Bốn giờ sáng, trải qua hai giờ giao lưu thân thiết, Tiêu Dật và Sở Mặc liền trao đổi ý kiến về các vấn đề phổ biến là hợp tác, chia phần, buôn lậu. Cuộc đàm chuyện của hai người tiến hành trong không khí nhẹ nhàng thân thiện, Sở Mặc tràn đầy khẳng định tác dụng trọng yếu của Tiêu Dật trong đại nghiệp buôn lậu, còn khích lệ Tiêu Dật tiếp theo cứ phát dương tinh thần không sợ khổ không sợ mệt, tiếp tục phát huy và mở rộng tác dụng này. Tiêu Dật nhận được sự khẳng định của Sở Mặc, đồng thời cũng khen ngợi và ao ước về tác dụng mà Sở Mặc sắp phát huy, để xây dựng một tán dù bảo vệ ổn định, hơn nữa mong đợi hợp tác của hai người trở thành phạm quy cho quan thương cấu kết. Tới lúc cuối, hai người thân thiếp chụp ảnh lưu niệm.
Trên đây, là cc của thú nhân thế giới đưa tin!
Tình hình thực tế là, trải qua các loại thủ đoạn uy hiếp, đe dọa, dụ dỗ… của Sở Mặc, Tiêu Dật từ hoài nghi do dự ban đầu cuối cùng tới thỏa hiệp nhận mệnh, song phương cuối cùng liền hợp tác đạt thành một chuỗi hiệp nghị bước đầu.
Bàn tới lúc cuối, Tiêu Dật đã buồn ngủ tới mở mắt không nổi, hiện tại y tuy cũng miễn cưỡng tính là tiên nhân, nhưng vẫn duy trì quy luật nghỉ ngơi của nhân giới. Tối nay trước tiên là mất ngủ, sau đó lại bị dọa, cuối cùng tuy đã hoàn toàn hòa giải với Sở Mặc, nhưng những lo lắng ưu phiền trên mặt tâm lý trực tiếp dẫn tới tinh thần mỏi mệt, tới mức sau đó, Tiêu Dật miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, hoàn toàn không để ý Sở Mặc rốt cuộc nói cái gì, chỉ là không ngừng gật đầu theo lời Sở Mặc.
Sở Mặc chú ý thấy trạng thái của Tiêu Dật, ý cười vụt qua trong mắt, ngừng vấn đề đang nói, ôn hòa nói: “Cậu đi ngủ trước đi, có gì ngày mai lại nói.”
Câu này rơi vào tai Tiêu Dật quả thật như tiếng trời, y sớm đã muốn ngủ, nếu không phải vì không muốn thua Sở Mặc về mặt khí thế, cưỡng ép mình ngồi thẳng tắp, y đã hận không thể nằm xuống thoải mái mà nghe. Lúc này nghe Sở Mặc nói vậy, Tiêu Dật không chút khách khí, lập tức ngã xuống giường mình.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn nổi lên trong trụ sở, cả trụ sở kịch liệt dao động.
Tiêu Dật mới ngã được một nữa nương theo độ dao động của căn phòng xém chút ngã xuống đất, giây tiếp theo, thân hình Sở Mặc lướt tới, ôm lấy y.
Cơn buồn ngủ của Tiêu Dật trải qua biến cố này sớm đã không cánh mà bay, y kinh ngạc lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhất thời quên đẩy Sở Mặc ra.
“Xảy ra chuyện gì?”
Chân mày Sở Mặc khẽ nhíu, lúc này, trừ tập kích của khu trung ương, hắn nghĩ không ra khả năng nào khác.
Suy nghĩ thoáng qua, chuông cảnh báo chói tai vang lên trong trụ sở, “Địch tập kích, địch tập kích!” Khi tiếng cảnh báo vang lên, không ngừng có tiếng nổ thật lớn truyền tới từ phía trên trụ sở, căn phòng cũng càng lúc càng lắc lư lợi hại theo tiếng nổ. Sở Mặc thu dọn y phục của hai người bỏ vào càn khôn tay áo, trực tiếp ôm Tiêu Dật nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Vượng Tài!” Tiêu Dật vội vàng quay đầu la lớn về hướng cái gối.
Vượng Tài vù một tiếng bay qua, ngoan ngoãn nằm trên đầu Tiêu Dật.
