Hai giờ sáng, chính là thời gian khuya nhất trong ngày.
Dưới ngọn đèn màu trắng ở đầu giường, Tiêu Dật sắc mặt nghiêm túc ngồi đối diện Sở Mặc, nếu bỏ qua bộ đồ ngủ trên người y, đồng dạng cũng bỏ qua bộ đồ ngủ trên người Sở Mặc, hai người trông có vẻ giống tinh anh đang ngồi trên bàn đàm phán.
Đương nhiên tinh anh gì đó đều là ảo giác của Tiêu Dật, trên thực tế, Tiêu Dật cứng mặt, dựng thẳng người, mặt không biểu cảm nhìn Sở Mặc, cố gắng bày ra vẻ khí thế lãnh liệt, để mong không bị thua về khí thế. Mà Sở Mặc chỉ đơn giản dựa nghiêng ở đầu giường, một chân hơi gập lại, ngón tay thon dài nhẹ gõ gõ lên cái chân hơi gập lại đó, vẻ mặt thong dong đối diện Sở Mặc.
Hai người ai cũng không mở miệng trước, cứ thế yên tĩnh nhìn nhau. Tiêu Dật tự cảm thấy nắm giữ vận mệnh của Sở Mặc, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải trầm khí, ngàn vạn lần đừng bị khí thế của Sở Mặc dọa sợ, bị đối phương dắt mũi, chuyện liên quan đến an nguy tương lai của y và đám người Từ Sắt Nguyên cùng đại kế buôn lậu kiếm tiến của y, lần này y nhất định phải chiếm thế chủ động.
Thấy Tiêu Dật cố gắng căng cứng mặt, trong mắt Sở Mặc xẹt qua ý cười cực nhanh, ý thức được Tiêu Dật không định chủ động mở miệng, Sở Mặc chậm rãi nói: “Hình như cậu chưa từng hỏi ta, lúc đầu tại sao xem cậu là dư nghiệt Vân Lam?”
“A!”
Câu mở đầu của Sở Mặc quá ngoài dự liệu khiến Tiêu Dật nhất thời không kịp phản ứng, y nghĩ qua rất nhiều câu mở đầu của Sở Mặc trong đầu, cái gì mà, “Cậu có gì muốn nói với ta không?”, “Cậu có phải có chuyện giấu ta không?”, “Cậu vừa rồi đi đâu?”, nhưng y làm sao cũng không ngờ câu đầu tiên của Sở Mặc lại là một câu không chút liên quan như vậy.
Tiêu Dật hồi thần, cảnh giác nhìn Sở Mặc, Sở Mặc lợi hại cỡ nào y đã đích thân lãnh giáo, y không tin Sở Mặc sẽ hỏi một vấn đề khó hiểu không liên quan, khẳng định bên trong có thâm ý gì. Nhưng nói ra, Tiêu Dật thật sự muốn biết, lúc đó rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà y bị xem là dư nghiệt Vân Lam.
Suy nghĩ xong, Tiêu Dật quyết định thuận theo chủ đề của Sở Mặc, “Tại sao?”
Sở Mặc nhàn nhạt đảo mắt nhìn Tiêu Dật, không nhanh không chậm giải thích, “Nơi ở của cậu tại Nhược Thủy châu nằm sát vách với người của dư nghiệt Vân Lam, Mặc Hương Các mà cậu thích đi nhất, là đại bản doanh tại Nhược Thủy châu của dư nghiệt Vân Lam. Kim ngư vệ theo dõi cậu rất lâu, xác định cậu bộ dạng đáng nghi.”
Lúc đó Sở Mặc xuất hiện là ở tiểu viện cách vách, Tiêu Dật đã đoán ra hàng xóm cách vách có gì đó không ổn, nhưng y không ngờ đến ngay cả Mặc Hương Các cũng có dính líu vào. Nghe xong lời giải thích của Sở Mặc, Tiêu Dật nghĩ tới thời gian này mấy lần xém mất mạng, cư nhiên là vì hai lý do đơn giản như thế, lập tức nổi lên bất mãn, mang theo trào phúng nói: “Chỉ vì có bộ dạng đáng nghi mà tôi liền bị coi là dư nghiệt Vân Lam, vậy kim ngư vệ cũng quá không chịu trách nhiệm rồi!”
