thiên địa.
Dương Phàm thi triển bí thuật thẩn thông Thiên nhân một kích, đẩu tiên trên cành giới chiếm cứ một cái điểm cao. đây là Hoán Thiên Nha cùng Hồn Căn thông hiểu bầu trời, cái giá phải trả là tiêu hao thật lớn tinh lực tâm thân.
Thiên nhân một kích chi có một cái chóp mắt. tiêu hao tâm thẩn cũng là gấp trăm gấp ngàn lần thẩn thông bình thường.
Khi tạo thành rồi ờ trong mắt địch nhân, thản hình Dương Phàm phóng to gấp mười gấp trăm lẩn, hóa thành thiên nhân viễn cồ.
ờ thòi điểm bén bờ sống chết này. Huyà Luân Tử Thần cắn răng một cái. lực lượng phản thán cường đại tập trung quanh mình, chống cự lại Thiên nhân một kích ân chứa huyên diệu thông thiên kia.
Đồng thòỊ trên người hắn tia máu tăng vọt, hiện lên một cái màn hào quang màu máu, bên trong ẩn ẩn có thể thấy được một cái hư ánh nón tre.
- Không ngờ là thông linh pháp bảo phòng ngự!
Dương Phàm tung một chưởng kinh thiên, hung hăng chụp đến trên người Huyết Luân Tử Thán, lực lượng mênh mông cuôn cuộn trong thiên địa, ngưng tụ lại trên một chưởng.
"Rắc!"
Huyết Luân Tử Thẩn gãy xương sườn, thán hình bị đánh bay mấy dặm, ớ giữa không trung hộc máu, thông linh pháp bảo phòng ngự kia ngưng tụ thành màn hào quang màu máu, cũng bị đánh vỡ nát.
Thản hình hắn lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, cấp tốc phi độn chạy trốn.
Trước Thiên nhản một kích cường đại nhất của Dương Phàm, nhưng lại không có một kích lấy mạng của hắn.
-... Nếu không nhờ có thông linh pháp bào phòng ngự. dưới một kích vừa rồi kia. chi sợ Huyết Luân Tử Thần đã chết!
Ảm Hắc đâu đội bộ mặt nạ xương khô. trong tròng mắt lặng như nước, đê lộ ra vài tia sợ
hãi.
- Nói như thế. một kích này của hắn chẳng phái là có được năng lực đánh chết cường giả Thông Huyền sao, hắn thật sự chỉ là tu sĩ Hóa Thẩn sơ kỳ ư?
Bạch Mân tiên tử mặt hoa thất sắc hòi.
- Nếu có thông linh phập bào phòng ngự còn có thể chống cự được một chút, nếu không có thòng linh pháp bảo phòng ngự. ít nhất có bảv thành dưới một kích này có thê lấy mạng Thông Huyền giả Hóa Thản trung kỳ.
Âm Hắc lộ vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt chứa đầy kiêng kị thật sâu đậm, còn có vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Đám liệp sát già tại đây nghe vậy, không khói rùng mình ớn lạnh.
- Theo tin tức của Thiên Võng, chiêu này tên là Thiên nhân một kích, khi mới vào Hóa Thẩn KỲ ớ Đại Long Đàm, Dương Phàm này chính là dựa vào chiêu này. đánh bại làm bị thương nặng Lục Chiến. Ngay sau đó chi trong nháy mắt, dùng đòn sát thủ này giết chết Huyết Đồng, cũng chính là đệ đệ của Huyết Luân Tử Thần.
Một gã liệp sát Hóa Thản Kỳ khác, vẻ mặt khủng hoảng báo ra một đoạn tu liệu.
Mà trước đó tên thiếu niên chất phác được gọi là lính mói kia, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm thi triển Thiên nhân một kích ờ xa xa, trong mắt chợt lóe sáng.
- Ha ha! Không nghĩ tới ngươi có được thòng linh pháp bảo phòng ngự!
Dương Phàm không có một kích đánh Huyết Luân Tử Thần mất mạng, có hơi bất ngờ, ý cười trong mắt ngược lại là càng đậm:
- Chi tiếc, ngươi đã bị thương nặng, thương còn thêm thương, không có khá năng chịu đựng tiếp kích thứ hai của ta.
Huyết Luân Tử Thẩn khủng hoảng trong lòng, hắn không bao giờ nghĩ tới lại có một ngày, bóng ma tử vong cách mình gân như thế.
Hắn chuyên tu Đồng Thuật tinh thẩn, trinh độ linh hồn cường đại tới cực điểm, có được bí kỹ người thường không thể ngăn cản. vốn hắn đã dùng rất nhiều tài sản để đổi lấy một kiện thông linh pháp bào phòng ngự, chính là đê cho mình không còn chút sơ hớ nào nữa.
Hắn có lực lượng linh hồn cường đại, không sợ đối thủ dùng công kích tinh thần đà thương hắn.
Và hắn có được thông linh pháp bảo phòng ngự. tu sĩ cùng cấp thực rất khó có thể dùng công kích vật lý và còng kích pháp thuật làm bị thương được hắn.
Theo trên mức độ đó mà nói, hắn ớ trong cùng một cấp đích thật là không có sơ hớ.
Chi tiếc, hắn gặp phải chính là Dương Phàm, bất kể là lâm thòi tự nghĩ ra Thái Hư Thần Mâu hay là đòn sát thủ Thiên nhân một kích, đều là tồn tại vượt khòi lễ thường.
