Lâm Sơ nhíu mày nhìn bầu trời.
Lần trước hắn độ kiếp, ngay đạo thiên lôi thứ nhất bổ xuống, đã bị phán định là gian lận nghiêm trọng, sau đó bị tống đến nơi này.
Nếu lấy tu vi hắn lúc đó nghênh diện cửu trọng lôi kiếp, quả thực cũng không dễ dàng gì.
Huyễn Đãng sơn một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn trong vắt liên miên không ngừng.
Lâm Sơ vẫn hơi lo lắng cho Lăng Tiêu.
Khi tiếng sấm lên đến đỉnh điểm, đột nhiên ngừng nửa khắc.
Tĩnh mịch.
Bầu trời mây đen cuồn cuộn, phảng phất như đang nạp một cú đánh cuối cùng trong khoảng lặng vô biên này.
Càng yên tĩnh, càng khiến trái tim người ta lạnh lẽo như băng giá xâm chiếm, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng có thể nghe thấy.
Bỗng nhiên, mèo đen trên vai Lâm Sơ nhẹ nhàng “Meo” một tiếng thật dài.
Lâm Sơ đang muốn đưa tay ra sờ nó, nhưng không ngờ mèo ta rời khỏi vai hắn, nhảy xuống mặt đất.
Nó do do dự dự, trước tiên là nhìn Lâm Sơ, sau đó là nhìn Lăng Tiêu, nhìn Vân Lam, sau đó nhìn bầu trời, lại quay đầu nhìn Lâm Sơ, bước một chân lên dò xét, lại rụt về, cứ lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng dùng một tư thế cực kỳ quyết tâm, tiến lên giữa đỉnh núi ngồi xuống, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Quá cảm động.
Cuối cùng nó cũng quyết định tự mình độ kiếp rồi.
Linh miêu ngàn năm, nói là tu vi không thâm hậu, Lâm Sơ không tin.
Nhưng mà, nhát gan, đúng là sự thật.
Bầu trời nổ vang một tiếng, âm thanh quá lớn, giống như muốn người ta điếc luôn, trước mắt biến thành màu đen, màng nhĩ từng đợt phát đau.
Những tia sét màu tím ầm ầm bổ xuống, bao phủ cả tòa đỉnh núi, tựa như sao chổi va chạm hành tinh.
“Meo.”
Một cỗ linh lực hỗn độn bao phủ người nó, chống chọi với thiên lôi sắp đánh xuống, thế bổ xuống của sấm sét vậy mà cũng chậm lại.
“Meo ô.”
Linh lực tiếp tục tích tụ, lôi quang cũng đã chậm lại, nhưng vẫn cứ kiên trì bổ xuống.
“Meo ngao.”
Giằng co vẫn cứ tiếp tục.
Linh lực của mèo đen quả nhiên không cô phụ đạo hạnh ngàn năm của nó, nhưng thiên lôi cũng đâu phải lương thiện, dần dần chiếm thế thượng phong, mặc kệ mèo đen phóng xuất ra bao nhiêu linh lực, vẫn kiên định bổ xuống.
Mèo đen lo lắng cào cào mặt đất, lông đuôi đã dựng ngược lên, lại quay đầu nhìn Lâm Sơ.
Lâm Sơ đàn một khúc nhẹ nhàng uyển chuyển trấn an nó.
Thiên lôi tiếp tục ép xuống.
Mèo đen cơ hồ sắp gục xuống, móng vuốt điên cuồng cào cào, lông đuôi dựng ngược, kêu đến lạc cả giọng.
Tầng linh lực kia từ từ bị thiên lôi cắn nuốt, dần dần tối đi, sắp tiêu hao đến cạn kiệt.
Lăng Tiêu ấn tay phải lên chuôi đao.
Mèo đen cuối cùng ngao một tiếng, nỗ lực ngưng tụ một cỗ linh khí khổng lồ, chủ động tấn công lại thiên lôi.
Nó vốn sắp chống đỡ không nổi nữa, nhưng thiên lôi cũng là nỏ mạnh hết đà, đùng đoàng một tiếng, cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán.
Mèo đen ngất xỉu trên mặt đất.
Lăng Tiêu bế nó lên, giao cho Lâm Sơ.
Vẫn còn thở, không có việc gì.
Cũng không biết là do linh lực cạn kiệt ngất đi, hay do bị sợ hãi quá mức.
Lâm Sơ muốn cười quá.
Trên trời, mây đen giống như thủy triều rút đi, trong nháy mắt đã quang đãng vạn dặm, tầng mây thậm chí còn được kim quang rạng rỡ bao phủ.
Chờ mèo đen tỉnh lại từ hôn mê, tu vi khôi phục như ban đầu, giải quyết nhân quả thế gian, liền có thể phi thăng lên Tiên giới rồi.
Đương nhiên, nó mượn sức người để độ kiếp, vượt qua đại nạn, thì phải báo đáp công ơn người ta, chắc là sẽ ở lại nhân gian lâu dài.