Sở Mặc làm như không nghe thấy châm chích của Tiêu Dật, đột nhiên đổi sang vấn đề khác, “Cậu có biết Triệu Trưởng Tân của sở tuần kiểm Nhược Thủy châu là người của dư nghiệt Vân Lam?”
Tiêu Dật không biết Triệu Trưởng Tân là ai, nhưng sở tuần kiểm thì biết, ý của Sở Mặc là nói bên trong sở tuần kiểm có nội ứng của dư nghiệt Vân Lam, nhưng như vậy có liên hệ gì với chuyện y bị oan?
Nét không hiểu lồ lộ trên mặt Tiêu Dật, Sở Mặc hàm ý sâu xa nhìn y một cái, tiếp tục nói: “Có người tra ra được Triệu Trưởng Tân che giấu ranh giới dao động hai giới tiên nhân tại Nhược Thủy châu, trong thời gian hắn nhận chức ở sở tuần kiểm, người duy nhất có thể khiến hắn che giấu chỉ có dư nghiệt Vân Lam thường xuyên tới nhân giới.”
Tiêu Dật nghe tới đây, tim bắt đầu đập thình thịch, y ẩn ẩn đoán được Sở Mặc tiếp theo định nói gì.
Quả nhiên Sở Mặc lại lần nữa chậm rãi mở miệng: “Xác định cậu là dư nghiệt Vân Lam còn có một lý do, cậu có muốn nghe hay không?”
Chuyện tới nước này, Tiêu Dật lẽ nào còn có thể nói không nghe sao? Y cố gắng cứng mặt, ra vẻ thản nhiên nói, “Anh nói đi.”
Khóe môi Sở Mặc hơi nhếch, trong mắt xẹt qua ý cười cực nhanh, tiếp theo khẽ rũ mắt, che giấu cảm xúc trong đó, kiên nhẫn chậm rãi mở miệng: “Người của kim ngư vệ phát hiện rất nhiều vật phẩm nhân giới bên người cậu, không chỉ là cậu, còn có Từ gia Từ Sắt Nguyên và Lâm gia Lâm Thính Hải qua lại thân mật với cậu, cạnh họ cũng xuất hiện vật phẩm nhân giới. Liên hệ với chuyện dư nghiệt Vân Lam ở sát vách cậu, nơi cậu thường đến nhất lại là Mặc Hương Các, nhận định cậu là dư nghiệt Vân Lam cũng là thường tình.”
Tiêu Dật nghe tới đây đã hoàn toàn hiểu rõ tai bay vạ gió này rốt cuộc là chuyện ra sao, chỉ là trong lòng y một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm vì biết chân tướng, ngược lại triệt để trầm xuống, vì trong lời vừa rồi của Sở Mặc đã nhắc tới Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải. Chân mày Tiêu Dật chau lại, bắt đầu lo lắng cho hoàn cảnh của Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải. Y sớm nên biết sau khi y bị ngộ nhận là dư nghiệt Vân Lam, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải có quan hệ thân thiết với y sao có thể không bị kéo vào? Chỉ là y vẫn luôn cảm thấy bản thân bị oan uổng, sau đó lại cởi bỏ hiểu lầm với Sở Mặc, thế là nhất thời quên mất chuyện tiên giới, cũng không biết Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải hiện tại ra sao rồi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật lại không thể trầm tĩnh nổi, dứt khoát nhìn Sở Mặc, “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
Sở Mặc khẽ nhíu mày, phản ứng của Tiêu Dật quả nhiên chứng minh suy đoán của hắn, Tiêu Dật vẫn luôn về là nhân giới mà không phải tiên giới, đối phương không biết tình hình tiên giới. Như vậy, Sở Mặc càng thêm nắm chắc mấy phần khả năng mình về được tiên giới. Tuy hắn vẻ ngoài thong dong, cũng nhìn ra Tiêu Dật đang dao động về vấn đề có nói rõ với hắn không, điều này có nghĩa là Tiêu Dật vẫn luôn suy nghĩ chuyện mang hắn về tiên giới, nhưng hắn đã quen nắm chắc toàn bộ mọi chuyện trong tay mình, sẽ không hoàn toàn đặt cược vào thái độ của Tiêu Dật.