Trên bầu trời chính giữa trụ sở, vô số thú nhân kinh hồn bất định ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên ngoài màn bảo hộ màu lam nhạt trên không, mấy nam tử tóc dài mặc trường bào màu trắng, đang đứng giữa không trung, bày những vũ khí kỳ quái, không ngừng nhắm vào màn bảo hộ bắn ra tia lửa màu xanh.
Y phục của đối phương có phần giống tế ti của tôn giáo phương Tây mà Tiêu Dật từng thấy trong phim, y chần chờ nhìn Sở Mặc, “Là người của ma pháp thế giới?”
Sở Mặc đang định trả lời, máy liên lạc trong tay đột nhiên vang lên, là Lộ, bảo hắn dẫn Tiêu Dật đi tới quảng trường thành phố của khu D-6 hội họp. Nơi đám người Tiêu Dật đứng là ở khu sinh hoạt nằm phía sau, cách nơi yêu cầu hội họp của Lộ còn một khoảng. Cùng lúc này, mấy liên lạc của các thú nhân xung quanh cũng đều lần lượt vang lên, rất nhanh Tiêu Dật nhìn thấy các thú nhân lũ lượt hóa thú, đủ loại dã thú cực đại xuất hiện trước mặt hai người. Các thú nhân rõ ràng cũng nhận được mệnh lệnh giống nhau, lần lượt chạy về phía trước, trên lưng mỗi dã thú còn chở á thú của họ.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, vô thức nhìn sang Sở Mặc.
Chân mày Sở Mặc không tự chủ nhíu lại, nhưng rất nhanh hạ quyết định, trong chớp mắt, một con hắc báo cực to xuất hiện trước mặt Tiêu Dật. Lông hắc báo bóng loáng, rõ ràng vô cùng xinh đẹp trong bóng đêm.
Tiêu Dật lúng túng nhìn hắc báo, lùi lại một bước, chần chừ nói: “Không cần đi?”
Hắc báo không kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Dật, lạnh giọng nói: “Mau lên.”
Tuy Sở Mặc chủ động yêu cầu như thé, nhưng Tiêu Dật vẫn cảm thấy áp lực quá lớn, y chần chờ đi tới đi lui vài bước, do dự không dám cưỡi lên, y thực lo lắng ngày nào đó Sở Mặc đột nhiên nhớ ra vụ này, trở mặt tính nợ với y.
Sự chần chừ của Tiêu Dật khiến Sở Mặc vô cùng bất mãn, hắn quẫy quẫy đuôi trực tiếp quấn lấy eo Tiêu Dật, đặt vững trên lưng mình, lạnh giọng nói: “Giữ chặt ta.”
Vừa nói xong, Sở Mặc đã giống như gió lao đi. Tiêu Dật không biết, huyết thống yêu thú trong người Sở Mặc không phải là yêu thú bình thường, mà là thượng cổ dị thú trong yêu thú, ngự phong kim tinh báo. Thân hình hắc báo quá nhanh, Tiêu Dật còn chưa phản ứng lại đã cảm thấy cơn gió mãnh liệt ập tới, y xém chút nữa đã ngã xuống, thời khắc mấu chốt, đuôi hắc báo đã quấn lấy y.
Tiêu Dật ngồi vững lại do dự một chút, cúi người ôm cổ hắc báo, kỳ thật y rất muốn giống như á thú mới vụt qua vừa rồi chỉ cần nắm lông trên cổ dã thú dưới thân là có thể, nhưng lông trên người hắc báo quá ngắn căn bản không thể nắm, Tiêu Dật chỉ đành lúng túng dán lên người Sở Mặc, ôm chặt cổ hắn.
Tiêu Dật đương nhiên lúng túng không thôi, nhưng Sở Mặc ở dưới sau khi trải qua không thích ứng ban đầu, ngược lại rất thích cảm giác hóa thành thú hình nghênh gió mà chạy. Khi ở tiên giới, tuy mấy người thân cận bên cạnh hắn đều biết huyết thống yêu thú của hắn, nhưng vì nguồn gốc huyết thống của hắn tới từ mẫu tộc, xuất phát từ vài nguyên nhân, người bên cạnh hắn đều không dám ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này, bản thân Sở Mặc thì cũng luôn rất cố kỵ chuyện này.
