Lâm Sơ đang suy nghĩ về độ giàu có của mèo đen, bên tai đột nhiên xẹt qua một luồng kình phong, một cái tay màu xám trắng vút qua.
Trực giác hắn nhanh chóng phản ứng, xoay người né được một đòn này, Lăng Tiêu nhanh chóng lui về, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực hoạt tử nhân, linh lực màu đỏ nhạt thoáng qua trong không khí, màu sắc giống hệt như linh lực Lăng Phượng Tiêu, quả đúng là huyết mạch Phượng Hoàng Sơn Trang.
Bởi vì đang ôm mèo, Lâm Sơ không thể đánh đàn, tránh né công kích cũng không linh hoạt lắm, may mà biểu ca lợi hại, nhanh chóng lui về trước khi quá muộn, tiện thể còn kéo kéo tai mèo, ý bảo nó mau tỉnh lại đi.
Các đệ tử đều có chung một kẻ thù là Bắc Hạ, cho dù thương thế vẫn chưa hồi phục, vẫn gắng gượng cầm vũ khí lên, hộ vệ xung quanh Lâm Sơ và Lăng Tiêu, gia nhập chiến đấu với hoạt tử nhân, nhất thời, trên Huyễn Đãng Sơn chỉ còn tiếng binh khí va chạm và tiếng rít của hoạt tử nhân.
Có bọn họ tương trợ, Lăng Tiêu liền thả lỏng hơn nhiều, chiêu thức cũng linh hoạt hơn, để Lâm Sơ càng có nhiều cơ hội kéo tai mèo hơn, mới kéo vài cái, sợ kéo hỏng đôi tai mỏng manh của nó, bèn đổi thành kéo đuôi.
Đáng tiếc mèo ta vẫn hoàn toàn hôn mê, mặc Lâm Sơ đùa nghịch thế nào đi chăng nữa, vẫn không nhúc nhích như một con mèo chết với một bộ lông ấm áp.
Một bên hắn đùa nghịch đánh thức mèo, một bên đi theo Lăng Tiêu, luôn cách sau lưng Lăng Tiêu ba bước, khu vực này chính là nơi an toàn nhất.
Đi theo đi theo, hắn phát hiện bước chân Lăng Tiêu hơi cổ quái.
Mặc dù đao pháp người này cũng có sát khí túc sát của Phượng Hoàng Sơn Trang, nhưng lại trong sáng phiêu dật hơn nhiều, ánh đao như tuyết, bộ pháp cũng vậy —— tuy nhiên, lấy nhãn lực Lâm Sơ, vẫn có thể nhìn ra bước chân của y không phải do trận chiến điều khiển.
Trong tình huống bình thường, người bị vây công thường sẽ lựa chọn hướng nào phá được vòng vây, sau đó đột phá, nhưng Lăng Tiêu lại không phải!
Y vẫn có ý thức, vẫn im lặng đi đến một hướng nào đó, nhưng không phải một hướng phù hợp.
Lăng Tiêu có ý đồ khác!
Lâm Sơ ôm mèo đi theo Lăng Tiêu, du tẩu trong chiến cuộc hỗn loạn, ánh mắt luôn dõi theo đao của y.
Hỗn chiến giằng co chừng hai nén hương, đao Lăng Tiêu đột nhiên đâm về phía một tên hoạt tử nhân.
Tuy nhiên, mũi đao khó khăn lắm mới gần chạm đến ngực hoạt tử nhân, lại bỗng nhiên chệch hướng, đâm thẳng về phía cổ họng một đệ tử đang trợ giúp Lăng Tiêu tấn công hoạt tử nhân!
Đệ tử kia, Lâm Sơ từng gặp trong Học Cung!
Đệ tử bên cạnh kinh hô: “Sư huynh! Nhầm rồi!”
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, ánh đao như tuyết, thế đâm không chậm lại chút nào!
Đệ tử kia giơ ngang kiếm chặn lại, góc độ cực kỳ quỷ quyệt!
Lăng Tiêu nhanh chóng đánh nhau với gã.