Suy nghĩ xong, thần sắc Sở Mặc càng thêm thong dong, không nhanh không chậm từ từ mở miệng, “Vừa rồi cậu là về nhân giới sao?”
Tiêu Dật không còn tâm tình ẩn giấu, dứt khoát gật đầu.
Sở Mặc mở miệng tiếp, “Nếu ta đoán không sai, cậu có thể qua lại những thế giới bất đồng, chẳng hạn nhân giới và tiên giới?”
Tiêu Dật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
Sở Mặc nghi hoặc nhìn qua, Tiêu Dật nhíu mày: “Tôi không có cách nào trực tiếp từ nơi này về tiên giới, chỉ có thể về nhân giới rồi chuyển tiếp.”
Chuyện này, Tiêu Dật cũng không rõ tại sao, y từng thử cảm ứng tiên giới ở đây, nhưng vết bớt thái cực tại ngực lại không có một chút phản ứng, nhưng y về nhân giới thì không có bất cứ vấn đề gì.
Lời của Tiêu Dật không nằm ngoài dự liệu của Sở Mặc, tuy Tiêu Dật mấy lần chọn về nhân giới, có thể nói là yêu thích và quen thuộc nhân giới hơn, nhưng cũng có một khả năng khác, là vì y chỉ có thể về nhân giới. Đối với việc này Sở Mặc kỳ thật không mấy để ý, hắn chỉ cần có thể về tiên giới là được, trực tiếp về hay phải tới nhân giới rồi chuyển cũng không có gì khác biệt lắm.
Sở Mặc trở nên nhẹ nhõm, cho dù trước đó hắn đã xác định Tiêu Dật có thể qua lại các giới, nhưng sau khi nghe Tiêu Dật chính miệng xác nhận, vẫn khiến hắn chân chính nhẹ nhõm. Sở Mặc gõ ngón tay, đây là thói quen khi hắn đang suy nghĩ, như ngẫm nghĩ gì nhìn Tiêu Dật. Hắn đang muốn nói tiếp theo nhịp hiệu tại, để nắm càng nhiều quyền chủ động, nhưng lại thấy Tiêu Dật vì nghe lời vừa rồi của hắn mà vẫn nhíu chặt mày. Sở Mặc khẽ động trong lòng, không hiểu sau có chút hối hận nổi lên, có lẽ hắn không nên lấy Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải ra đe dọa Tiêu Dật.
Cảm xúc hối hận này tới nhanh đi cũng nhanh, Sở Mặc vô tâm truy cứu tại sao hắn lại có cảm giác này, nhưng vốn dự định tiếp tục lại mất hết hào hứng, khiến hắn không nói tiếp nữa. Sở Mặc biết rõ, mới đầu hắn nhắc tới Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải cũng chỉ là vì để tăng thêm con bài cho mình có thể trở về, nếu mục đích đã đạt được, sao hắn không đổi biện pháp khác, chuyển sang dụ dỗ, xem làm sao có thể triệt để đả động Tiêu Dật, khiến Tiêu Dật không còn cố kỵ gì nữa mà mang hắn về tiên giới.
Suy nghĩ xong xuôi, Sở Mặc đã đổi chủ ý, nhẹ giọng nói: “Cậu cần điều kiện gì, mới chịu đưa ta về?”
“A!”
Lời của Sở Mặc khiến Tiêu Dật triệt để ngây ra, y nghe Sở Mặc nói nhiều như thế, đã chuẩn bị sẵn lấy việc đưa Sở Mặc về tiên giới làm điều kiện trao đổi, đổi cho Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải vô sự, nhưng y làm sao cũng không ngờ Sở Mặc thế nhưng lại ở tình huống chiếm thế chủ động chọn giao quyền ra.