Tới thú nhân thế giới, khi tình thế cấp bách, lần đầu tiên hắn chọn hóa về thú thể, sau đó hắn phát hiện kỳ thật thú hình của không khiến hắn phản cảm như hắn tưởng tượng. Tiếp theo, lần thứ hai, lần thứ ba, cho tới hiện tại hắn thậm chí còn thích cảm giác bay nhảy tùy ý này. Ngự phong kim tinh báo vốn chính là yêu thú thuộc tính gió, nghênh gió mà chạy tùy ý như vậy càng có thể kích thích tiềm lực huyết mạch trong người. Sở Mặc thậm chí ẩn ẩn phát hiện, tu vi vẫn dậm chân không tiến của hắn tựa hồ đã có dấu hiệu tăng thêm trong lúc chạy.
Đầu óc Sở Mặc tuy đã trầm mê trong suy nghĩ của mình, nhưng hắn cũng không quên phân ra một chút để chú ý động tĩnh của Tiêu Dật. Cảm thụ Tiêu Dật dán lên lưng mình, ôm chặt cổ mình, Sở Mặc bất ngờ phát hiện, hắn không có bất cứ cảm giác bài xích nào.
Nghĩ tới sự kháng cự của Tiêu Dật lúc đầu, con mắt màu vàng của hắc báo cực đại khẽ híp lại, trên gương mặt lãnh khốc xẹt qua ý cười. Hắn đương nhiên biết Tiêu Dật sợ cái gì, nhưng lại nhịn không được nghĩ có cần ghi nhớ chuyện này, sau này tìm cơ hội hù dọa Tiêu Dật một chút. Nói ra, Sở Mặc ban đầu cũng không nghĩ sẽ hóa thành thú hình chở Tiêu Dật, nhưng thú nhân bên cạnh đều làm như thế, hắn nếu chạy một mình, khó tránh khiến người ta chú ý. Hắn là dự định trước khi quay về tiên giới sẽ nói rõ lai lịch thân phận của mình cho Lộ, nhưng hiện tại đang gặp địch tập kích, không phải là thời cơ tốt để nói rõ. So với việc vì đi một mình mà bị mọi người suy đoán, còn phải tốn một phen giải thích, không bằng dứt khoát dung nhập với mọi người, dù sao Tiêu Dật về tiên giới rồi cũng không dám nói lung tung.
Tốc độ của Sở Mặc cực nhanh, tuy xuất phát chậm hơn rất nhiều thú nhân, nhưng một đường nhanh như chớp, ngược lại hắn là người gần đích tới nhất.
Từ xa, một con hổ màu trắng thật to đứng trước mặt tất cả dã thú, bóng dáng nho nhỏ của Lạc Phi thoải mái co mình trên lưng con hổ. Nhìn thấy Tiêu Dật đi tới, hắn từ xa vẫy vẫy tay với Tiêu Dật, tỏ ý Tiêu Dật bảo Sở Mặc qua đây.
Tiêu Dật không biết Sở Mặc có nhìn thấy Lạc Phi ra hiệu không, do dự một chút, vẫn mở miệng nhắc nhở một câu.
Hơi thở nóng ấm thổi qua lỗ tai mẫn cảm của hắc báo, thân hình hắc báo hơi dừng lại một cái khó nhận thấy, tiếp theo chạy qua chỗ Lộ. Hắn một đường chạy tới, dã thú bên cạnh đều lần lượt nhường đường, giúp Sở Mặc dễ dàng đi tới bên cạnh Lộ.
Tiêu Dật cưỡi trên lưng Sở Mặc, cảm thụ ánh mắt kính sợ của dã thú hai bên, cũng có cảm giác được vinh hạnh lây, nhưng Tiêu Dật nhịn không được nghĩ, nếu cảm giác kính sợ này là nhằm vào y thì tốt rồi. Vì hắc báo hiện tại là đi qua, nên Tiêu Dật không cần phải tiếp tục ôm cổ hắc báo nữa, y hơi ngồi thẳng dậy, tưởng tượng mình là quốc vương cưỡi trên hắc báo tuần thị lãnh thổ, cảnh tượng này quả thật không gì sướng hơn. Đương nhiên, về mấy suy nghĩ ảo tưởng đó, Tiêu Dật quyết định chôn kín trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai, y không dám tưởng tượng phản ứng của Sở Mặc sau khi biết.
Sở Mặc rất nhanh đi tới cạnh Lộ, Lộ quay đầu, hơi gật đầu với Sở Mặc, thú nhân xung quanh càng tụ càng đông, hầu như tất cả cư dân của thành phố đều tập trung lại, sói, hổ, báo, gấu, đủ loại dã thú Tiêu Dật có thể nghĩ tới đều có, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, Tiêu Dật đã cho rằng y đang ở thảo cầm viên.