Lâm Sơ kinh ngạc phát hiện, thực lực Lăng Tiêu lúc này, so với lúc nghênh đón thiên lôi chẳng những không suy giảm chút nào, thậm chí còn mạnh hơn, vượt xa trình độ Nguyên Anh, đã đạt đến Độ Kiếp, cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
Mà đệ tử kia võ công cũng không kém, kiếm pháp quỷ dị xảo quyệt, đánh nhau với Lăng Tiêu, phút chốc đã qua lại hơn trăm ngàn chiêu, tạm rơi xuống thế hạ phong.
Những đệ tử còn lại thấy kiếm pháp gã tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ không phải đường ngay, bỗng nhiên bừng tỉnh, mấy người đang đánh nhau với hoạt tử nhân đột nhiên rút lui, đi đối phó đệ tử quỷ dị kia.
Mặc dù lúc này bọn họ đều đang bị thương, nhưng tóm lại vẫn quấy rối được đệ tử kia, đao pháp Lăng Tiêu lộ ra sắc bén, một đao chém xuống đầu vai gã, máu tươi bắn lên cao, thừa dịp người nọ đang đau đớn, thế công chậm lại, lại đâm thêm một đao nữa vào thẳng mặt gã.
Người nọ dùng linh lực bảo vệ mình, lưỡi đao Lăng Tiêu bị linh lực nhiễu loạn, lệch sang bên trái, xẹt qua gương mặt gã, vẽ ra một vệt đỏ nhàn nhạt.
Hai người tiếp tục triền đấu, ngay khi thắng bại khó phân, Lăng Tiêu đột nhiên nâng tay trái lên, bổ thẳng xuống mặt gã.
Linh lực quanh người y đột nhiên bùng nổ, áp lực khiến người nọ không nhúc nhích nổi, thừa dịp khoảnh khắc này, Lăng Tiêu xé xuống thứ gì đó từ mặt người nọ.
—— mặt nạ!
Mấy đệ tử Học Cung kinh ngạc hô lên: “Côn Sơn Quân!”
Sau lớp mặt nạ da người, là một gương mặt thon gầy nghiêm nghị, đúng là một trong hai vị chân nhân phụ trách bảo hộ các đệ tử, Côn Sơn Quân.
Côn Sơn Quân là một kiếm tu, tu vi cực cao, trước đây lúc Lâm Sơ chọn môn học, Mộng tiên sinh thậm chí còn hỏi hắn nếu luyện kiếm, vì sao không chọn chương trình học của Côn Sơn Quân.
Đáng lẽ giờ này gã đang phải canh giữ dưới chân núi cùng Phong Lôi chân nhân, vì sao lại dịch dung cải trang thành một đệ tử Học Cung, trà trộn vào Huyễn Đãng Sơn?
Hơn nữa, linh lực và kiếm pháp gã quỷ quyệt như vậy, tất cả đều chứng minh người này đã đi vào tà đạo, thậm chí còn chính là người điều khiển những hoạt tử nhân!
Lăng Tiêu nói: “Ra mắt Côn Sơn tiền bối.”
Y ngoài miệng nói “Ra mắt tiền bối”, chiêu thức lại ngày càng tàn nhẫn hơn, linh lực xung quanh dồi dào, so với hỗn chiến lúc mới bắt đầu, hình như lại mạnh lên gấp đôi.
Thật …… Đáng sợ.
Mới vừa rồi Côn Sơn Quân vẫn còn theo kịp y, lúc này đã hoàn toàn bị áp chế.
Chỉ thấy Côn Sơn Quân mấp máy môi, niệm nhanh một câu gì đó, đám hoạt tử nhân như thể không thiết sống nữa, đột nhiên bổ nhào về phía Lăng Tiêu và Lâm Sơ!