Tiêu Dật nghi hoặc nhìn Sở Mặc một cái, không biết Sở Mặc có ý gì. Nếu bảo y đưa điều kiện, y đương nhiên hy vọng trước bảo đảm Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải đều vô sự, sau hy vọng Sở Mặc sẽ nhắm một mắt mở một mắt với hành vi buôn lậu của bọn họ, nhưng lời lên đến miệng, Tiêu Dật lại do dự, y luôn cảm thấy Sở Mặc không phải là người dễ nói chuyện như thế, nhất định còn có dự tính khác.
Sở Mặc nhìn ra Tiêu Dật đang do dự, Sở Mặc hơi chần chừ, rồi đoán được tâm tư Tiêu Dật, dứt khoát hỏi: “Cậu không tin ta?”
Sở Mặc nói thẳng như vậy, Tiêu Dật cảm thấy ngoài ý muốn, cũng dứt khoát vò mẻ không sợ nứt gật đầu.
Sở Mặc nhíu mày, “Ta dùng tâm ma phát thệ thế nào?”
Tiêu Dật cúi đầu không nói, trong lòng thầm chửi, lần trước Sở Mặc cũng dùng tâm ma phát thệ, còn không phải quay đầu đã bắt đầu uy hiếp y, ai biết lần này liệu có trở về tiên giới rồi lại đột nhiên trở mặt muốn tính nợ không. Giống như trước đó, y đã bị hành động của Sở Mặc đả động, do dự có nên mang Sở Mặc về tiên giới không, với sự lợi hại của Sở Mặc, y không tin Sở Mặc sau khi đoán được tất cả lại nhìn không ra sự do dự của y. Nhưng Sở Mặc không nghĩ biện pháp đánh tan do dự của Tiêu Dật, ngược lại theo thói quen lấy Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải ra đe dọa y. Cách làm của Sở Mặc quá ác liệt, sao y còn dám tin tưởng hắn, còn không bằng một lòng uy hiếp tới cùng.
Tuy Tiêu Dật trầm mặc, nhưng ý tứ lại biểu đạt vô cùng rõ ràng, trong lòng Sở Mặc cười khổ, hắn dường như lúc bắt đầu đã chọn sai cách. Nghĩ thế, Sở Mặc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Tiêu Dật, “Xin lỗi, ban đầu ta không nên cố ý lấy Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải ra nói.”
Đây không phải lần đầu tiên Sở Mặc xin lỗi Tiêu Dật, Tiêu Dật tuy cảm thấy cách làm của Sở Mặc ác liệt, nhưng cũng phải thừa nhận con người Sở Mặc cũng được. Trước đó xin lỗi, đối phương cũng miễn cưỡng coi như làm được, nhưng lần này khác trước, Tiêu Dật không thể không thận trọng.
Tựa hồ nhìn ra thái độ của Tiêu Dật vẫn còn thận trọng, Sở Mặc nói tiếp, “Cậu yên tâm, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải sẽ không có chuyện gì, Lâm gia vị trí đặc thù, kim ngư vệ sẽ không dễ dàng động thủ, Từ Sắt Nguyên và Lâm gia là bằng hữu thân thích, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện. Còn về chuyện vật phẩm nhân giới, kim ngư vệ không phải sở tuần kiểm, sẽ không lo nhiều chuyện.”
Sở Mặc nói thế, Tiêu Dật ngược lại tin tưởng phán đoán của mình, chỉ là trừ hai chuyện này ra, y còn một chuyện nhỏ cần Sở Mặc phải bảo đảm. Nghĩ tới đây, Tiêu Dật thăm dò nhìn Sở Mặc, “Còn một chuyện nhỏ nữa?”
“Cái gì?” Nói tới đây, Sở Mặc cũng bắt đầu hiếu kỳ, còn gì có thể khiến Tiêu Dật lo lắng.
Tiêu Dật tỉ mỉ soạn lại một lượt lời muốn nói trong lòng, mở miệng: “Anh biết carlo tinh thạch là càn khôn thạch đi?”
Ánh mắt Sở Mặc lấp lóe, gật đầu.