Rốt cuộc nợ bao nhiêu nhân quả, chỉ có chính mèo ta mới biết, chờ nó tỉnh lại, tự nhiên sẽ đi theo người mà nó nợ nhiều nhất.
Đệ tử vây xem đều bị thương, nhưng vẫn cứ yếu ớt reo hò: “Thủ Sơn Nhân hảo pháp lực!”
Thiên kiếp cuối cùng cũng chấm dứt, bọn họ tuy rằng đều bị thương, nhưng ai ai cũng tràn đầy năng lượng.
Lần này được tận mắt chứng kiến rốt cuộc thiên kiếp là gì, cũng giống như được thi thử đại học vậy, bọn họ được trời cho cơ duyên, trải nghiệm một lần thi thử, sao có thể không cao hứng chứ —— cho dù phải chịu trọng thương, cũng không tính là gì.
Thương Mân đến xem mèo thế nào, hỏi Lâm Sơ: “Nó không sao chứ?”
Lâm Sơ: “Vẫn sống.”
Nó hô hấp đều đều, thân thể ấm áp, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là hơi nặng mà thôi.
Thương Mân: “Hóa ra là một con mèo!”
Các đệ tử phụ họa: “Khó tin quá đi.”
Bắc Hạ kiêng kị lâu như vậy, sợ hãi không dám tấn công, sẽ dẫn cao thủ ngàn năm tu vi trong Huyễn Đãng Sơn xuất thế, không nghĩ tới, kiêng kị như vậy lại là một con mèo đen nhát gan sợ phiền phức.
“Ta đi chữa thương trước đây,” một đệ tử nói, “Chờ con …… ách, Thủ Sơn Nhân tỉnh lại chúng ta sẽ đi bảo khố sau.”
Bọn họ nhất trí xong, từng người đều ngồi xuống chữa thương.
Vân Lam cáo từ bọn họ, xuống núi.
Lâm Sơ hỏi Lăng Tiêu: “Ngươi không sao chứ?”
Lăng Tiêu: “Không tốt lắm.”
Lâm Sơ lấy một lọ Tam Thanh Đại Hoàn Đan từ túi gấm, đưa cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhận lấy, lại không ăn, đặt ở trong tay thưởng thức một hồi: “Ta không ăn.”
Lâm Sơ: “Ăn.”
“Không ăn,” Giọng nói Lăng Tiêu mang theo ý cười, đè xuống cực thấp, truyền vào lỗ tai, phảng phất giống như mèo cào, suýt nữa khiến Lâm Sơ giật cả mình, “Ngươi đánh đàn cho ta đi.”
Lâm Sơ: “……”
Biểu ca, ngươi cố tình gây sự đúng không.
Nhưng y từ chối không uống thuốc, thôi được rồi, dù sao cũng bị thương nặng như vậy.
Lâm Sơ treo mèo đen lên vai, thả lỏng đôi tay, tính toán tìm một tư thế thích hợp đàn một khúc chữa thương cho Lăng Tiêu, lại bị Lăng Tiêu nhẹ nhàng đè bả vai lại.
Y vừa ăn một viên Đại Hoàn Đan xong: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn y, dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn.
Chỉ thấy ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua hắn, nhìn chằm chằm đám người, Lâm Sơ không hiểu được vẻ mặt lúc này của y, cười như không cười, còn mang theo chút sát khí, vô cùng túc sát.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau,” hắn nghe thấy Lăng Tiêu nói, “Huyễn Đãng Sơn mở ra, bảo khố thượng cổ mặc người lựa chọn, việc trọng đại như vậy ……”
Lâm Sơ bỗng nhiên cả kinh, sau đó nghe Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Thủ Sơn Nhân sau khi độ kiếp suy yếu hôn mê, toàn bộ đệ tử bị thương nặng, chính là cơ hội trời cho.”
Lâm Sơ đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy phía trên mặt đất tựa bạch ngọc, giữa những đệ tử khoanh chân ngồi đả tọa, có mấy người đang từ từ ngẩng đầu lên cứng ngắc nhìn bọn họ, ánh mắt dại ra, sắc mặt xám xịt.
Hoạt tử nhân bị nhiễm huyết độc!
Bọn chúng rít lên, thả người nhảy sang bên này!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cơ hồ ngay lúc đó, ánh đao Lăng Tiêu bạo khởi, dệt thành một kết giới bằng đao khí không có kẽ hở, tấn công những tên hoạt tử nhân.
Lâm Sơ ôm chặt mèo đen, lui về phía sau vài bước, thừa dịp Lăng Tiêu đang chặn hoạt tử nhân, đứng sau lưng y.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của hoạt tử nhân, chính là mèo!
Mèo đen là Thủ Sơn Nhân – chiến lực chủ chốt của Nam Hạ, nắm giữ chìa khóa của toàn bộ bảo khố trong tiên cung!
Đối với Bắc Hạ mà nói, nếu nhân cơ hội này, giết nó tại đây, không biết sẽ có bao nhiêu lợi ích.
Còn nếu thu phục được nó, sẽ là một đêm chợt phát tài.