Lăng Tiêu xoay đao, ánh đao vẽ ra một vòng như cung trăng lưỡi liềm, hất tung tất cả hoạt tử nhân.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Côn Sơn Quân hung bạo xuất kiếm, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, kiếm khí sắc bén trên mũi kiếm, phá vỡ tầng tầng linh lực phòng hộ của Lăng Tiêu, một tiếng binh khí hoàn toàn xuyên thấu da thịt, đâm vào bụng trái của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lại tựa như không có cảm giác gì, thân hình nhanh chóng xoay chuyển, lưỡi đao mang theo uy thế lôi phong chém về phía Côn Sơn Quân, Côn Sơn Quân đã là nỏ mạnh hết đà, lúc này hoàn toàn không còn sức chống cự, gắng gượng đỡ được mười hiệp, đã hoàn toàn bất lực, vết đao chi chít trên người, đã hoàn toàn bị Lăng Tiêu chế trụ.
Có đệ tử chủ động nói: “Ta có Phược Ma Liên!”
Côn Sơn Quân bị Phược Ma Liên trói thành cái bánh chưng, chắc chắn sẽ không thể thi triển bất cứ thủ đoạn thoát thân nào.
Động tác hoạt tử nhân đột nhiên trở nên cứng đờ máy móc, không lâu sau, tất cả đều bị chế trụ.
Lăng Tiêu bước đến trước mặt Côn Sơn Quân: “Côn Sơn Quân kế hay a.”
Ánh mắt Côn Sơn Quân lạnh lùng: “…… Phượng Hoàng Sơn Trang!”
“Tiền bối tính sai rồi,” Lăng Tiêu mỉm cười: “Lăng Phượng Tiêu không có ở đây, nhưng ta cũng là huyết mạch dòng chính của Phượng Hoàng Sơn Trang đấy.”
Sắc mặt Côn Sơn Quân tái nhợt: “May mắn mà thôi.”
“Tiền bối không nghĩ, là Lăng Phượng Tiêu cố ý không tới đây sao?”
Côn Sơn Quân bị bó thành bánh chưng lạnh lùng nhìn chằm chằm y.
Một đệ tử sắc mặt thê lương, gọi: “Sư phụ, người……”
Côn Sơn Quân phớt lờ người nọ, cũng chẳng nói gì.
“Xuống núi thôi,” Lăng Tiêu nói, “Người này giao cho Đồ Long Vệ thẩm vấn.”
Bấy giờ, mèo đen trong ngực Lâm Sơ mới chậm rãi mở mắt, nhìn cục diện hỗn loạn vừa rồi, mờ mịt “Meo” một tiếng.
Tỉnh đúng lúc lắm, nếu không phải nó thực sự đã lâm vào hôn mê, Lâm Sơ còn cho là nó đang giả vờ.
Nhưng hiện tại hắn không rảnh lo cho mèo nữa.
Một mảng máu lớn đã thấm đẫm bạch y của Lăng Tiêu, bắt đầu chuyển thành màu tím đen, tình huống vô cùng tồi tệ.
Lăng Tiêu tiếp nhận thuốc chữa thương từ Lâm Sơ, cắn mấy viên, thở hổn hển vài hơi, thoạt nhìn tình trạng đã tốt hơn rồi.
Bọn họ xuống núi, đã thấy Đồ Long Vệ đang canh giữ dưới chân núi, thấy bọn họ tới, lập tức áp giải người đi.
Suốt cả quá trình, chỉ có vị thủ lĩnh Đồ Long Vệ nói với Lăng Tiêu: “Đa tạ thiếu hiệp giúp đỡ.” Sau đó, bọn họ cũng không nói gì nữa, thật giống như thần giao cách cảm, sớm có mưu đồ.
Lăng Tiêu thuê hai gian phòng ở Tiên Hương khách điếm.
Lâm Sơ cảm thấy vết thương của y thực sự không nhẹ, còn cần uống thuốc bôi dược, liền ôm đàn đi theo y về phòng.
Vừa bước vào phòng, Lăng Tiêu bỗng nhiên loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng giống như đã hoàn toàn hao hết linh lực.
Lâm Sơ duỗi tay đỡ y, nguy hiểm thật, may mà không ngã xuống, sau đó đỡ y ngồi xuống đệm giường khách điếm.
Lâm Sơ hỏi: “Ngươi muốn băng bó không?”
Lăng Tiêu đè lại miệng vết thương: “Có độc, từ từ.”
Lâm Sơ hỏi: “Muốn giải độc không?”