"Chẳng lễ ta cứ thế này chết sao?" Huyết Luân Tử Thần ở trong quá trình kiệt lực chạy trốn, chua xót thẳm nghĩ.
ở trong mắt người khác hắn được coi như là tử thẩn, vậy mà cũng có một Ngày hắn phải đối mặt vói tử vong.
Cùng lúc ấy. trong tẩngmâv cách nơi đây ngoài mấy ngản dặm.
Hai luồng mây sáng xuyên qua hư không mà đến.
Trong đó một gã thanh niên tóc ngắn, thân mặc giáp da màu xanh, sắc mặt lạnh lùng, cẩm trong tay trường kích bẳng đồng xanh, oai hùng bất phàm.
Nếu Dương Phàm ớ đây. nhất định nhận ra người này. đúng là Lục Chiến lúc trước bại dưới tay hắn.
- Xem ra dường như chúng ta tới hơi chậm rồi.
Bên cạnh Lục Chiến, một vị nam nhản tuấn lãng mặc vũ y màu trắng, sắc mặt ôn hòa. mắt nhìn về phương xa, khẽ thớ dài nói.
- Tương nhị thúc! Ý ngài nói. Tẩn Hân công chúa đã bị bọn họ giết chết...
Lục Chiến bỗng nhiên biến sắc.
Vị trung niên vũ y bén cạnh này chính là Lục Tương một trong bổn đại Vân tướng dưới trướng Lục Vân Hầu, cũng chính là nhị thúc của Lục Chiến.
- Đúng! Rất nhiều sát thủ trong Thiên Sát Các. Tuy rằng chúng ta cũng nhận được tin tức đúng lúc, nhưng vẫn chậm một bước.
Trên gương mặt anh tuấn của Lục Tương, vẫn luôn ôn hòa như vậy. trong giọng nói có một sức thu hút đặc biệt.
- Ngươi ờ lại đây chuẩn bị giải quyết tốt hậu quả, việc này để ta đi giải quyết!
Lục Tương phản phó.
- Dạ, Nhị thúc!
Lục Chiến cung kính nói.
Mà Ngay sau đó. Lục Tương ngưng lại tại chỗ. nhẩm mắt, trên người nổi lên một dao động kỳ diệu, phạm vi ngàn dặm trong không gian, dâng lên một uy áp cuôn cuộn kinh thiên.
"Vù!"
Cùng một lúc thi pháp, đám mây sáng dưới chán hắn rung động một cái. lao đi hướng phía trước.
- Có nhị thúc ra tay. hẳn có thể giài quyết đễ như trớ bàn tay.
Lục Vân thì thào lẩm bẩm.
- Tiểu Hân! Chuẩn bị rút lui!
Dương Phàm ở dưới độ cao Thiên Nhân Mô Thức, thân hình nhoáng lên một cái. trở lại bén cạnh Tiêu Hân, nắm tay nàng kéo đi.
"Vù!"
Thanh Điểu Phi Phong ớ sau lung chóp một cái, dưới bầu tròi màu xanh, hai người biến mất không thấy.
- Chuyện gì xày ra?
Đám người Âm Hắc sửng sốt. Bạch Mân tiên tử cũng không hiêu được.
- Không ngờ ta không chết...
Huy á Luân Tử Thần khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn về phương hướng hai người Dương Phàm biến mất.
Mọi người đều ngần ra. nghi hoặc vạn phần.
Chi có thiếu niên chất phác trong tiểu đội liệp sát. thẳm nghĩ: "Không xong!"
Nhưng mà đúng lúc này. trong tầng mâv phía chân trời nhộn nhạo, một cổ uy áp mãnh liệt từtrẻn không trung ập xuống, che phủ phạm vi ngàn dặm.
Trong phạm vi ngản dặm, buông xuống một lực lượng không thể ngăn cản.
- Đây... chẳng lẽ là?
Thân mình Àm Hắc run lên. trong đòi hắn đã từng thấy cảnh tượng như vậy.
- Đám liệp sát các ngươi khôngbiết tốt xấu, dám đuồi giết công chúa Đại Tẳn ớ trong thế lực Thiên Vân Châu, để Lục mỗ tiêu diệt các ngươi!
ơ trung tâm phía chân trời rung Chuyên kia, truyên tới một thanh âm như Thiên Thân.
"Ầm!"
Không gian chấn động, một phản thẩn lực mênh mông cuồn cuộn buông xuống, thẩn thức chi có thể bắt giữ được mười mấy hư ánh.
Ảm Hắc và Bạch Mân tiên tử kêu lên một tiếng đau đớn, đồng loạt hộc máu, bén cạnh sáu gã liệp sát cấp Hóa Thân, cả đám đêu rơi xuống đất bó minh, hôn phi phách tán.
- A A A...
Tiếng kêu thảm thiá liên tiếp, mấy chục tên liệp sát âm thẩm ẩn núp. cả một đám ngã xuống đất bó mình, hồn phi phách tán.
"Bùmbùmbùm..."
Huyết Luân Tử Thẩn chi cảm thấy trước mắt tối sầm. thán hình nhoáng lên một cái. từ giữa không trung rơi xuống đất. hoảng sợ tới cực điểm:
Hóa Thẩn... Đại... Tu sĩ!