Tiêu Dật ra vẻ khó xử, “Anh biết thú nhân thế giới hoàn cảnh không tốt, cuộc sống ở khu D vô cùng gian khổ, lương thực, rau xanh, trái cây cực độ khan hiếm, trước đó tôi đã đáp ứng Lạc Phi sẽ giúp bọn họ đưa một đợt lương thực từ tiên giới tới, anh ta dùng carlo tinh thạch làm thù lao, hành động này của tôi không tính là vi phạm tiên luật chứ?”
Sở Mặc nghe thế, như cười như không nhìn Tiêu Dật nói: “Chỉ sợ một đợt căn bản không thể giải quyết khốn cảnh của bọn Lộ, tốt nhất là cung cấp lâu dài?”
Tiêu Dật giống như bị Sở Mặc nhắc nhở, nghiêm túc gật đầu, “Anh nói vậy cũng đúng, một đợt quả thật không giải quyết được vấn đề gì.”
Sở Mặc nhất thời không ngờ Tiêu Dật lại đánh rắn tùy gậy, ngây ra rồi bật cười, “Tiên luật quy định, tiên nhân lén lút xuống nhân giới, lén dùng vật phẩm nhân giới là trọng tội, cậu biết tại sao trong tiên luật chỉ nhắc tới nhân giới, mà không có thú nhân thế giới và ma pháp thế giới không?”
“Tại sao?” Tiêu Dật không hiểu, ngoan ngoãn hỏi tiếp.
Sở Mặc kiên nhẫn giải thích, “Tiên đình mấy vạn năm trước vì một vài nguyên nhân, đóng biên giới thông tới thú nhân thế giới và ma pháp thế giới, duy chỉ lưu lại đường biên giới thông tới nhân giới. Đối với tiên đình, dưới tình trạng biên giới bị đóng, căn bản không có tiên nhân có thể tới hai giới kia, vì thế chỉ cần chú trọng nhân giới là được.”
Những thứ Sở Mặc vừa nói trong điển tích ở Mặc Hương Các không ghi chép, Tiêu Dật vẫn là lần đầu tiên nghe. Y không để ý tiên đình tại sao chỉ lưu lại nhân giới, ngược lại ẩn ẩn hiện ra một ý nghĩ, vết bớt thái cực không thể từ thú nhân thế giới trực tiếp xuyên về tiên giới, có phải có liên quan tới việc biên giới bị đóng.
Suy nghĩ này chỉ trong một thoáng, Tiêu Dật rất nhanh hồi thần, đợi Sở Mặc nói tiếp.
Sở Mặc nhìn Tiêu Dật thật sâu, “Cậu không cảm thấy chỉ dựa vào lương thực căn bản không thể giải quyết được khốn cảnh của Lộ sao?”
Nghe thế, Tiêu Dật lập tức nhạy bén dựng thẳng tai, Sở Mặc mỉm cười, “Tôi có quen mấy đại sư luyện khí của tiên giới, có thể giúp Lộ đặt một đợt vũ khí tiên giới đối phó với vũ khí của ma pháp thế giới.”
Tiêu Dật chớp chớp mắt, nếu Sở Mặc nói thật, vậy từ bán rau lên tới buôn súng đạn, bước này y đi cũng quá nhanh đi. Nhưng nếu Sở Mặc đã chủ động đề cập, Tiêu Dật không nói gì, y ngược lại muốn xem thử Sở Mặc sẽ đưa ra điều kiện gì.
Nhìn Tiêu Dật lại lần nữa trầm ổn, Sở Mặc bất giác bật cười, hắn đã ý thức được cách làm sai lầm của hắn với Tiêu Dật, Tiêu Dật không thích che che giấu giấu quanh co tới lui, mà thích thẳng thắn nói rõ tất cả. Nếu đã vậy, Sở Mặc trực tiếp nói, “Giao dịch của cậu và Lộ ta phải tham gia vào, lợi nhuận chúng ta chia đôi năm năm. Cậu có thể không biết, bất kể là càn khôn thạch hay là bất cứ khoáng thạch nào, tại tiên giới đều có nơi sản xuất riêng biệt. Khoáng thạch mà cậu mang về từ thú nhân thế giới, nếu ra một lượng nhỏ thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu một lần lại ra một lượng lớn, người có lòng đi tra, rất nhanh có thể tra tới cậu, phát hiện dị thường.”