Lăng Tiêu nhìn hắn, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: “Không cần, ta không sợ độc.”
Được rồi.
Lăng Tiêu: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Lâm Sơ ngồi xuống cạnh y.
“Vụ án Côn Sơn Quân này, chính là kế dẫn rắn ra khỏi hang,” y nói, “Cách đây không lâu Thượng Lăng Học Cung xuất hiện ma vật Bắc Hạ, Tiêu muội nghi ngờ trong những chân nhân quyền cao chức trọng của Học Cung có người tạo phản.”
Lâm Sơ: “?”
“Các ngươi thỉnh Việt lão đường chủ rời núi, công pháp ‘Vạn Vật Trong Ta’ có thể quan sát vạn vật, nếu Việt lão đường chủ đã nói là quét sạch ma vật, thì chắc chắn là đã quét sạch, nhưng sau đó lại xuất hiện hoạt tử nhân …… Vậy chỉ có thể là trong Học Cung có nội ứng Bắc Hạ, sau khi biết Việt lão đường chủ sắp đến, lập tức rời khỏi Học Cung, đợi tra xét xong hết mới quay trở về.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, quả thật rất hợp tình hợp lý.
Việt lão đường chủ đã thề son sắt là Học Cung sạch sẽ, mà ngay ngày hôm sau hắn đã đụng phải hoạt tử nhân ở Tàng Thư Các, điều này không đúng chút nào.
Việt lão đường chủ khi nào đến, khi nào đi, đệ tử bình thường không thể biết được, chỉ có thể là vị chân nhân hoặc tiên sinh nào đó.
“Xưa nay Bắc Hạ luôn giở chút thủ đoạn ở Huyễn Đãng Sơn, nhưng vì kinh sợ Thủ Sơn Nhân, nên chỉ dám âm thầm quan sát,” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói, “Lần này mèo đen trọng thương, các đệ tử cũng trọng thương, chính là cơ hội ngàn năm có một, ta đoán trước chắc chắc sẽ có gian tế Bắc Hạ ra tay mà.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, tất cả đều rất hợp tình hợp lý, nhưng muốn xác định được gian tế Bắc Hạ là ai, cũng phải cần một phen công phu, không biết biểu ca làm sao đoán ra được.
Lăng Tiêu tựa như biết suy nghĩ trong lòng hắn: “Các đệ tử chắc chắn sẽ nguyện ý giúp mèo đen độ thiên kiếp, nhưng mấy đạo thiên lôi đầu tiên uy lực không lớn, không thử được nông sâu, ta mới cố ý ngăn cản bọn họ.”
Lâm Sơ: “……”
Đáng sợ.
Biểu ca, ngươi thông minh quá đi.
Thiên lôi khiến người người kinh sợ, nhắm thẳng vào thần hồn, bất luận ngụy trang kín kẽ đến đâu, dưới uy áp của thiên lôi nhất định sẽ lộ ra sơ hở, dù bản lĩnh xuất chúng như thế nào, cũng sẽ rơi vào cạm bẫy của biểu ca, đành phải lòi đuôi ra mà thôi.
Trong lúc hỗn loạn, người khác không phát hiện ra sơ hở, nhưng biểu ca dù sao cũng đâu phải người bình thường.
“Gian tế chắc chắn là chân nhân nào đó của Học Cung, Bắc Hạ lại luôn dùng thủ đoạn bẩn thỉu trên Huyễn Đãng Sơn, bởi vậy, gian tế chỉ có thể là Phong Lôi chân nhân hoặc Côn Sơn Quân mà thôi.” Lăng Tiêu nói, “Quả nhiên là Côn Sơn Quân.”
Lâm Sơ thán phục.
Lăng Tiêu nhìn hắn, cười cười: “Mấy ngày nữa ta không có linh lực, chúng ta sẽ ở lại khách điếm một thời gian.”
Lâm Sơ: “Vì sao vậy?”
Lăng Tiêu lại không trực tiếp trả lời, mà chỉ ôn tồn nói: “Ngươi có biết tại sao Côn Sơn Quân dám ra tay giết mèo đen không?”