Tấn công bên ngoài màn bảo vệ càng lúc càng kịch liệt, đối phương rõ ràng cũng nhìn thấy bọn họ đang tập trung, gia tăng thêm hỏa lực ý đồ muốn nhanh chóng phá tung màn bảo vệ. Nương theo pháo hỏa lưu chuyển bên ngoài màn bảo vệ, cả thành phố không ngừng dao động, đã có nhà ở bắt đầu đổ sụp, Lộ thấy mọi người đã đến đủ, lập tức nhanh chóng hạ lệnh, bên dưới quảng trường thành phố là nơi tránh nạn ngầm mà năm đó đặc biệt xây dựng, tất cả á thú và hài đồng nhỏ tuổi của khu D-6 lập tức đều phải vào nơi tránh nạn ngầm, do Hoằng Ảnh dẫn đội chấp pháp một ở lại đó canh gác, thú nhân khác đều cùng hắn phân ra bốn cửa thành, chuẩn bị nghênh đón tấn công của khu trung ương. Đợi khi màn bảo vệ bị công phá, mới là lúc thú nhân chân chính bước lên chiến trường.
Phân phó xong các nhiệm vụ, Lộ hồi phục nhân hình, Lạc Phi ôm chặt hắn, dùng sức nói: “Phải sống.”
Lộ gật đầu, dịu dàng hôn lên đầu Lạc Phi, “Em cũng vậy.”
Hai người nói ngắn gọn, nhưng là chúc phúc sâu nhất cho đối phương. Thú nhân xung quanh cũng lần lượt trở về nhân hình, cùng á thú bên cạnh nói gì đó. Dưới tình hình này, Sở Mặc cũng hồi phục nhân hình, Tiêu Dật và hắn mặt đối mặt, do dự một chút, cũng học theo Lạc Phi thấp giọng nói: “Nhất định phải sống sót.”
Sở Mặc gật đầu, chiến trường không có mắt, đặc biệt là còn có người hoàn toàn không hiểu ma pháp thế giới như hắn, cho dù hắn tự đại, cũng không dám đảo bảm nhất định có thể an toàn không thương tổn. Nhìn Tiêu Dật ngoan ngoãn đứng trước mặt, Sở Mặc nghĩ nghĩ, bước lên một bước, ôm Tiêu Dật, thấp giọng nói vào tai y: “Đợi lát nữa nếu không ai chú ý, cậu liền mang Lạc Phi về nhân giới đừng lưu lại đây.”
Động tác của Sở Mặc vô cùng thân mật, Tiêu Dật ngây ra một lát mới phản ứng lại, Sở Mặc có lẽ là sợ người khác nghe thấy. Tiêu Dật lúng túng dán vào lòng Sở Mặc, không đẩy hắn ra, nhẹ ừ một tiếng.
Các thú nhân lục tục rời đi, Sở Mặc cũng mang theo một tốp thú nhân chạy về hướng cửa thành tây. Tiêu Dật nhìn bóng lưng Sở Mặc đi xa, không biết có phải là chịu ảnh hưởng của cảm xúc xung quanh không, không hiểu sao y cảm thấy lòng trở nên nặng nề.
Lạc Phi nhẹ đứng bên cạnh y, an ủi, “Yên tâm đi, Sở Mặc lợi hại như thế, nhất định sẽ không có chuyện.”
Ánh mắt Tiêu Dật lấp láy, AQ nghĩ, y mới không phải lo lắng cho Sở Mặc mà, chỉ là cảm thấy bầu không khí này khiến người ta buồn bã.
Khi đại bộ phận thú nhân đã đi, Hoằng Ảnh lưu lại rất nhanh chỉ huy các á thú và ấu đồng tại đó tuần tự đi vào nơi tránh nạn ngầm. Tiêu Dật nhìn bóng dáng Sở Mặc lần cuối, đi theo Lạc Phi vào nơi tránh nạn. Y quyết định rồi, y phải lưu lại đây, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt không bỏ đi. Sở Mặc có thể lên chiến trường vì những người bạn quen biết không lâu, tuy y không thể làm gì, nhưng cũng không nguyện ý bỏ lại mọi người.
Lại nói, y còn có đòn sát thủ. Tiêu Dật nghĩ rồi sờ sờ Vượng Tài trên đầu. Y không biết cực hạn của Vượng Tài là bao nhiêu, một lần nhiều nhất có thể nuốt bao nhiêu người, nếu thật không được, đến lúc cuối, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, y có thể bảo Vượng Tài nuốt hết bọn họ, toàn bộ mang về nhân giới.