Sở Mặc nói thế, Tiêu Dật tuy biết khả năng đối phương nói là thật, nhưng vẫn có cảm giác bị bắt chẹt, nên buồn bực nói, “Ý của anh là chúng ta quan thương cấu kết, anh giúp tôi che giấu?”
Từ “quan thương câu kết” này khiến Sở Mặc bất giác lại cười, gật đầu nói, “Đúng là có chút ý này, chẳng qua quan trọng nhất là, ta có mấy mỏ quặng tại Phó Diệp châu, khoáng thạch của thú nhân thế giới có thể giả là ta khai thác từ đó, không dễ bị người phát giác dị thường.”
Mấy mỏ quặng được Sở Mặc nhắc tới một cách thản nhiên, Tiêu Dật nghe giọng điệu không chút bận tâm của Sở Mặc, không hiểu sao càng thêm buồn bực. Nhưng Tiêu Dật nghĩ lại, cảm thấy hợp tác với Sở Mặc y cũng không bị thiệt, dù sao Sở Mặc nói là sự thật, y ở tiên giới cái gì cũng không có, chỉ là một tiên nhân cấp thấp bình thường, tùy tiện ai cũng có thể dễ dàng khiến y chết. Trước đó gặp Từ Sắt Nguyên là y may mắn, y cũng không dám bảo đảm vẫn luôn may mắn như vậy. Hơn nữa y và Từ Sắt Nguyên hiện tại dù sao chỉ là làm ăn nhỏ tại Nhược Thủy châu, cũng không cản đường ai. Một khi buôn bán của họ lớn thêm, hoặc là buôn bán mấy vật phẩm nhạy cảm như khoáng thạch, khả năng bị người nhắm vào cực lớn, có Sở Mặc rồi, ít nhất đã có bùa hộ thân.
Nghĩ thế, Tiêu Dật cũng ngầm đồng ý chia năm năm mà Sở Mặc đưa ra. Nhưng mà, Tiêu Dật đảo mắt, thăm dò nhìn Sở Mặc, “Hiện tại chúng ta cũng tính là quan hệ hợp tác, nói theo kiểu thông dụng là ruồi trên cùng một sợi dây?”
Lòng Sở Mặc khẽ động, ý thức được Tiêu Dật không biết lại muốn nói gì, lập tức mỉm cười gật đầu, coi như tán đồng cách nói của y.
Tiêu Dật nhanh chóng nhìn Sở Mặc một cái, cố ra vẻ khó xử, “Vậy tôi còn một vấn đề nhỏ?”
Ý cười trong mắt Sở Mặc càng sâu, khích lệ nói: “Cái gì?”
Tiêu Dật ra vẻ ngoan ngoãn thẳng thắn, “Thật ra tại tiên giới tôi còn một chút chuyện làm ăn, tôi cảm thấy cần phải đánh tiếng với anh trước.”
Trong đầu Sở Mặc hiện lên quyển tạp chí mà trước đó kim ngư vệ lấy được từ tay Từ Sắt Nguyên, ẩn ẩn đoán được Tiêu Dật tiếp theo sẽ nói cái gì.
Quả nhiên, Tiêu Dật nhỏ giọng nói: “Trước đó tôi đem vài món vật phẩm nhân giới tới tiên giới bán, hiệu quả cũng không tồi, anh xem thú nhân thế giới và nhân giới kỳ thật cũng không có gì khác biệt chứ?”
Sở Mặc hứng thú nhíu mày, lật tay, một quyển tạp chí đủ màu xuất hiện trong tay hắn. Hắn bình tĩnh đẩy tạp chí tới trước mặt Tiêu Dật, ý vị sâu xa nói: “Nếu cậu là chỉ món hàng này, hiệu quả quả thật không tồi.”
Tiêu Dật trừng mắt nghẹn họng nhìn quyển Playboy đột nhiên xuất hiện trong tay Sở Mặc, nghĩ tới ý tứ trong lời Sở Mặc, mặt y lập tức đen đi.
Đồ Từ Sắt Nguyên khốn kiếp! Hình tượng của ông đây a!