Mèo đen đang sống dở chết dở nằm trên vai Lâm Sơ giật mình một cái.
Lâm Sơ: “Ta không biết.”
“Bởi vì Lăng Phượng Tiêu không có ở đây,” Lăng Tiêu nói, “Huyết mạch dòng chính của Phượng Hoàng Sơn Trang, sẽ dùng được một pháp môn, tên là ‘Niết Bàn Sinh Tức’, giúp tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau khi linh lực cạn kiệt, tu vi sẽ tăng thêm một đại cảnh giới trong nửa canh giờ, nhưng bảy ngày sau đó sẽ không có linh lực.”
Hóa ra đây là lý do vì sao Lăng Tiêu rõ ràng trọng thương như vậy, nhưng tu vi đột nhiên bạo trướng, trực tiếp trấn áp Côn Sơn Quân.
Cũng có thể giải thích tại sao lúc đối mặt với đạo thiên lôi thứ chín, y lại nói “Không sao đâu”.
Tu vi trực tiếp tăng thêm một đại cảnh giới, Lăng Tiêu đang là Nguyên Anh, tăng thêm một tầng sẽ là Độ Kiếp, cho dù phải đối mặt với thiên lôi, vẫn là nắm chắc phần thắng.
“Nếu Lăng Phượng Tiêu ở đây, Huyễn Đãng Sơn sẽ có một người thực lực Độ Kiếp kỳ, Côn Sơn Quân chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà Tiêu muội lại không đến,” Lăng Tiêu nói: “Đáng tiếc……”
Đáng tiếc, thế nhân đều cho rằng toàn bộ Phượng Hoàng Sơn Trang là nữ tử, bỏ qua những nam hài tử có huyết mạch phượng hoàng như này.
Lần này Côn Sơn Quân đã tính sai, nhưng mưu kế của biểu ca cũng thực sự quá lợi hại.
Không biết tại sao, Lâm Sơ bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Lăng Tiêu với Côn Sơn Quân “Nếu Lăng Phượng Tiêu là cố ý không tới thì sao?”
Những lời này, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thật sự không dám suy nghĩ sâu hơn.
Hắn lặng lẽ nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt.”
Một lúc sau, mới nghe biểu ca “Ừm.” một tiếng.
Lâm Sơ nhìn y.
Lăng Tiêu cũng nhìn hắn, tựa hồ muốn nói gì đó.
Ngay sau đó, cả người y đổ xuống người Lâm Sơ.
Ngất xỉu.
Giống mèo đen ngất xỉu lúc nãy.
Lâm Sơ đỡ lấy biểu ca ngất xỉu, đặt người nằm lên giường.
Suốt cả quá trình, hắn sờ được một tay đầy máu.
Không thể bỏ mặc y hôn mê như vậy được, nhất định phải băng bó.
Lâm Sơ tìm tìm trong túi gấm, lấy ra một đống dược và vải mềm băng bó, cùng với mấy bình Linh Lộ.
Sau đó, bắt đầu bắt tay cởi quần áo Lăng Tiêu, để miệng vết thương lộ ra.
Trước tiên hắn thấm ướt vải mềm bằng Linh Lộ, sau đó lau đi máu đọng bên miệng vết thương.
Ngón tay chạm phải eo bụng ấm áp rắn chắc của Lăng Tiêu, hắn có chút hoảng hốt, muốn chạy trốn.
Nhưng mà ngay sau đó, Lâm Sơ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Sau khi lau sạch vết máu, bên cạnh vết thương rộng bằng ba ngón tay kia, có một ấn ký màu đen.
Ấn ký này hình dạng kỳ dị, giống một văn tự nào đó.
Mà hắn đã từng gặp qua ấn ký này!
Ở Học Cung, Tư Quá Động, trên người đệ tử bị tra tấn kia.
Đại tiểu thư nói, đây là một loại vu thuật Bắc Hạ thất truyền đã lâu, tên là Chân Ngôn Chú, khảm lên thần hồn, người bị khảm Chân ngôn chú, vĩnh viễn giữ bí mật, suốt đời không thể nói ra bí mật mà người hạ chú muốn giữ, không có cách nào giải được.