Thời gian cứ thế từng chút trôi qua trong lúc Tiêu Dật nghĩ lung tung, nơi tránh nạn ngầm nằm rất sâu dưới đất, là Lộ đặc biệt thiết kế để dùng tránh nạn, xây dựng vô cùng kiên cố. Cho dù bên ngoài chiến đấu kịch liệt, nhưng truyền vào đây cũng chỉ còn những chấn động nhỏ nhặt, cảm xúc của mọi người cũng coi như bình tĩnh.
Tiêu Dật an tĩnh ngồi trong góc, không bao lâu liền cảm thấy sau lưng có người đang kéo y.
Y nghi hoặc quay đầu nhìn, thì thấy một con báo con toàn thân đen kịt chỉ to bằng hai bàn tay người lớn đang gặm gặm cắn cắn kéo kéo góc áo y, một bộ cùng góc áo không đội trời chung.
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn báo con, trong đầu hiện lên hình dáng Sở Mặc trước đó, y cảm thấy y tựa hồ được thấy phiên bản nhỏ của Sở Mặc. Xuất phát từ tâm lý mà ngay cả Tiêu Dật cũng không thể nói rõ, y cẩn thận ôm báo con vào lòng, vô ý trêu chọc nó.
Báo con nhạy bén cảm thụ sự yêu thích của Tiêu Dật đối với nó, hừ hừ kêu lên, không ngừng ủn ủn vào ngực Tiêu Dật.
Lạc Phi đi lấy nước về nhìn thấy báo con trong ngực Tiêu Dật thì vô cùng ngạc nhiên, “Từ đâu tới vậy?”
Tiêu Dật tỏ ý nhìn sau lưng, ánh mắt Lạc Phi trở nên dịu dàng, trong hầm tránh nạn mọi người đều tụ lại với nhau, khó tránh tiểu thú nhân sẽ chạy loạn khắp nơi, dù sao cũng không lạc nổi, người lớn cũng không để ý. Nhìn báo con không ngừng chui vào lòng Tiêu Dật, trong mắt Lạc Phi hiện lên ý cười cổ quái, trêu chọc, “Nó đói rồi, chắc là xem cậu thành á thú.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Dật sau lời nói của Lạc Phi liền cứng lại, y câm nín nhìn báo con trong ngực, báo con ý thức được tầm mắt của y, ngẩng đầu lộ ra nụ cười không răng.
Có lẽ có báo con giết thời gian, Tiêu Dật cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn, khi y lần thứ ba chuẩn bị đút báo con trong ngực ăn gì đó, lối vào nơi tránh nạn đột nhiên truyền tới một trận xao động, đám Lộ đi vào.
Thương vong một phần sáu, Lộ dẫn thú nhân khu D đánh lui đợt tấn công đầu tiên của khu trung ương. Thú nhân trở về hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, không bao lâu, khắp nơi trong căn cứ vang lên tiếng khóc đè nén, hiển nhiên có người nhà của á thú không trở về nữa.
Tiêu Dật hầu như vô thức tìm kiếm bóng dáng Sở Mặc trong đám người trở về, khi y nhìn thấy Sở Mặc hoàn hảo không thương tích xuất hiện trước mặt, trên mặt hiện lên nụ cười chân thật từ nội tâm.
Ánh mắt Sở Mặc dừng lại rất lâu trên mặt Tiêu Dật, nhìn Tiêu Dật vì hắn trở về mà lộ ra nụ cười chân thành, Sở Mặc cũng bất giác mỉm cười.
Khi hai người đang mỉm cười nhìn nhau, báo con trong ngực Tiêu Dật vì đã lâu không được ăn gì mà bất mãn hừ hừ.
Cùng là khí tức loài báo khiến báo con vô cùng thân cận với Sở Mặc, con mắt màu hổ phách nửa híp nửa mở nhìn Sở Mặc, hai cái chân nhỏ tí hơi mở ra, một dòng nước trong bắn thẳng về hướng Sở Mặc.
Tiêu Dật, “…”
Sở Mặc, “…”
Vượng Tài, “…”
Vượng Tài cảm thấy bị báo con đoạt đi sự chú ý của Tiêu Dật thầm nghĩ, Vượng Tài chưa từng tiểu bậy, hừ!